"Thất phu nhân, hay là ngươi để Lục Lâm đến hầu hạ đi." Lục Sa nói xong lập tức rời khỏi gian phòng, cũng không quản thất phu nhân có hay không sẽ trách tội, trách tội xuống thì để nàng phạt đi, để nàng hầu hạ thất phu nhân tắm rửa thực sự làm không được, tuy rằng nàng cũng không biết trong lòng đang khó chịu cái gì.

Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa chạy trối chết, hầu hạ nàng tắm rửa mà thôi, có khó như vậy sao? Thôi Loan Thúy không cho là đúng nở nụ cười. Lúc này Thôi Loan Thúy cũng không dự định gọi Lục Lâm tiến đến hầu hạ nàng, bản thân tự động thủ tẩy trừ, nói thật ra từ nhỏ đến lớn nàng tắm rửa đều cũng có người hầu hạ, rất ít khi tự mình động thủ. Cho dù sau đó nàng lưu lạc phong trần cũng không nếm qua khổ cực gì, ở giáo phường, bởi vì tư sắc cùng tư chất xuất chúng, ma ma dạy dỗ liền đối đãi nàng như trân phẩm, treo giá, có thể bán được giá tốt cho nên cũng chưa bao giờ bạc đãi nàng, ngược lại so với một số người khác có thể nói là vô cùng được ưu ái, ngay từ đầu liền cho nàng một nha hoàn, chờ nàng danh tiếng lan xa, năm ba nha hoàn đi theo bên cạnh hầu hạ cũng là chuyện bình thường.

Lục Sa ở chỗ Thôi Loan Thúy bên này trái lại sống rất tốt, hầu hạ thất phu nhân, luyện chữ, có lúc thất phu nhân còn có thể lấy sách cho nàng đọc.

Tựa như lúc này, thất phu nhân tâm tình không tệ, đang khảy huyền cầm, có người muốn nghe thất phu nhân đánh đàn tốn hao trăm lượng cũng không nhất định có thể nghe được. Lục Sa đang suy nghĩ, thất phu nhân hẳn là không phải đàn cho nàng nghe, chỉ là lúc đánh đàn không ngại bên cạnh thêm một người mà thôi. Lúc này Lục Sa nhìn dáng vẻ thất phu nhân đánh đàn, cũng không thể không thừa nhận thất phu nhân ưu tú hơn ngũ phu nhân rất nhiều, giác ngộ như vậy lại một lần nữa khiến Lục Sa có chút ảm đạm.

Liễu Phi Nhân kia mấy ngày nay rất ít đến viện của Thôi Loan Thúy, một là sợ xấu hổ, dù sao hai người cùng nàng là có quan hệ thân mật, hai là sợ đối đãi hai người này không cẩn thận nặng bên này nhẹ bên kia, sợ làm cho một trong hai không thoải mái. Ngược lại, cho dù không đi chỗ của hai người kia, nàng cũng có thể tìm được việc để tiêu khiển, nói gì đi nữa, nhị phu nhân Bình Nhi gần đây khiến trong lòng nàng nhột nhạt khó nhịn, đến nay nàng còn không có bắt được nàng ta. Vẫn luôn vẫn luôn nguyện ý dùng đống lớn tâm tư trên nữ nhân khiến nàng tâm động cùng nữ nhân nàng chưa nắm được. Nhị phu nhân cho nàng cảm giác rõ ràng là dễ nắm bắt, chí ít sẽ không khó khăn hơn Thôi Loan Thúy, nhưng khi ở chung, người kia cho nàng cảm giác giống như có khe đá ngăn cách, cho dù có kh đó cũng chui không vào. Nàng không phải không nghĩ đến khả năng lòng có nhị phu nhân có người mình thích, nhưng người đó chỉ ở trong viện của mình, cũng không cùng người khác thâm giao, lại là nha hoàn của phu nhân, vậy người trong lòng nàng chỉ có thể là người xung quanh phu nhân, nhưng cũng không thấy nàng đến viện của phu nhân, hiển nhiên là bị phu nhân trục xuất. Nàng đoán, người trong lòng phu nhân vô cùng có khả năng là phu nhân, dù sao thì người như phu nhân, nàng không thích ngươi, nàng biết ngươi đối với nàng động tâm tư, sẽ đem ngươi gả cho Hầu gia, làm rất quyết tuyệt, lại rốt cuộc xem như thủ hạ lưu tình, đây đúng là cách làm của phu nhân. Hôm nay phu nhân đối với Đồ Cửu Mị ưu ái có thừa, cũng không biết nhị phu nhân biết được sẽ là tư vị gì, dù sao như vậy chứng tỏ phu nhân không phải không thể chấp nhận nữ tử, mà chỉ là không chấp nhận nàng mà thôi. Đây là kết quả sau khi Liễu Phi Nhân phỏng đoán trong đầu không biết bao nhiêu lần. Liễu Phi Nhân ở chỗ nhị phu nhân vấp phải trắc trở trở về, có chút nhớ nhung Lục Sa, vốn định đi đến chỗ Thôi Loan Thúy hỏi thăm, nàng lúc nào có thể mang Lục Sa trở về nhưng lại sợ bản thân có vẻ quá mức cấp thiết làm cho Thôi Loan Thúy không thoải mái, liền nhịn xuống, quyết định vài ngày nữa hãy đòi người. Vì vậy Liễu Phi Nhân tịch mịch lại cùng các nữ nhân khác vốn có mờ ám với nàng, tư sắc coi như có thể chấp nhận pha trộn, có còn hơn không.

