Nói thật, hỏi ra câu này, bản thân Sở Ly cũng đều cảm thấy không tin. Nhưng nằm ngoài dự liệu của y chính là, sau giây phút kinh ngạc thoáng qua, Hạ Vãn Ý cư nhiên lại nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói.

“Ta tin.”

Hai chữ này nói ra mười phần có lực, cho người ta một loại ảo giác, phảng phất chỉ cần là lời y nói ra, cho dù vô lý đến mức nào, đối phương đều sẽ luôn tin tưởng tuyệt đối, không nghi ngờ.

Lần này, đã đến phiên Sở Ly vô ngữ, không biết nói gì cho phải.

Trong đầu cũng chỉ còn sót lại một suy nghĩ, vị phu quân này của y, có phải là đã quá đơn thuần rồi không? Bị người ta bán, còn muốn quay đầu giúp người ta đếm tiền?

- -----------------------------

Mất sức chín trâu mười hổ đem đối phương tiễn đi, đã là lần thứ hai mất hết thể diện trước mặt đối phương, Sở Ly cảm thấy, da mặt của chính mình tựa hồ cũng đã dày hơn trước kia rất nhiều.

Chỉ có điều, biết là vậy, nhưng bị hệ thống dày vò như thế, y vẫn là có chút chịu không nổi nha!

Sau khi Hạ Vãn Ý rời đi, vì phòng ngừa vạn nhất, Sở Ly đã không chút do dự thi triển khống hỏa thuật, dùng một mòi lửa đem bộ quần áo cùng Lưu Ảnh Thạch đáng giận mà hệ thống ban thưởng kia đốt sạch.

Ngay cả tro tàn cũng đều không buông tha, trực tiếp thu vào trong giới chỉ, dự định để nó cả đời không gặp lại ánh mặt trời thêm một lần nào nữa.

Vốn còn đang bị thương, lại phải xử lý đủ loại công vụ, khó khăn lắm mới có cơ hội nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng chưa được bao lâu, Sở Ly liền đã lần nữa bị âm thanh của hệ thống đánh thức.

[ Nhiệm vụ hằng ngày hôm nay đã đổi mới: Thỉnh ký chủ trong vòng một canh giờ, cùng phu quân vui vẻ dùng bữa.

Trừng phạt khi thất bại: Mười tám phân đà của ma giáo sẽ bị chính đạo công phá.]

Ăn một bữa cơm, đánh đổi bằng toàn bộ ma giáo, chỉ cần không phải người ngu, đầu óc cũng không bị cửa kẹp, thì nhất định cũng sẽ biết cần phải đưa ra lựa chọn như thế nào.

Trong lòng liên tục ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hệ thống. Nhưng may mắn, bởi vì là tu sĩ, nên dù cho mấy ngày gần đây đều ngủ không đủ giấc, trạng thái tinh thần của Sở Ly vẫn như cũ không tính là quá mức kém cỏi.

Thay xong y phục, y liền quen đường quen nẻo, lập tức ngự không đến tiểu viện của Kì Ngân. Trước khi đi, còn không quên phân phó với binh lính canh gác, để bọn họ mệnh lệnh trù phòng chuẩn bị thức ăn.

Nửa đêm canh ba thức dậy dùng bữa, dù cho không nói, Sở Ly vẫn biết, bản thân e rằng đã bị hệ thống bức ép, ở trên con đường trở thành ‘bệnh tâm thần’ trong mắt người khác này càng chạy càng xa.

Vốn chưa ngủ, từ đầu tới cuối đều đang tĩnh tâm tu luyện, nghe thấy thị vệ bẩm báo, nói rằng Sở Ly muốn dùng bữa với mình, nhìn xem sắc trời đã tối đen như mực ở bên ngoài, Hạ Vãn Ý nhất thời vẫn không khỏi có phần sửng sốt.

So với hắn, phản ứng của Phong Khinh Hàn lại càng thẳng thừng hơn rất nhiều, trực tiếp liền phỉ nhổ:“Tiểu Ngân nhi, tiểu kiều thê đó của ngươi, đầu óc chẳng lẽ là thật sự có bệnh sao?”

“Nửa đêm không ngủ, còn thức dậy dùng bữa cái gì?”

Chỉ có điều, làm Phong Khinh Hàn kinh ngạc hơn chính là, rõ ràng là bị người quấy rầy trong lúc tu luyện, nhưng Hạ Vãn Ý giống như cũng không hề bực tức một chút nào. Trái lại, trước khi ra ngoài còn không quên ăn mặc chỉnh tề, tỉ mỉ quan sát bản thân trong gương.

Nội bộ của Vẫn Tuyết Cư không tính là quá mức rộng lớn, nhưng cũng thuộc về dạng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Bên trong không chỉ có chính sảnh dùng để tiếp đãi khách, vài gian phòng trống, có thể tùy thời vào ở, mà còn có cả phòng ăn và nhà bếp riêng.

Cùng lúc đó, bên trong phòng ăn, trên bàn gỗ tròn đặt ở giữa phòng, Sở Ly cùng Hạ Vãn Ý cũng đã ngồi đối diện nhau. Trầm mặc nhìn thị nữ không ngừng đem thức ăn bưng lên, bày ra bàn.

Một trắng một đỏ, hai bóng người rõ ràng là đối lập hoàn toàn, nhưng không biết vì sao, dưới ánh nến, lại đột ngột trở nên hòa hợp đến lạ.

Chưa tới nửa khắc sau, theo thị nữ chậm rãi lui lại, xếp hàng bên vách phòng, trên mặt bàn cũng đã bày đầy đủ loại thức ăn rực rỡ màu sắc, đến mức không còn thừa lại khoảng trống.

Hai người ngồi yên, cứ như vậy nhìn chằm chằm bàn ăn không nói gì.

Sở Ly là vì giữ gìn thiết lập nhân vật, xen lẫn với cảm giác mất tự nhiên vì chuyện hôm qua, cho nên mới không nói.

Về phần Hạ Vãn Ý, chính là tính tình quá lạnh, không thích nói chuyện, cũng như không biết bắt chuyện như thế nào.

Rốt cuộc, cảm thấy ngồi im như vậy cũng không phải là cách, sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ hơn, Sở Ly cũng chỉ có thể lựa chọn đánh vỡ trầm mặc:“Ngươi…mau ăn đi.”

“Ngươi ăn trước.”

“Ta không đói, ngươi mau động đũa đi.”

“Nếu đã không đói, ngươi tại sao lại mời ta ăn cơm vào giờ này?” Đầu óc Hạ Vãn Ý thời khắc này cũng đã không còn theo kịp mạch não của Sở Ly.

Vừa rồi, hắn còn cho rằng, y thật sự là đói bụng, cho nên mới muốn ăn khuya. Nhưng hiện tại xem ra, lý do ở bên trong cũng không có đơn giản như vậy…

Không kịp phòng ngừa, bị hỏi á khẩu, không trả lời được, không thể làm gì khác hơn, Sở Ly cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, dời đi sự chú ý của hắn:“Được rồi, vậy thì cùng ăn đi.”