Nghe ông ta nói càng ngày càng không bình thường, Lộ Nhi cau mày, muốn cắt đứt lời của ông ta, nhưng mẹ nàng cũng là gắt gao che miệng của nàng, không để cho nàng nói ra lời bất kính đối với Thần Toán Tử.

Cái gì dương âm, cái gì mệnh không lâu vậy, nàng mới hai mươi ba tuổi, không có bệnh không có họa, làm sao có thể không sống lâu?

Theo lời Thần Toán Tử mà nói…, Lộ Nhi một câu cũng không tin, nhưng mẹ nàng lại cực kỳ tin, đến ngày thứ ba, dứt khoát liền đem Lộ Nhi nhốt vào trong phòng, một bước cũng không cho nàng đi ra ngoài!

Ô ô, nàng cũng không phải là tiểu hài tử, mẹ cũng không cần đối xử với nàng giống như tiểu hài tử chứ?

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Lộ Nhi nằm trên võng, đến buổi trưa mặt trời vừa lên, tùy ý ăn chút gì, nằm dài trên võng phơi nắng, mơ mơ màng màng mà ngủ. . . .

Mặt trời rất ấm, cho dù là cách lớp kính, chiếu đến trên người cũng ấm áp, nóng hừng hực, rất thoải mái. . . . . .