Editor: mèomỡ

Cầu Mộ Quân lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, không nhìn ra đã từng có người đến.

Tiếng bước chân Tiểu Nhụy truyền tới, Cầu Mộ Quân giấu tờ giấy vào trong lòng.

Tiểu Nhụy không phải người ngoài, nhưng việc này càng ít người biết càng tốt, vì an toàn của Cố Dật Lâu, cũng vì an toàn của Tiểu Nhụy.

Tối nay, Cầu Mộ Quân lại một lần không ngủ được.

Ngày mai nàng nhất định phải đi ra ngoài, nhưng lại không nghĩ ra cách.

Không có Đoàn Chính Trung mở miệng nàng không thể đi, nhưng nàng phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn cho phép?

Nàng chưa từng yêu cầu hắn cho nàng đi ra ngoài, có lẽ ngày mai có thể thử một lần, nếu không thành, sẽ nghĩ cách khác.

Ý kiến hay, sáng sớm hôm sau, ăn qua điểm tâm thì mặt trời cũng lên cao, Cầu Mộ Quân liền đi tìm Đoàn Chính Trung.

Hạ nhân nói, hắn ở thư phòng.

Vì thế Cầu Mộ Quân lập tức đi đến thư phòng.

Kết quả bị ngăn lại ở ngoài cửa, thủ vệ nói:“Lão gia vừa mới phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện đi vào, ngay cả phu nhân cũng không được.”

Được lắm, ngay cả quyền lợi được vào thư phòng cũng tước mất của nàng.

“Vậy các ngươi đi vào thông báo, nói ta muốn gặp hắn.” Cầu Mộ Quân nói.

Thủ vệ coi như cho nàng mặt mũi, đi vào thông báo. Chẳng bao lâu, Đoàn Chính Trung cũng cho nàng mặt mũi, cho phép nàng đi vào. Khi Cầu Mộ Quân tiến vào thư phòng, trong lòng còn có chút khẩn trương. Hắn có thể cùng nàng thân mật giống vợ chồng, bình thường ở chung lại giống người xa lạ, nàng không làm được. Quả nhiên, lúc nàng vào thư phòng, đứng ở trước mặt hắn nói chuyện, hắn vẫn cúi đầu làm việc của hắn.

Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu trắng viền xanh, bộ dáng thực sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không giống thái giám, giống công tử tài hoa hơn người hơn. Cảm thấy mình lại một lần nữa bị thân xác thối tha của hắn mê hoặc, Cầu Mộ Quân lần thứ vô số âm thầm mắng mình không có chí khí. Nàng hít một hơi thật sâu, nói:“Lão gia, ta muốn đi ra ngoài một lát.”

Đoàn Chính Trung vẫn cúi đầu, hỏi:“Làm gì?”

“Mua đồ.”

“Mua cái gì? Trong phủ không có sao?” Hắn tiếp tục cúi đầu.

“Vốn có, bây giờ không có.” Nàng có chút tức giận.

“Cái gì vậy?”

“Trâm gài tóc.” Nàng nói

Hắn ngừng tay, ngẩng đầu lên.

Cầu Mộ Quân không nói nữa, hắn nói:“Để quản gia gọi ông chủ tiệm trang sức trong thành vào trong phủ là được.”

Nàng trả lời:“Ngươi có thể gọi ông chủ toàn kinh thành tới sao? Ngươi có thể đem cửa hàng toàn kinh thành đến sao? Ngươi có thể đem hàng hóa toàn kinh thành mang đến Đoàn phủ của ngươi sao? Nếu có thể, nếu ngươi thật muốn làm như vậy, cho dù có chi ta cũng không không thèm.”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng nửa ngày, đứng dậy.

Cầu Mộ Quân đang buồn bực, đã thấy hắn mang theo mùi hoa nhài lướt qua mũi nàng, đi ra ngoài cửa. Sững sờ một chút, chợt nhớ tới lời thủ vệ nàng mới phản ứng lại, đi theo hắn. Tới cửa, Đoàn Chính Trung quay đầu nói với nàng:“Chỉ có một mình ngươi?”

