Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 7: Sư thái cũng không hỏi ta mắc bệnh gì

Lão ni cô nói: "Tuỳ phu nhân thường xuyên đến am dâng hương, ta biết nàng là trắc phu nhân của Mục Quốc phủ, có tâm nịnh bợ, lân la làm quen, giữ nàng ở lại am ăn bữa cơm chay. Tuỳ phu nhân dáng vẻ mĩ mạo a, nàng vừa đến am, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng. Không ngờ cách đây nửa năm, có một tiểu thí chủ coi trọng nàng ta, xin ta nghĩ cách làm cầu nối. Ta là người xuất gia, một lòng hướng Phật, nào dám làm cái việc ấy? Kết quả tiểu thí chủ nọ ngày ngày kỳ kèo nhõng nhẽo, nói nếu không chiếm được Tuỳ phu nhân sẽ đi tìm chết. Ta không đành lòng từ chối, thầm nghĩ, việc này ít nhất cũng phải hai người đều nguyện ý mới tốt, liền thử đề cập qua với Tuỳ phu nhân. Không ngờ Tuỳ phu nhân yêu thích dáng vẻ tuấn tú của tiểu thí chủ kia, ỡm ờ ngầm chấp thuận. Cho nên mỗi lần Tuỳ phu nhân đến dâng hương, đều cùng tiểu thí chủ kia...quấn lấy nhau."

Diệp Lâm trong lòng sớm đã dậy sóng, nhưng vẫn bất động thanh sắc cười nói: "Sư thái đúng là từ bi, Bồ Tát nhất định rất vui vì có được bà mối như ngươi, biến Phật môn thanh tịnh thành nơi dơ bẩn không chịu nổi."

Lão ni cô cúi thấp đầu, vừa khóc vừa nói: "Đều tại ta nhất thời hồ đồ, xin ngài tha cho ta một mạng!"

Diệp Bùi Thanh ở trong góc khinh miêu đạm tả nói: "Nhân tình kia tên là gì?"

Lão ni cô lộ vẻ khó xử: "Cái đó...Ta không biết a..."

Diệp Bùi Thanh nói tiếp: "Tuỳ phu nhân tuy không phải trinh tiết liệt nữ, nhưng cũng không đến mức như vậy. Người còn chuyện gì giấu diếm."

Lão ni cô ngẩng đầu, lẽ thẳng khí hùng hét lên: "Từng câu từng chữ đều là thật, không dám nói sai nửa lời!"

Diệp Bùi Thanh cười lạnh: "Diệp Lâm."

Diệp Lâm lấy ra một thanh chuỷ thủ, chậm rãi huơ huơ dưới ánh trăng. Thanh chuỷ thủ loé hàn quang kia dán lên cái mũi của lão ni cô, thanh âm ôn nhu mà khổ sở của Diệp Lâm vang lên trong căn phòng nhỏ: "Sư thái ngươi biết không? Ta có bệnh..."

Lão ni cô đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Thanh âm của Diệp Lâm trở nên thống khổ, tay tăng thêm lực: "Sư thái cũng không hỏi ta mắc bệnh gì..."

Lão ni cô hoảng hốt kêu to: "Ngài mắc bệnh gì!"

Diệp Lâm ra vẻ sắp khóc: "Sư thái...Ta ghét nhất bị người ta lừa. Trước đây có một đứa trẻ nói dối ta, ta liền tức giận, cắt mất mũi nó, căn bản không khống chế được. Sư thái ngươi biết không? Đứa bé kia mới chín tuổi, sau khi bị cắt mất mũi, hai cái lỗ vẫn chảy máu không thôi, ta sốt ruột muốn ấn cái mũi lại chỗ cũ, nhưng ấn thế nào, cái mũi vẫn rớt xuống đất..."

Kể lể một lúc thì lưỡi dao kia bắt đầu ép chặt trên mũi lão ni cô.

Lão ni cô sợ hãi tới phát hoảng: "Ngài buông ta ra! Ta nói! Ta nói! Cái gì ta cũng nói!"

Diệp Lâm thanh âm buồn bã: "Sư thái....Ngay từ đầu ta đã nói gì nhỉ? Không được lớn tiếng cơ mà, ta để lại cái mũi cho ngươi, ngươi còn định đâm đầu tìm chết?"

Lão ni cô nước mắt tuôn như mưa, đối với Diệp Lâm đã sợ tới cực điểm, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Ngài... Thật đấy, cái gì ta cũng khai! Khai hết!"

Diệp Lâm vẫn đè nặng chuỷ thủ, mũi lão ni cô đã gần như chảy muốn: "Có đúng là cái gì cũng khai? Không nói dối?"

"Không nói dối!"

Diệp Lâm thu hồi chuỷ thủ, cười mà rằng: "Sư thái, chúng ta ngay từ đầu thành thật với nhau có phải tốt hơn không? Ta rất ghét tra tấn người khác, cũng không thích giết người, sư thái muốn làm khó ta sao?"

Lão ni cô vẻ mặt bị nước mắt và nước mũi che khuất, ô ô khóc một lúc mới phát ra âm thanh.

"Sư thái nói đi. Ta nghe."

"...Lão ni không dám....giở trò trước mặt ngài nữa."

Thì ra tiểu thí chủ kia họ Kỷ tên Vĩ, là con cháu nhà phú hộ, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú. Không biết hắn từng gặp Tuỳ phu nhân ở đâu mà nhớ mãi không quên, ba lần bảy lượt vào am cầu xin lão ni cô làm cầu nối, còn tặng lão ni cô không ít của cải. Lão ni cô thấy tiền sáng mắt, liền nhất nhất đáp ứng. Sau khi hai người thương lượng cẩn thận, cảm thấy việc này khó mà thành, liền tẩm mê dược mà Kỷ Vĩ đưa cho vào thức ăn chay của Tuỳ phu nhân, để hắn cưỡng gian nàng.

