"Bụng lớn rất nhiều." Lý Trì Nguyệt dời tay về phía cái bụng đã hơi nhô lên của Đồ Cửu Mị.

"Ân, hiện tại bắt đầu không đẹp nữa rồi." Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến bụng nàng ngày sau sẽ không ngừng to lên liền có một chút rầu rĩ nói.

"Tư thái quả thật bắt đầu biến xấu xí rồi, cũng may mặt của ngươi còn có thể nhìn được." Lý Trì Nguyệt tán thành, cũng may hương thơm không thay đổi, trái lại trở nên càng đậm.

Ô ô ô, người ta là đến tìm kiếm an ủi, không phải tới tìm đả kích, hình như nàng có chút lưu ý việc mình có xinh đẹp trong mắt phu nhân hay không.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy tâm tình của Đồ Cửu Mị kém đi, không nghĩ đến nha đầu này lại lưu ý bề ngoài trong mắt nàng như vậy, bất quá nữ nhân trọng dung mạo, Lý Trì Nguyệt ngược lại cũng có vài phần thấu hiểu.

"Ai mang thai mà không như vậy, có cái gì phải buồn phiền." Lý Trì Nguyệt không cho là đúng.

Phu nhân đây là an ủi sao, hẳn là đi, nhưng vẫn còn có chút lưu ý thì làm sao bây giờ a.

"Như phu nhân cũng tốt, không sinh hài tử có thể luôn luôn xinh đẹp." Đồ Cửu Mị có chút ước ao nói.

"Nói lời nói ngu xuẩn gì đấy." Lý Trì Nguyệt trách mắng, nhưng ngữ khí cũng là ôn nhu.

"Cũng sắp năm tháng rồi, tiếp qua năm tháng nữa thì có thể hạ sinh, nghe nói sinh hài tử rất đau, ta vừa nghĩ đến liền rất sợ." Đồ Cửu Mị nghĩ nếu như có thể không sinh hài tử thì tốt rồi.

"Mẫu thân ngươi cũng đã sinh đến mười người, ngươi sinh một lần liền sợ, chẳng phải là làm mất mặt mẫu thân ngươi sao." Lý Trì Nguyệt cười trêu tức nói.

"Ha ha, nếu như mẫu thân ta biết được nhất định cũng sẽ nói ta như thế." Đồ Cửu Mị cười khúc khích.

"Được rồi, ngươi để người về nhà ngươi báo tin chưa?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Báo tin rồi, rốt cuộc chỉ là thiếp, hơn nữa hài tử còn chưa sinh ra, mẫu thân ta không dám ngang nhiên đến thăm ta, chỉ sợ ta khó ăn nói." Nàng làm thiếp cho Hầu gia, mẫu thân sợ là rất không hài lòng rồi, dù sao mẫu thân vẫn đều nói thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, làm chủ mẫu là tốt nhất.

"Tuy là xuất thân đồ tể, trái lại rất biết giữ bản phận." Lý Trì Nguyệt cảm thấy gia đình đồ tể này tự biết phân lượng của mình đã là vô cùng hiếm thấy.

"Dĩ nhiên, nhà ta đời đời làm đồ tể, đời đời đều là lương dân." Đồ Cửu Mị nói đến nhà mẹ đẻ liền mặt mày hớn hở.

" Ngươi nhớ nhà sao?" Lý Trì Nguyệt hỏi.

" Ân." Đồ Cửu Mị gật đầu, rất nhớ nhà.

" Chờ đại thọ của lão phu nhân qua đi, bản phu nhân cho phép ngươi về nhà mẹ đẻ." Lý Trì Nguyệt nghĩ nếu như mẫu phi của nàng vẫn còn sống, nàng cũng luyến tiếc gả đi xa, Lý Trì Nguyệt suy bụng ta ra bụng người, ngược lại cũng thông cảm cho nỗi nhớ nhà của Đồ Cửu Mị.

"Phu nhân là tốt nhất." Đồ Cửu Mị tự đáy lòng nói, phu nhân cho dù có một vạn cái không tốt đều không bằng một cái tốt của phu nhân.

"Bản phu nhân chỉ niệm tình ngươi đang mang thai, mới đặc biệt ân chuẩn." Lý Trì Nguyệt cảm thấy cần phải tỏ rỏ lập trường nếu không nữ nhân nào trong hậu viện cũng đòi về nhà mẹ đẻ, vậy Hầu gia phủ chẳng phải sẽ rối loạn sao.

