Áo vest trên người Giang Noãn Chanh chẳng biết từ khi nào đã rơi xuống.

Số tiền Mẫn tỷ đưa cho cô để trong túi áo, áo rơi xuống làm tiền vương vãi khắp nơi dưới sàn xe.

Nhưng đây không phải điểm đáng để Giang Noãn Chanh để ý lúc này.

Hơi lạnh từ điều hòa trong xe thẩm thấu từng tấc da thịt mới khiến cô ý thức được bộ đồ mà cô đang mặc trên người.

Có thể nói chỗ nào cũng hở, gần ngực khoét một lỗ, hai bên eo cũng chẳng có vải.

Chẳng trách người đàn ông kia lại nhìn cô với ánh mắt ấy nhưng Giang Noãn Chanh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cút – xuống – xe!” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.

Hắn vừa dứt lời, đám đối tác của tập đoàn Trần thị đã đuổi đến.

Nếu không phải Giang Noãn Chanh nhanh tay khóa cửa xe, chắc chắn bây giờ cô sẽ bị bọn họ kéo xuống.

Tuy không thể nghe thấy đám người ngoài kia đang nói gì nhưng chỉ cần nhìn vào hành động của họ, Giang Noãn Chanh cũng biết chỉ cần cô bước xuống, đêm nay cô sẽ xong đời!

Giang Noãn Chanh cũng không phải người không biết quy củ, là cô xông lên xe của người ta trước, cô không đúng thế nên cũng không dám nói nặng nói nhẹ với hắn, dẫu cho cô vô cùng không hài lòng với ánh mắt mà người đàn ông chung xe đang dành cho cô.

“Vị tiên sinh này, anh có thể cho tôi ngồi đây một chút được không? Đợi đám người kia đi, tôi chắc chắn sẽ xuống xe ngay.

Anh cũng nhìn thấy tình thế của tôi lúc này rồi đấy, tôi không thể xuống…” Giọng nói Giang Noãn Chanh rất vừa phải, còn có thể nói là vô cùng dễ nghe.

Trong mấy tháng trời làm việc tại Thương Hội, chưa có vị khách nào có thể nghe thấy âm thanh này từ miệng cô.

Thế nhưng nó cũng không đủ để khiến người đàn ông kia nổi lòng thương tiếc.

Hắn không nói không rằng muốn mở khóa cửa.

Cũng may Giang Noãn Chanh hành động nhanh, nhìn thấy vội vàng ngăn lại.

Cô lao thẳng về phía hắn, cả người dính chặt lấy hắn.

Cảnh tượng nhất thời này đã làm nóng không khí lạnh lẽo trong xe ô tô.

Giang Noãn Chanh và người đàn ông đều không phản ứng, mọi hành động tựa hồ bị ngưng đọng với thời gian.

Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.

Giang Noãn Chanh chợt phát hiện người đàn ông này chính là mỹ nam.

Cô làm việc ở Thương Hội, gặp bao nhiêu loại người, chiêm ngưỡng biết bao nhiêu khuôn mặt tuyệt mỹ nghĩ lại cũng không bằng một góc của người đàn ông.

Gương mặt vuông góc cạnh, từng đường nét đều sắc sảo.

Hàng lông mày đậm tôn dáng vẻ kiên định của người đàn ông, sống mũi vừa thon lại vừa dài, bạc môi mỏng xinh đẹp.

Ngũ quan trên gương mặt hắn đều hài hòa một cách kỳ lạ.

Trước kia chỉ có người ta mê mẩn nhan sắc của Giang Noãn Chanh, không ngờ cũng có một ngày Giang Noãn Chanh cô lại “gục ngã” trước một người đàn ông xa lạ này.

Giang Noãn Chanh có hào cảm tốt với Lệ Mạc Tây bao nhiêu thì hắn là càng có ác cảm với cô bấy nhiêu.

Tuy nhiên Lệ Mạc Tây không thể không phủ nhận người phụ nữ này có vẻ đẹp động lòng người, đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành không phải là chuyện không thể.

Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, hắn dám chắc chắn cô là người trong Thương Hội.

Đám người ở đây đều không tốt đẹp gì, bao gồm cả Giang Noãn Chanh trong mắt Lệ Mạc Tây.

Ngẩn ngơ mấy giây, cuối cùng Giang Noãn Chanh bị đánh thức bởi cú đẩy bất ngờ từ Lệ Mạc Tây.

Lực đẩy không hề nhẹ, rất mạnh, cả người Giang Noãn Chanh gần như dính chặt vào cửa xe, lưng cô đau điếng.

Giang Noãn Chanh thiếu chút nữa buông một câu chửi người nhưng cô vẫn còn lý trí, biết rằng chỉ có ở trong xe của Lệ Mạc Tây lúc này mới là an toàn.

“Đừng nhiều lời! Cô tự cút xuống xe hay là tôi đá cô xuống xe?” Lệ Mạc Tây thu lại ánh mắt.