Cầu Mộ Quân chột dạ, lại cố làm ra bộ dáng hợp tình hợp lý nói:“Sao nào, một mình ta thì không thể đi ra ngoài sao?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia làm cho nàng muốn chạy trốn. Nhưng nàng lại kiên trì nhìn thẳng hắn.

Nàng muốn khiến hắn cảm thấy không đền được cây trâm cho nàng mà đuối lý, sau đó thả nàng đi ra ngoài. Không biết Đoàn Chính Trung thật sự cảm thấy đuối lý hay là không thèm quản nàng, xoay người đi đến thư phòng. Ngay cả nàng cũng không dám tin hắn lại tốt như vậy, cho nàng đi ra ngoài, còn cho nàng một mình đi ra ngoài. Giải thích duy nhất là, lần kia thật sự làm cho hắn cảm thấy áy náy. Không nghĩ mấy chuyện đó nữa, Cầu Mộ Quân vừa ra khỏi Đoàn phủ, liền đi đến thúy hồ.

Đi đến bên hồ, đi vào rừng trúc, chậm rãi đi sâu vào trong rừng trúc, nàng đột nhiên có cảm giác lén lút gặp tình lang. Tình lang...... Cố Dật Lâu? Cầu Mộ Quân dừng bước.

Nàng dám nói, nàng không có tư tưởng thích Cố Dật Lâu, cũng không có ý tưởng phát sinh ‘chuyện xưa’ gì gì đó với hắn, nhưng nàng cũng không dám nói nàng tới gặp Cố Dật Lâu quang minh lỗi lạc, không sợ để cho bất luận kẻ nào biết.

Nàng không muốn cho Đoàn Chính Trung biết, thậm chí sợ hắn sẽ giết Cố Dật Lâu.

Không dám để cho người khác biết, không phải chứng tỏ chột dạ sao?

Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ phân vân trong chốc lát, quyết định ‘nghĩa vô phản cố’¹ đi về phía trước.

(1) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không được chùn bước

Là có do dự hay cảm thấy làm chuyện không tốt sau lưng Đoàn Chính Trung, nhưng...... Nàng không thể không đi. Nàng hiểu được lòng mình, dù thế nào cũng không bỏ được Cố Dật Lâu.

m thanh múa kiếm truyền đến, nàng đi về phía trước, liền thấy bóng hình màu đen bay vút trong sắc xanh biếc của rừng trúc.

Lá trúc bay đầy trời, xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống, như khiêu vũ xung quanh hắn.

Trong khung cảnh rừng trúc xanh biếc, trường kiếm trong tay hắn như đang khiêu vũ, có khi vẽ ra một vòng tròn lấp lánh trong không gian, có khi lại điểm ra rất nhiều điểm trắng, như thể hoa lê nở rộ sau đêm mưa.

Dáng người hắn khi thì nhẹ nhàng phiêu dật khi thì vút lên cao như Ưng, như Yến, làm cho nàng lần đầu tiên phát hiện thì ra võ thuật cũng tiêu sái đẹp đẽ như vậy.

Một mảnh lá trúc bị chia làm hai nửa bay tới trước mặt nàng, rơi trên người nàng. Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cầm lấy nửa phiến lá, đặt vào trong lòng bàn tay.

Lúc này Cố Dật Lâu đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, quỳ một gối xuống mặt đất, ôm ngực phun ra một ngụm máu.

“Cố công tử!” Cầu Mộ Quân chấn động, cuống quít chạy đến.

Cố Dật Lâu lau vết máu bên khóe môi, nhẹ nhàng cười, nói:“Không sao.”

Cầu Mộ Quân giương mắt nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn có thêm một vết thương, làm cho khuôn mặt vốn tuấn dật của hắn trở nên đáng sợ.

Cố Dật Lâu nhìn ánh mắt của nàng, nói:“Sao vậy? Khiến nàng sợ sao?”

“Không phải......” Cầu Mộ Quân lắc lắc đầu nói. “Sao lại bị thương?”

“Trước lúc rơi xuống vách núi đen. Không nghĩ đã luyện võ nhiều năm như vậy vẫn gặp đối thủ khắp nơi.” Cố Dật Lâu cười có chút khổ.