"Mặc kệ thế nào, có thể để ta về nhà đều là tốt." Đồ Cửu Mị tâm tư đã bay đến chỗ khác, nàng nghĩ muốn mua vài con heo mang về nhà, mua heo còn sống, tốt nhất đều là trư mẫu (heo nái), nếu như ăn không hết liền giữ lại nuôi, lợn mẹ để lợn con, sẽ sinh ra thật nhiều tiểu trư, như vậy nhà nàng sẽ không sầu lo không có heo để giết, không thịt heo để ăn, ngẫm lại Đồ Cửu Mị kết luận chủ ý của nàng thật quá hay, Đồ Cửu Mị đang tính toán tiền dành dụm của nàng có thể mua bao nhiêu con heo.

"Phu nhân ngươi giúp ta tính toán, năm mươi lượng mua được bao nhiêu con heo?" Đồ Cửu Mị hưng phấn hỏi.

"Ngươi muốn mua heo mang về nhà? Ngươi xác định không mua cái gì khác? Tỷ như thứ gì quý hiếm bọn họ chưa thấy qua, cũng dễ mang theo một chút." Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên là đồ tể nữ nhi, về nhà cũng không quên mang heo, vấn đề là năm mươi lượng có thể mua được hơn mười con heo, Đồ Cửu Mị xác định muốn khiêng mười con heo về nhà sao, đường hoàng về nhà như vậy thế nào cũng có cảm giác nhà giàu mới nổi, thô tục hơn nữa còn điên rồi, hơn nữa nếu truyền ra ngoài sẽ bị người chê cười đi. Lý Trì Nguyệt chỉ biết là trong hoàng tộc, chuyện này chính là chuyện cười, còn trong dân gian chỉ có thể là khoe khoan thôi.

"Người nhà ta thích thịt heo, nên sẽ không thích những thứ quý hiếm nhưng không thực dụng gì đó có cái gì đáng vui vẻ hơn so với ăn thịt đây!" Đồ Cửu Mị vẫn cảm thấy mang vài con heo về nhà là chủ ý tốt nhất.

Đồ Cửu Mị mang heo về nhà ý chí vô cùng kiên định, Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân nhiều lời cũng là vô ích, chỉ hy vọng đến lúc đó Đồ Cửu Mị đừng nháo ra động tĩnh quá lớn.

Dĩ nhiên, trong lúc Đồ Cửu Mị hưng phấn vì chuyện về nhà, liền đem chuyện lễ vật mừng sinh thần của lão phu nhân quên phắng đi mất, ngày hôm đó cũng là Lục Đào nhắc nhở Đồ Cửu Mị mới nhớ lại việc này, đi mua không còn kịp rồi, dù sao thì phu nhân đã nói cho dù nàng tặng cái gì lão phu nhân đại khái cũng không hiếm lạ, vậy tặng tâm ý đi, dù sao thì tâm ý tương đối trọng yếu.

Hôm nay trong phủ vô cùng náo nhiệt, người bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân cũng đều mời tới, lão bằng hữu vân vân, nói chung quyền quý trong Bình Âm Huyện đều đến. Lễ vật ngoại nhân dĩ nhiên đều đưa vào khố phòng, mọi người đều chờ xem các con dâu của lão phu nhân dâng tặng lễ vật, phải hiểu được Hầu gia phủ này thê thiếp có tiếng mỹ mạo, Liễu Phi Nhân là hoa khôi của Bình Âm Huyện thì không nói, cầm nghệ của Thôi Loan Thúy ở Hà Nam nói ra ai cũng biết, mọi người đều chờ các nàng hiến nghệ, về phần các phu nhân khác, kém cõi nhất cũng có thể nuôi đẹp mắt.

Hạng Huy này thực sự là nam nhân được ngưỡng mộ nhất Bình Âm Huyện, tuy rằng cưới quận chúa không biết đẻ trứng của Túc Thân Vương phủ nhưng của hồi môn trọng hậu, quận chúa lại là một đại mỹ nhân, thế nào cũng không thua thiệt, hơn nữa còn rộng lượng chủ động vì phu quân nạp rất nhiều mỹ thiếp.