Hắn nhìn thẳng về phía trước, bàn tay đưa lên bả vai phủi bụi trên áo.

Hắn dường như không muốn lưu lại bất kỳ dấu vết nào của Giang Noãn Chanh, cũng đồng nghĩa với câu nói “tôi không thích cô ở trong xe của tôi, cô lập tức cút xuống!”.

Nếu không phải đang gặp khó khăn cần giúp đỡ, Giang Noãn Chanh cần gì phải tự làm khó bản thân mình.

Cô mặc kệ sắc mặt khó coi của Lệ Mạc Tây, cố gắng cầu xin hắn: “Chỉ cần thêm mười phút nữa thôi.

Tôi hứa với anh đợi đám người kia đi xong, tôi nhất định sẽ xuống xe.

Hơn nữa trong mười phút này, tôi sẽ không nói, không làm gì, chỉ ngồi im mà thôi!”

Giang Noãn Chanh vừa nói vừa đưa mắt ra bên ngoài cửa xe.

Bọn họ vẫn ở ngoài, sức lực dồi dào đến mức vẫn mồm năm miệng mười nói chuyện, kêu gào cô xuống.

Có lẽ, bọn họ nhất định phải đêm nay có được cô là sự thật.

Tình thế của Giang Noãn Chanh không đơn giản chút nào.

Xe của Lệ Mạc Tây lúc này như một chiếc thuyền duy nhất trên vũng bùn bẩn thỉu để Giang Noãn Chanh có thể nương tựa.

Giang Noãn Chanh khẩn cầu bao nhiêu Lệ Mạc Tây lại cự tuyệt bấy nhiêu: “Việc của cô, cô tự mình giải quyết.

Tôi không phải Bồ Tát việc gì cũng có thể nhúng tay vào.

Vị tiểu thư này, tôi còn có việc, mời cô xuống xe!”

Trong xe bật điều hòa rất lạnh, cơ hồ lại chẳng thể đả động đến Lệ Mạc Tây.

Trên trán hắn vẫn đổ mồ hôi, áo sơ mi bên trong cũng đã ướt nhẹp.

Gương mặt Lệ Mạc Tây đỏ bừng.

Hắn nói chuyện với Giang Noãn Chanh nhưng lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

Bàn tay Lệ Mạc Tây túm chặt lấy ghế xe phía trước.

Giang Noãn Chanh không kịp đáp lại Lệ Mạc Tây vì cảnh tượng phía trước quá đáng sợ.

Đám người ngoài kia muốn cô phát điên rồi, một tên không biết lấy đâu ra viên gạch, điên cuồng đập mạnh vào cửa xe.

Đập một hồi cửa xe cũng có vết nứt.

Đại não Giang Noãn Chanh như muốn nổ tung.

Trước khi chính thức bắt đầu công việc tại Thương Hội, Giang Noãn Chanh đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ mọi vỏ bọc mà cô tạo dựng bao lâu lại sụp đổ trong hoàn cảnh này.

Giang Noãn Chanh càng sợ, càng lùi về phía sau.

Một lần nữa cơ thể của cô và Lệ Mạc Tây dính chặt lấy nhau.

Người Lệ Mạc Tây nóng lên, gần như có thể thiêu rụi người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt của hắn cũng đã thay đổi.

Lệ Mạc Tây thấy không ổn, nhanh chóng đẩy mạnh Giang Noãn Chanh ra nhưng Giang Noãn Chanh giống như một chú gấu koala, càng đẩy càng dính chặt lấy hắn.

Trong lòng Lệ Mạc Tây âm thầm chửi thề.

Giang Noãn Chanh lo lắng chỉ cần cửa xe bị đập vỡ, cô sẽ bị đám người kia lôi xuống.

Cô choàng lên người Lệ Mạc Tây, dùng hai chân hai tay ôm chặt lấy hắn.

Còn Lệ Mạc Tây thì bị hành động của cô làm cho ngớ ngẩn.

Hơi ngây ra một lúc, sau đó thì hét lớn: “Cô, cút xuống!”

Nhưng căn bản Giang Noãn Chanh không để câu nói đó của hắn vào tai.

So với việc nghe những lời nói lạnh nhạt của Lệ Mạc Tây còn hơn xuống xe trở thành miếng mồi béo bở của đám người kia.

Giang Noãn Chanh túm chặt lấy Lệ Mạc Tây, gương mặt nhỏ xinh đẹp vùi vào bả vai của hắn: “Cầu xin anh… Chỉ một chút thôi! Xin hãy giúp tôi!”

Lệ Mạc Tây bỗng dưng không phản ứng điên cuồng như trước.

Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng rơi trên nửa gương mặt của Giang Noãn Chanh.

Chợt hắn cảm thấy người phụ nữ này không giống với những người phụ nữ hắn gặp trong Thương Hội.

Có lẽ trong một thời khắc ngắn ngủi nào đó, cõi lòng Lệ Mạc Tây đã tan chảy vì lời cầu xin của Giang Noãn Chanh..