“Được, sư huynh đừng lo, ta nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn.” Ở trước mặt Sở Ly, Kì Ngân luôn sẽ vô cớ có cảm giác căng thẳng, tay chân luống cuống. Thậm chí còn kém chút liền nói lắp.

Nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ mà đánh giá Kì Ngân một lượt từ đầu đến chân, Sở Ly mới chậm chạp trần thuật:“Ta có thứ này đưa cho ngươi, cầm lấy đi.”

Nói nói, cũng không để ý đến phản ứng của hắn, Sở Ly đã theo giới chỉ, đem chiếc áo len bản thân phải tốn mấy ngày thời gian mới đan ra được cưỡng ép nhét vào tay hắn.

Trong tay nhiều ra một đoàn đồ vật mềm mại, Kì Ngân liền lập tức đem nó giơ lên. Cho đến khi nhìn thấy được chân diện mục của nó rồi, hắn đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó, sắc mặt liền đã trở nên vô cùng cổ quái.

Nói thế nào nhỉ? Có chút giống như nhìn thấy phi thuyền vũ trụ bay trên đỉnh ma giáo, hoặc là trước cửa chính đạo tông môn bày bán KFC.

“Thế nào, đẹp sao?” Nhìn xem nét mặt của hắn, bên trong giọng nói của Sở Ly cũng đã hàm chứa một tia không vui. Thần sắc ẩn ẩn lộ ra vài phần nguy hiểm, phảng phất có thể xù lông bất cứ lúc nào.

Dù sao, chiếc áo len này, nói gì thì nói cũng là thành quả do y cực khổ, không quản ngày đêm làm ra. Nó xấu là một chuyện, nhưng nếu hắn dám chê, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

“Đại sư huynh…cái đó, ta có thể hỏi, thứ này…là gì hay không?”

“Là áσ ɭóŧ. Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Môi hơi mím chặt, thời khắc này, hai đầu chân mày của Sở Ly cũng đã hơi hơi nhướng lên.

Nhìn xem đồ vật có hình thù kỳ quái trước mặt, nếu không phải Sở Ly chính miệng giảng giải, Kì Ngân cũng sẽ không đoàn vải bông có mũi kim lộn xộn, xiêu vẹo này liên tưởng đến hai chữ ‘y phục’.

Đúng, không biết có phải Sở Ly cố ý hay không, chiếc áo này còn là bảy sắc cầu vồng, xanh đỏ tím vàng đều có đủ.

Thế nhưng, dù cho hình dạng của thứ này có ‘trù tượng’ ra sao, đứng trước uy quyền của Sở Ly, Kì Ngân cũng chỉ có thể gắng gượng nói ra lời trái với lương tâm:“Ha, thứ này…đương nhiên là đẹp rồi…”

“Cho dù là tất cả tú nương của Nghê Thường Các cộng lại, cũng không sánh bằng một mũi kim của sư huynh.”

Nếu không phải có thời khắc này, Kì Ngân cũng sẽ không ngờ tới được, bản thân lại có ngày dẻo miệng đến vậy.

Ài, dù sao, thê tử là bản thân tự chọn, nên cho dù có quỳ đi nữa, thì cũng phải sủng đến cùng.

Chỉ có điều, Kì Ngân vẫn là quá ‘trẻ tuổi’ một chút, không biết trên đời này còn có một thứ gọi là vật cực tất phản.

Lần vuốt mông ngựa này của hắn, không chỉ vuốt không đúng chỗ, mà còn biến thành tự dẫn lửa thiêu thân.

( vuốt mông ngựa: nịnh nọt.)

“Ồ? Nếu thật đẹp như vậy, vậy thì từ hôm nay, mỗi ngày ngươi đều mặc nó ra ngoài đi.”

“…” Nhìn xem hai ống tay áo bên cao bên thấp không đồng đều của chiếc áo len trong tay, tất cả những lời muốn nói ra khỏi miệng của Kì Ngân khi nhìn thấy Sở Ly cũng đều đã trực tiếp nghẹn hết trở về.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể hóa thành cảm xúc bất đắc dĩ và nghẹn khuất.

- --------------------------

“Tiểu Ngân nhi, ngươi thật sự dự định đến Sâm La Điện à?” Nhàm chán nhìn Kì Ngân thu dọn hành lý, Phong Khinh Hàn liền mười phần tùy ý hỏi.

“Phong tiền bối, vậy ngài nói xem, ngoại trừ đi, ta còn có thể làm gì được nữa đây? Dù sao, trốn được một lúc, cũng không trốn được cả đời…”

Cũng không phản bác ngôn luận này của hắn, hư ảnh của Phong Khinh Hàn cũng đã ở trong thức hải bày ra tư thế nằm nghiêng:“Ngươi không sợ lộ tẩy à?”

“Chưa nói đến bí mật năm xưa mà ngươi đang che giấu, thì chỉ riêng việc chúng ta là nhất thể tam hồn một khi lộ ra ngoài, thì cũng đã đủ để thiên hạ dậy sóng rồi.”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.” Thần sắc trong mắt trở nên có chút không rõ, trên người Kì Ngân tựa hồ lại lướt qua một tia lăng lệ, không giống với ngày thường.

Tốt nhất, đám người bọn họ không nên nửa đường lật lộng, tính toán đến trên đầu của y, đem hạnh phúc y luôn truy cầu, khó khăn lắm mới có thể nắm giữ được phá vỡ. Nếu không, y nhất định sẽ để bọn họ phải trả giá thật đắt!

Mặc dù ngoài miệng chê bai, nhưng thân thể của Kì Ngân lại rất thành thật, luôn đem chiếc áσ ɭóŧ bằng len kia của Sở Ly thϊếp thân mặc vào, sau đó mới khoác lên ngoại sam.

Dù không nói, nhưng rất rõ ràng, nhận được lễ vật mà Sở Ly tự tay làm ra, đáy lòng của Kì Ngân vẫn vô cùng ấm áp.

Chỉ có điều, mắt thấy thời gian đi Sâm La Điện không ngừng tới gần, Kì Ngân lại không ngờ được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bản thân cư nhiên lại bị người tập kích lần thứ hai!

Phải biết, kể từ lần trước bị ám sát, Sở Ly cũng đã thận trọng hơn rất nhiều. Đem cả ma giáo bảo hộ tầng trong, tầng ngoài, có thể nói là kín không kẽ hở. Đặc biệt là Vẫn Tuyết Cư cùng chủ điện, có thể nói, ngay cả con ruồi muốn tiến vào cũng đều không phải là chuyện dễ.

Nhưng đáng chết nhất chính là, thiên la địa võng như vậy, vẫn như cũ không phòng bị được thích khách.

Hơn nữa, đối phương cư nhiên còn đã sớm ở bên ngoài Vẫn Tuyết Cư bày ra trận pháp, đem không gian bên trong phong tỏa.

Loại trận pháp này, không phải một sớm một chiều có thể bày ra được. Mà hiển nhiên, đã sớm được chuẩn bị sẵn từ lâu.

Cho nên, có thể khẳng định, trong ma giáo, chắc chắn là có phản đồ! Hơn nữa, còn cùng thích khách đêm hôm đó là một bọn, hai bên nội ứng ngoại hợp.

Nói không chừng, tên thích khách đó có thể im hơi lặng tiếng tiến đến Vẫn Tuyết Cư, cũng là nhờ nhận được sự trợ giúp của đối phương.

**Thân phận của Kì Ngân cũng không hề đơn giản như bề ngoài biểu hiện nha.  ‎(՞•Ꙫ•՞) ノ