Lúc nữ quyến Hầu gia phủ xuất hiện, nam tân khách đều nhìn thẳng mắt, có thể nói thượng đẳng mỹ nhân của Bình Âm huyện đều ở trong Hầu gia phủ đi, dĩ nhiên tuy rằng phu nhân cũng mỹ nhưng rốt cuộc là hoàng tộc có thể nói là người thân phận tôn quý nhất Bình Âm Huyện, không ai dám khinh nhờn cho nên ánh mắt không kiêng nể gì cả liền rơi xuống trên người các thị thiếp. Đồ Cửu Mị bị nhìn như vậy cảm thấy rất không thoải mái, cũng may bụng nàng đã to lên, cũng vì vậy mà nàng tránh được một ít ánh mắt đáng ghét, nhưng rốt cuộc vẫn tương đối tập trung ánh nhìn, ai bảo nàng khuôn mặt lại đẹp hơn cả hoa mẫu đơn lấn át hoa thơm cỏ lạ, bất quá cũng may bên cạnh nàng có phu nhân cùng Liễu Phi Nhân, một loại là mọi người không dám nhìn, còn một loại khác lại ăn mặc cợt nhã, khí chất cợt nhã đã từng là thất phu nhân Liễu Phi Nhân, Đồ Cửu Mị mới có vẻ không bị nhìn chằm chằm. Mà thất phu nhân nhất quán thanh cao, dáng vẻ uyên thâm quá ít người hiểu, cũng là đặc biệt lẻ loi đứng ở nơi này, cũng là bị nhìn, còn những phu nhân khác so với bốn người này liền trở nên bình thường.

Hạng Huy tặng lễ trước, hắn tặng một đôi phỉ thúy ngọc như ý, sau đó là Lý Trì Nguyệt, nàng tặng một quả đại kim đào mừng thọ, tuy rằng vừa nhìn phân lượng không nhẹ nhưng là quận chúa của Túc Thân Vương, lễ này tặng đến quá mức bình thường, khiến lão thái có vài phần thất vọng, nàng vẫn ngóng trông quận chúa giống như năm trước tặng một thứ trân quý gì đó, nếu không tặng một ít hương liệu quý tộc nữ quyến thích nhất cũng rất tốt. Cho dù Lý Trì Nguyệt cái gì cũng không tặng thì lão thái thái cũng không dám nói cái gì, huống kim đào này phân lượng rất đủ, cũng không có gì để bắt bẻ.

Nhị phu nhân Bình Nhi tặng một viên trân châu, cũng không có gì để xoi mói, tam phu nhân Diêu Huệ tặng một chậu sơn tùng vạn năm, trọng ở ngụ ý tốt, tứ phu nhân Hồ Căng tặng lão phu nhân ngọc phật châu, xem như thông qua, ngũ phu nhân cùng thất phu nhân hiến nghệ, thất phu nhân đánh đàn, ngũ phu nhân xướng khúc, lấy lòng tân khách cũng lấy lòng lão phu nhân, lục phu nhân Tôn Bình Bình không biết ở đâu tìm được một bức danh gia tranh chữ tặng lão phu nhân. Cho dù là bát phu nhân rất không giàu có cũng tặng một vòng ngọc khắc chữ thọ, tuy rằng ngọc sắc bình thường nhưng rốt cuộc cũng nhìn ra được vài phần tâm tư.

Lúc Đồ Cửu Mị bưng ra một chén thịt viên mọi người đều ngây ngẩn, tặng thọ lễ lại tặng thịt viên, đúng là ngạc nhiên, trong đầu lão phu nhân vô cùng khó chịu, nhưng gừng càng già càng cay, bề ngoài vẫn như trước bất động thanh sắc, nàng hiểu được không cần bản thân đứng ra cũng sẽ có người muốn đứng ra làm khó dễ Đồ Cửu Mị.

Ngay cả Lý Trì Nguyệt đều bị bát thịt viên của Đồ Cửu Mị làm cho kinh ngạc, tuy rằng nàng cũng tặng rất có lệ nhưng ít ra thỏa đáng, còn Đồ Cửu Mị dám tặng có lệ hơn cả nàng, đây rõ ràng là đang đạp lên mặt mũi của lão phu nhân. Lý Trì Nguyệt cũng giống như lão phụ nhân, bất động thanh sắc chờ Đồ Cửu Mị mở miệng.