"Lục Sa trái lại hảo bản lĩnh, mới từ trên giường ngũ phu nhân bò xuống, hiện tại lại bò lên t giường thất phu nhân." Nhân tâm bách dạng, luôn luôn đố kị mà ác ý đả thương người, cũng có lẽ vì buồn chán tùy ý nói chuyện thị phi, nơi này có người trong viện của ngũ phu nhân, cũng có người trong viện của thất phu nhân, còn có một ít người của viện khác, chỉ cần mỗi viện có một người, vậy ghé vào cùng nhau sẽ không sẽ không xem là ít.

"Ta thấy không hẳn, nhất định là bị ngũ phu nhân chơi chán rồi, chuyển giao cho thất phu nhân chơi, ngũ phu nhân hiện tại đang lấy lòng nhị phu nhân, hôm qua còn dám ở lại trong viện nhị phu nhân cả ngày." Đây lấy lòng là nha hoàn trong viện của nhị phu nhân.

"Biệt viện của Ngũ phu nhân rất loạn, ai hơi có chút tư sắc, sợ là đều bị ngũ phu nhân chơi đùa...." Người nói chuyện đè thấp âm lượng.

"Chưa hẳn là vậy, tiện nhân Hồng Cẩm kia còn cùng ta khoe khoang, nàng được ngũ phu nhân lâm hạnh rồi, cũng không biết nàng có gì mà khoe khoang, cũng không phải lên giường của Hầu gia, lên giường Hầu gia còn có thể làm một đồng phòng nha hoàn, lên giường ngũ phu nhân có cái gì hay ho." Này hiển nhiên là nha hoàn trong viện ngũ phu nhân, ngữ khí pha mùi chua nói.

"Vậy cũng không nhất định, ta thấy Lục Sa ở trên người ngũ phu nhân đào không ít chỗ tốt, trước đó làm nhất đẳng nha hoàn, ai có thể xa xỉ như nàng, mặc dùng đều là ngũ phu nhân ban cho, đều là loại tốt nhất, ăn ở cùng ngũ phu nhân, đều giống như một nửa chủ tử, còn kém có người hầu hạ mà thôi." . Đọc truyện hay tại || TRU MTRUYEN.c o m ||

"Không hẳn như vậy, hôm nay bò lên người thất phu nhân, phải biết rằng ngoại trừ nha hoàn trong viện của phu nhân thìn nha hoàn trong viện của thất phu nhân là được chi dùng nhiều nhất, thất phu nhân rốt cuộc là có danh khí, một khúc bách kim, ngươi ngẫm lại, nàng phải có bao nhiêu gia sản!"

Lục Sa nhân lúc thất phu nhân ngủ trưa ra ngoài một chút, nàng là nha hoàn dĩ nhiên biết bọn nha hoàn nhàn rỗi đều sẽ đứng ở đâu nhàn thoại, chỉ là không nghĩ đến hôm nay người bị nhắc đến, đó là ngũ phu nhân, thất phu nhân còn có bản thân nàng.

