Vũ Hàn Tường gắp một miếng thịt kho đặt vào trong chén cơm của Vũ Hàn Nguyệt, rồi lại gắp thêm một miếng rau.

Cứ vậy mà cho đến nỗi cô cũng ngồi đó ngơ ngác , ai nấy đều không biết nói gì với tình cảnh này.

- Haha~ Ba...!ba à chén con đầy muốn rớt ra hết luôn rồi.

Ba đừng thêm nữa, nhiều con quá ăn không hết đâu!

Ông nghe vậy mặt cau lại quay sang lấy tay vuốt cằm cô, oán trách:" Có vậy mà đã than, con mập được sao? Ăn không hết ba liền ăn phụ con là được rồi".

Vừa ngắt lời, ba cô liền chụp lại cái bát của cô về phía mình, cúi xuống ăn lấy một nửa rồi mới trả lại.

Cô nhận lấy chén, đăm chiêu há miệng nhìn chăm chăm vào, bỗng kêu to:

- Ba à! Sao ba ăn của con, đồ ăn của con mà.

Ông hậm hụi giải thích:" Thì...!thì do con nói ba đưa nhiều quá chứ bộ...!"

- Nhưng mà...!ba cũng...!không thể ăn hết của Nguyệt Nguyệt chứ~

" Chưa có hết mà~"

Vũ Hàn Tường lại rón rén chầm chậm gắp một miếng cá đưa cho cô:" Haha~ Con ăn đi...!"

Nữ nhân thở dài cầm đũa đưa thức ăn lên miệng than ngắn than dài:" Có phải con không ở đây nữa đâu mà ba lo vậy, ba mau nhìn phu nhân của bà còn đang hậm hực bởi vì bị ba bơ đấy.

Xem xem một hồi là về mẹ lại oánh con nha!".

Ông theo lẽ quay lại vòng tay qua ôm vai Trần Anh tuyết đút cho bà miếng bò trong khi bà ta còn đang khoanh tay phụng phịu.

Tuy vẫn ăn nhưng mà bà còn giữ ý kêu ông ở xung quanh có mọi người đang nhìn.

- Hahaha×n

- Không sao không sao người quen biết lâu năm cả.

- Thật đó thoải mái đi đừng ngại! Có gì đâu chứ.

Đừng để ý chúng tôi làm gì.

Căn phòng lúc bấy giờ đều tràn ngập tiếng cười nói vui vui hân hoan, cho đến lúc kết thúc Trần Ánh Tuyết đỡ Vũ Hàn Tường còn đang say bia tỉ về nhà.

Vũ Hàn Nguyệt thanh toán rồi về sau, nhưng trước khi về cô giữ Phó Mặc Nam lại nói chuyện gì đó mà đến Lucifer quay đầu lại thấy cũng tò mò muốn biết chẳng qua chỉ nhìn thấy người bác này gật gật đầu.

Nét mặt hơi nghiêm nghị trong có phải nghiêm trọng.

Vạn nhất khả năng cao là có chuyện rồi!

Chỉ cho đến khi về nhà, hắn ta vẫn đăm chiêu ngồi trên ghế chống tay lên cằm suy nghĩ về những lời của cô nói lúc nãy:

"...!Bác à! Dù sao bác cũng là anh trai sống cùng me....Phó Thẩm bao nhiêu năm trời, chắc hẳn cũng biết rõ tính của bà ta.

Từ ngày đó đến nay cũng đã tròn mười năm rồi, chắc chắn bọn họ thế nào cũng sẽ quay trở lại đây.

Mà công việc của cháu bận như vậy, bản thân cháu đều chẳng có gì phải lo lắng...!nhưng còn tiểu Minh, còn ba mẹ hiện của cháu và bao nhiêu người ở Vũ Gia, cả bác nữa.

Nên chẳng muốn đảm bảo an toàn cho tất cả.

Bác hiểu ý cháu chứ? Cháu còn rất nhiều việc phải làm, không thể mãi ở lại đây được.

Ông ta trầm tư một hồi lâu:" Cũng đúng, đương nhiên ta biết con bé tính từ nhỏ đã ác hóa lạnh lùng.

Nó chả để ai trong mắt, không quan trọng thứ gì cả, đến cháu là con gái ruột của mình mà năm đó cũng có thể làm ra chuyện phi thiên hại lý đó thì còn gì mà không dám làm cơ chứ!

Vũ Hà Nguyệt im lặng một hồi rồi mới đáp lời:" Suốt mấy năm nay đúng là cháu đều cho người âm thầm đi dò la tin tức và quan sát nhất cử nhất động của bà ta.

Tuy hiện tại đã có thêm một đứa con trai bảy tuổi nhưng mà thời gian gần đây đều đang rục rịch chuẩn bị nhân lực và vũ khí, lại thêm chồng bà ta cũng là một người có tiếng trong giang hồ.

Chỉ sợ lần này âm mưu và mục đích không đơn giản như năm đó.

