Editor: Mèomỡ

Nha hoàn trả lời:“Là tên nô tỳ bốc thăm được sau khi vào Đoàn phủ, mọi người đều họ Đoàn.”

Kỳ lạ sao? Có gì kì lạ, Đoàn Chính Trung là người như vậy, hắn thích nắm trong tay tất cả cảm giác của người khác. Hạ nhân trong phủ hắn không cùng họ Đoàn như hắn nàng mới cảm thấy kỳ lạ!

Cầu Mộ Quân lại hỏi:“Tên bốc thăm được là sao?”

Nha hoàn trả lời:“Cùng nô tỳ vào Đoàn phủ còn có năm sáu cô nương khác. Ngày đầu tiên quản gia cầm mấy tờ giấy đến cho bọn nô tỳ bốc, trên đó toàn là tên hoa ví dụ như Mộc Miên, Đinh Hương. Nô tỳ bốc được Mộc Cận, nên tên là Đoàn Mộc Cận.”

“Khụ......” Cầu Mộ Quân nhịn không được nhẹ nhàng ho một cái, che dấu cảm xúc của mình, nghiêm mặt nói:“Vậy lúc trước em tên là gì?”

Nha hoàn lập tức hoảng sợ, nói:“Phu nhân, điều thứ mười trong quy định của Đoàn phủ là vào Đoàn phủ liền họ Đoàn, dùng tên Đoàn phủ ban cho, vĩnh viễn không được nhắc tới tên trước kia. Làm trái sẽ bị phạt nặng.”

Cầu Mộ Quân đè trán, lẩm bẩm:“Nói như vậy, trong Đoàn phủ này chỉ có mình ta không họ Đoàn?”

Nha hoàn cười nói:“Phu nhân cũng họ Đoàn mà, phu nhân không phải Đoàn thị sao?”

Cầu Mộ Quân lại ho một cái, gật đầu nói:“Thật đúng là khó nghe muốn chết!”

Nha hoàn đương nhiên không dám đáp lời, lại nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.

Cầu Mộ Quân nói:“Ta về sau gọi em là Cận Nhi nhé. Cận Nhi em bao nhiêu tuổi?”

Nha hoàn cao hứng gật đầu, lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt lại lộ ra, nói:“Nô tỳ mười sáu.”

“Ừ.” Cầu Mộ Quân nhìn nàng mỉm cười.

Cận Nhi đứng một lát, nói:“Phu nhân, nô tỳ cáo lui trước, người có gì phân phó thì gọi nô tỳ.”

Cầu Mộ Quân gật đầu. Cận Nhi rời khỏi phòng, lại vấp ngã ở bệ cửa.

Cầu Mộ Quân đứng lên dìu nàng dậy, nhìn thấy chân nàng bị trầy da.

“Mau đi bôi thuốc đi!” Cầu Mộ Quân đỡ nàng ra cửa, Cận Nhi vội nói:“Phu nhân, nô tỳ không sao đâu, người không cần đỡ nô tỳ.”

Lúc này nha hoàn khác cũng thấy, vội chạy lại giúp đỡ nàng. Cầu Mộ Quân cũng không tiếp tục kiên trì, giao phó một tiếng rồi vào phòng, đi đến trước bàn lại không thấy tờ giấy vừa rồi đâu cả.

Cái bàn ngay bên cửa sổ, quyển sách trên bàn bị gió thổi “Phần phật ”. Cầu Mộ Quân đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bị gió thổi đi nơi nào rồi. Nàng cũng không để ý nhiều lại ngồi xuống.

**********

Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân rời giường sớm, vừa ra khỏi cửa đã thấy đội ngũ đông đảo ngoài cửa, khí phái như đội ngũ đón dâu. Giữa đội ngũ có một chiếc xe ngựa hoa lệ thật to, lại một lần nữa thể hiện tài lực của Đoàn đại tổng quản.

Không đứng bao lâu, Đoàn Chính Trung đã được một số lớn hạ nhân hầu hạ đi ra, Đoàn Tử Thông đương nhiên cũng ở trong số đó, cung kính đưa hắn đi đến bên xe ngựa, sau đó lại thỉnh an mẫu thân là nàng đây.

Phía dưới xe ngựa vẫn có một người quỳ gối, Đoàn Chính Trung lại dẫm lên lưng người kia đi lên. Cầu Mộ Quân không chịu nổi, sai hạ nhân cầm mộc đôn đến.

Đội ngũ chậm rãi xuất phát, Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung ngồi một xe. Bên người không có bất cứ nha hoàn hay hạ nhân nào nên nàng cảm thấy có chút khó thở, liền vén một bên mành lên muốn nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả không xem được gì lại bị dọa giậy nẩy mình. Bên ngoài có rất nhiều người đi theo xe ngựa, thấy nàng vươn đầu ra, đều chỉ chỏ về phía nàng, hô:“Mau nhìn mau nhìn, tiểu thư Cầu phủ kìa!” Quá sợ hãi, nàng vội buông mành xuống. Nàng đã quên, hôn sự của bọn họ được toàn bộ người trong kinh thành quan tâm. Bây giờ hai người lại mặt, người khác đương nhiên muốn chạy ra xem náo nhiệt!

Nàng lén nhìn Đoàn Chính Trung, phát hiện hắn từ từ nhắm hai mắt, khí định thần nhàn*. Mày kiếm, sống mũi cao, hình môi nét mà sâu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Toàn thân cao thấp còn lộ ra khí chất cơ trí lại thâm sâu không lường được. Bỏ qua thân phận thái giám cùng với sở thích kì quái và hành vi đáng giận của hắn, hắn quả thật là kẻ có thể mê hoặc lòng người.

Nói cách khác hắn là kẻ chỉ có thể nhìn bề ngoài, không thể nhìn bên trong.

*Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái

Ban đầu Cầu Mộ Quân lén liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có chút đui mù, lại phảng phất như nhìn thấy người quen, trong lòng hiện ra cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng định cố sức nhớ, lại không nhớ được.