Nàng ở Hầu phủ lâu như vậy, liền biết, trong phủ này gần như không có gì bí mật, viện xảy ra chuyện gì, có thể không bao lâu thì sẽ truyền đến viện khác, cho nên trong những nhàn thoại này, cũng không có chuyện nào là giả, chí ít có phần lớn là thật. Nàng không thèm để ý người khác nói bản thân khó nghe, nhưng nàng lưu ý là ngũ phu nhân cùng Hồng Cẩm cấu kết, trong đầu nàng không muốn nghĩ đây có thể là sự thật, nhưng nghĩ đến lúc bản thân mất địa vị nhất đẳng nha hoàn, Hồng Cẩm năm lần bảy lượt bỏ đá xuống giếng, liền có một chút kinh hãi. Nếu như ngũ phu nhân cùng Hồng Cẩm cũng có quan hệ...

Nàng không muốn nghĩ sâu hơn nữa, cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa, chỉ cảm thấy khắp bầu trời xoắn tới mây đen, đông nghịt đặt ở trong lòng khiến bản thân phiền muộn đến hoảng hốt. Nếu như ngũ phu nhân chỉ có thất phu nhân, nàng chấp nhận rồi, dù sao cùng thất phu nhân ở chung thời gian qua, nàng biết thất phu nhân quả thật có chỗ hơn người, nhưng Hồng Cẩm ngoại trừ khuôn mặt không có trở ngại, thì tính tình chanh chua, lại thích khi dễ những nha hoàn thấp kém hơn, một người như vậy ngũ phu nhân nhất định sẽ không thích.

"Trên đời này người nhiều chuyện lắm lời ngược lại không ít." Giọng nói của Thôi Loan Thúy từ phía sau Lục Sa truyền đến, nàng mới vừa ngủ không bao lâu liền tỉnh giấc, Lục Lâm nói Lục Sa ở gần đây nên nàng liền đến tìm, dù sao thừa lúc nàng ngủ trưa liền chạy mất thực sự không xứng chức nha hoàn.

" Các nàng nhàn rỗi buồn chán, bịa đặt mà thôi." Lục Sa làm bộ không thèm để ý, không muốn khiến thất phu nhân nhìn ra bản thân khác thường.

"Ngươi trái lại rất biết lừa mình dối người, ta cảm thấy những người này nói trái lại không giả, Liễu Phi Nhân kia cùng cái kia gọi Hồng Cẩm cấu kết đại khái cũng là sự thật, Liễu Phi Nhân kia trên giường cho đến bây giờ đều là thiếu không được người." Thôi Loan Thúy không cho Lục Sa cơ hội lừa mình dối người, quả thực chọn điểm mất chốt mà chọc thủng.

"Nàng không phải người như vậy." Lục Sa không muốn tin tưởng người mình thích lại lạm tình như vậy, ngũ phu nhân ôn nhu không nên là người như vậy.

" Không phải sao?" Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi ngược lại.

"Không phải." Lục Sa như đinh đóng cột hồi đáp, chỉ có kiên định như vậy mới có thể khiến bản thân không dao động.

"Tốt lắm, chúng ta đánh cuộc, ba buổi tối ta liền âm thầm thả ngươi trở lại nhìn trộm một chút, thế nào? Nhìn xem nàng rốt cuộc có thể hay không chịu được tịch mịch?" Nàng rất muốn xem phản ứng của nha đầu này khi chứng kiến bộ mặt thật của Liễu Phi Nhân, nhất định rất thú vị.

"Ta không biết thất phu nhân làm như vậy có mục đích gì?" Lục Sa hỏi ngược lại, nếu như thất phu nhân cảm thấy ngũ phu nhân kém như vậy, tại sao lại cùng ngũ phu nhân một chỗ.

"Ngươi cho rằng ta nhàn rỗi cũng được, hay là nói ngươi không dám cược?" Thôi Loan Thúy hỏi.

"Cược thì cược, ngũ phu nhân mới không phải người như vậy." Lục Sa cảm thấy bản thân không nên hoài nghi người mình thích, hẳn là nên tin tưởng nàng.

Thôi Loan Thúy mỉm cười, ván cược này, nàng nhất định thắng rồi.