Tính chiếm hữu quá lớn, vẫn là nên phòng trước rồi diệt hết một lần tránh hậu họa về sau, nào thể vì quan hệ dòng mâu mà bỏ qua hết lần này tới lần khác!!"

- Cháu nói phải! Ta thân làm anh trai nhưng lại không biết dạy dỗ em gái mình, để cho nó như ngày hôm nay đe dọa nếu không chỉ ta, cháu mà còn cả vô số những người vô tội ở Thành Đô này.

Quả là hổ thẹn, thật sự rất xin lỗi cháu.

Cô khiêm tốn, nhận câu này xin lỗi này quá là không hợp lẽ phải.

Nguyên nhân của chuyện này vốn là do những người trong cuộc, là sự sai lầm đến từ một cuộc hôn nhân đổ vỡ, một gia đình không hạnh phúc.

Là chuyện của Vũ gia đã liên luỵ đến ông, cũng chính sự việc này mà trước sau lòng cô đều cảm thấy áy náy, bứt dứt vô cùng với người bác Phó Mặc Nam đây.

- Lời xin lỗi này vẫn là cháu nói ra thì đúng hơn, là cháu và Vũ gia có lỗi với mọi người, chẳng qua cháu căn bản không thể ở đây mãi được.

Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì hi vọng bác liền lập tức cho người thông báo với cháu một tiếng, khi không cần biết thì chớ nhúng tay vào, như vậy là được rồi ạ!!

Ông ta vỗ vai cô mấy cái, giọng điệu kiên định hứa:" Được! Không vấn đề gì, ta nhất định sẽ hết sức bảo vệ, cố gắng để giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Chỉ cần bọn chúng có động tĩnh gì ta liền báo tin.

Cô gật đầu, tâm trạng cũng thà lỏng được đôi chút:" Cảm ơn bác, vậy cháu rời đi trước, ngày mai có thời gian rảnh liền qua nhà nói chi tiết về chuyện này đến sau..."

...----------------...

Đến lúc Phó Mặc Nam hoàn về, bừng tỉnh liền quay đầu hỏi Lucifer về chuyện cháu gái muốn nhờ, cô ta nói ra không giấu giếm:" Thưa đại khái là muốn nhờ tôi qua bên đó trông chừng một người tên La Xuân Thủy có khả năng cao là ta đã người của Phó Thẩm cài vào!".

- Vậy cô sắp xếp đồ chuyển đồ qua bên đó.

Nhớ nghe theo chỉ thị của Nguyệt Nguyệt là được, thời gian sắp tới đây đều phải hết sức cẩn trọng không được lơ là là rõ chưa".

- Rõ.

Lucifer gật đầu, lúc tính quay đi thì ánh mắt Phó Mặc Nam rơi vào vết thương từ nhiệm vụ lần trước mà ông ta giao, ông ta cũng không ngờ chỉ muốn đùa với cô cháu của mình một chút liền hại cậu ta bị thương nặng đến vậy.

- À, vết thương của cô lành hẳn chưa?!

Cậu ta nhìn xuống phía vết thương đang băng bó, đưa tay chạm vào rồi hướng phía ông đang ngồi nở nụ cười nhẹ, giọng bình thản đáp lại như chưa có chuyện gì cả:" Ngài nói cái này sao? Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng bận tâm.

Đều đã được Nguyệt Nguyệt tiểu thư để bác sĩ chữa trị rồi!"

Ông nghe cách nói chuyện của cô ta thay đổi bèn hỏi han:" Nguyệt Nguyệt tiểu thư? Hay cho cách gọi này của cô! Hai người cũng chẳng phải xa lạ gì cả, không phải rất thân nhau à! Ta nhớ hồi bé cứ gặp là " Nguyệt Nguyệt ơi Nguyệt Nguyệt à", giờ lại đổi cách xưng hô rồi, giận nhau sao?! Hay có chuyện gì rồi?

Lucifer nhẹ nhàng vội đưa tay phủ nhận:

" Lão Hắc à~ Người nghĩ quá nhiều rồi, không giận hay có gì hết.

Chẳng qua là muốn thay đổi cách xưng hô một chút, trước mặt những người cần phải cẩn trọng sẽ không trở thành điểm yếu.

Cậu ấy đã có nhiều thứ cần phải lo rồi, tránh phiền phức thì hơn hết.

Tại thời điểm này xung quanh gián điệp được cử vô bên cạnh rất nhiều.

Mà đi gặp các đối tác, người ngoài cũng không thể nói như vậy được, sẽ làm mất mặt cậu ta đó!!

Phó Mặc Nam tâm đắc về thủ hạ mà mình rèn luyện ra, không hổ là bạn thân từ nhỏ của châu gái mình, đều thông minh, suy nghĩ thấu đáo hiểu việc như nhau.

Lão gật đầu rồi phủi phủi tay ý đuổi Lucifer đi:" Được rồi thế ngươi mau xuống phòng thuốc dưới hầm thuốc kêu người đưa chút đồ bổ về dưỡng thương!".

" Dạ".

- Mau đi, đi đi.

...----------------...