Có người sẽ nói con của mình là dã chủng sao?

Lộ Nhi đột nhiên cảm giác được buồn cười, mắng chửi đi, để cho chính hắn mắng chính mình đi!

Nàng không nói, nam nhân đáng chết này, đến cuối cùng ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!

“Nàng còn dám cười?”

Làm như bị Lộ Nhi chọc giận, tay của hắn chợt lấn đến gần, áp đến trên cổ Lộ Nhi, hung hăng bóp. . . . . .

Ô ô, cười cũng có lỗi sao?

Nàng cũng chỉ cười, nhưng nam nhân đáng chết này, hắn muốn giết nàng!

Mưu tài? Cướp sắc? Sát hại tính mệnh?

Dưỡng khí trong đầu cũng dần hết, Lộ Nhi đưa tay dùng sức bắt được bàn tay đang nắm cổ nàng, hung hăng bóp hắn:

“Ngươi tên dã man này. . . . . . Ô ô. . . . . . Buông tay. . . . . .”

Hô hấp càng ngày càng khó khăn, khí lực của nàng làm sao địch nổi hắn?

Trời ạ, nàng sẽ không phải là cứ như vậy mà chết chứ?

Không, không muốn, nàng phải đi về, phải về nhà, phải về hiện đại tìm mẹ thương yêu của nàng. . . . . .

Nước mắt nóng bỏng chợt rơi xuống, lăn đến tay của hắn, nóng bỏng nóng bỏng . ....