"Ta thực sự không biết tặng lão phu nhân cái gì mới tốt, phu nhân nói, tâm ý mới quan trọng, vì vậy ta tự mình xuống bếp làm cho lão phụ nhân một chén thịt viên, vị đạo rất tốt, hy vọng lão phu nhân có thể thích." Đồ Cửu Mị vô tâm vô phế nói.

Nha đầu này còn biết kéo nàng xuống nước, trong lòng Lý Trì Nguyệt hừ lạnh.

Đồ Cửu Mị dâng thịt viên nửa ngày cũng không thấy người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân xuống lấy, trước đó các phu nhân khác tặng thọ lễ ma ma bên cạnh lão phụ nhân đều xuống thu lấy, xem ra lão phu nhân không thích rồi, lãng phí công sức nàng xuống bếp cả ngày a.

Những người khác nhìn thấy lão phu nhân thái độ như vậy, liền biết lão phu nhân không hài lòng, vốn đang có chút kiêng kỵ, lập tức an tâm chuẩn bị không kiêng nể gì cả mà công kích Đồ Cửu Mị.

"Đồ Cửu Mị, chẳng lẽ ngươi không biết biểu tỷ luôn ăn chay niệm phật, không thích ăn thịt, ngươi tặng thịt viên là có ý gì? Hơn nữa Triệu đại phu trước đây nói qua biểu tỷ một khi ăn những thứ dầu mỡ sẽ chóng mặt, ngươi tặng thịt viên dầu mỡ như vậy là có ý đồ gì?" Biểu muội của Lão phu nhân cũng chính là mẫu thân của Hồ Căng, Hồ lão thái thái ra mặt chất vấn.

Đồ Cửu Mị nhìn người kia khuôn mặt so với lão phu nhân còn muốn lão hơn, so với Trương má má còn bất thiện hơn liền có một chút thấp thỏm, trong lòng cũng có chút buồn bực rồi, nàng cũng không quen biết nàng ta, nàng ta thế nào lại biết tên nàng. Bất quá nàng thực sự không biết lão phu nhân không ăn được thứ dầu mỡ, trước đó đã quên hỏi thăm một chút, đây là sơ suất của nàng, Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân làm việc rất thiếu tâm nhãn.

"Ta không biết lão phu nhân ăn không được thứ này...." Đồ Cửu Mị vẫn chưa giải thích xong liền bị người cắt đứt.

"Ta thấy ngươi là cố ý dùng thịt này đến hại lão phu nhân!" Tội danh này cũng quá lớn đi, cái gọi là muốn tăng thêm tội gán ghép không từ.

"Cửu Mị chỉ là đồ tể nữ nhi, chưa thấy qua thế sự, làm việc không đúng mực, nhưng niệm tình nàng đang mang cốt nhục của hầu phủ, mẫu thân đừng chấp nhất cùng nàng." Hạng Huy đứng ra hoà giải, nói như thế nào đi nữa Đồ Cửu Mị cũng là mỹ nhân nổi bật trong hậu viện, lại có thai hài tử của hắn.

"Nàng chính là ỷ vào trong bụng có hài tử nên mới không để tôn trưởng trong mắt, bất hiếu bất nghĩa." Hồ thái thái từng bước ép sát.

"Ta không có!" Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy tội danh này càng nói càng lớn rồi, lão phu nhân hẳn là cũng biết nàng không có ý đó, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn dung túng người này nói bậy.

"Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đừng phá hủy nhã hứng của bản phu nhân." Lão phu nhân lời này chính là đồng ý với lời của Hồ lão thái thái. Lời này khiến trong lòng Đồ Cửu Mị có chút lạnh, thảo nào muội muội nói trong hầu phủ này nhân tâm hiểm ác đáng sợ.

"Biểu tỷ, phải trừng phạt nghiêm khắc, nếu không ngày sau ngươi làm thế nào quản hầu phủ này." Hồ lão thái thái cũng không dự định cứ như vậy buông tha Đồ Cửu Mị.

"Phá hủy nhã hứng của mẫu thân, vậy phạt nhẹ Cửu Mị một phen, làm cho mẫu thân hài lòng một chút." Hạng Huy nghĩ, niệm tình trong bụng Đồ Cửu Mị đang mang cốt nhục của mình, mẫu thân hẳn là sẽ không quá làm khó Đồ Cửu Mị.

"Ta trái lại muốn nhìn một chút, ai dám tại đây khi dễ người trong viện của bản quận chúa."