Sau khi Tuỳ phu nhân tỉnh lại cực kỳ tức giận, khóc sướt mướt đòi báo quan. Không ngờ Kỷ Vĩ kia lại là kẻ thức thời, lúc này đây liền mềm giọng ôn tồn an ủi nàng, cẩn thận giải thích nếu báo quan, Mục Quốc phủ há có thể dung chứa nàng? Khiến Tuỳ phu nhân ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kỷ Vĩ thấy nàng ta không dám để lộ ra, dỗ dành nàng lên giường, sử dụng mọi thủ đoạn lấy lòng. Tuỳ phu nhân mới chỉ hai mươi tuổi, Mục Quốc công tuy sủng ái nàng, nhưng bình thường đông thê nhiều thiếp, tuổi tác cũng cao, diện mạo và công phu trên giường đều không so nổi với Kỷ Vĩ, trong lòng nàng tự nhiên yêu thích Kỷ Vĩ hơn. Sau vài lần liền chẳng nỡ buông tay, cứ như vậy lén lút qua lại với nhau một thời gian.

Lão ni cô nói: "Không ngờ gần đây Kỷ Vĩ đột nhiên biến mất, chẳng thấy xuất hiện ở am nữa. Tuỳ phu nhân vài lần phái người đến hỏi ta, ta chỉ có thể nói không gặp. Nàng ta trong lòng lo lắng, hỏi ta cách tìm được hắn, ta nói lão ni cũng không biết a, rồi quẳng ra sau đầu, không xen vào nữa."

Diệp Lâm nói: "Kỷ Vĩ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?"

Lão ni cô đáp: "Chỉ biết là phú hộ trong kinh thành, không biết buôn bán cái gì."

Diệp Lâm vừa cười vừa nói: "Công phu trên giường của Kỷ Vĩ quả thực rất tốt?"

Lão ni cô vội đáp: "Tốt!"

Nói xong mới bừng tỉnh đại ngộ, vả vào miệng mình một cái: "Lão ni...Đoán...đoán vậy!"

Diệp Bùi Thanh cầm một viên gạch trong tay đánh lên đầu lão ni cô, khiến bà ta hôn mê. Hắn nói: "Đuổi lão ni cô này về am, bảo với bà ta chuyện tối nay không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ. Sau này chúng ta muốn hỏi thêm điều gì, gọi thì phải đến, không được từ chối."

Diệp Lâm cười nhét lão ni cô vào bao tải: "Lão dâm bà này còn sống cũng vô dụng, tặng cho quan phủ lại bôi nhọ thanh danh của Mục Quốc phủ ta, thật đúng là khó xử lý."

Diệp Bùi Thanh không nói gì.

Diệp Lâm lại nói: "Lão ni cô này làm việc thuận tay như thế, mấy năm nay e rằng đã che giấu bao nhiêu thứ dơ bẩn, chỉ sợ biết không ít bí mật, sau này còn có tác dụng. Thế tử yên tâm, ta chắc chắn sẽ khiến bà ta không dám ra ngoài nói lung tung."

Diệp Bùi Thanh nói: "Tăng cường thăm dò cái tên Kỷ Vĩ này."

"Vâng."

Sau khi Diệp Lâm đuổi lão ni cô trở lại am, bảo bà ta tự mình viết hết ra những việc dơ bẩn đã làm, nhưng không đề cập tới chuyện của Tuỳ phu nhân Mục Quốc phủ, bảo bà ta ký tên vào đó. Nhược điểm của lão ni cô từ nay về sau ở trong tay Diệp Lâm, đối với Diệp Lâm nói gì nghe nấy, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Những cái đó sẽ nói sau.

Diệp Bùi Thanh trở lại Mục Quốc phủ, chậm rì rì ăn xong cơm chiều mới thong thả quay về trong viện của mình. Vừa tới cửa, đột nhiên một người từ bên trong lao ra, đụng vào hắn.

Diệp Bùi Thanh đỡ lấy nàng ta, dựa vào ánh sáng hắt ra từ ngọn nến thì thấy, là một trong những nha hoàn bồi giá của Mai Úc, trang điểm nền nã, một đầu châu ngọc, trên khuôn mặt tú mỹ đầy vẻ thẹn thùng.

Diệp Bùi Thanh cười đỡ nàng đứng vững, không nói lời nào.

Nha hoàn cúi đầu nói một câu "Nô tỳ va phải thế tử", lại đỏ mặt chạy mất.

Diệp Bùi Thanh đi vào trong viện, dì Triệu cùng một bà lão đang ngồi nói chuyện phiếm dưới gốc cây nho, vừa thấy Diệp Bùi Thanh trở về, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Diệp Bùi Thanh hỏi: "Phu nhân ở bên trong?"

Dì Triệu vội đáp: "Phu nhân thân thể không khoẻ, đang nghỉ ngơi. Thế tử chờ, ta đi đánh thức phu nhân."

Diệp Bùi Thanh vội vàng gọi nàng lại: "Không cần. Phu nhân mấy ngày nay mệt nhọc, ta qua xem y."

Dì Triệu nghe vậy, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì: "Vâng..."

Diệp Bùi Thanh lại kéo dì Triệu sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Nha hoàn ban nãy từ nơi này chạy ra tên là gì?"

Dì Triệu trong lòng khẽ động, nghĩ thầm, thế tử ngay ngày đầu tiên đã coi trọng nha hoàn bồi giá, thật sự không ổn. Nhưng bề ngoài vẫn phải đáp: "Tên là Hồng Thuý. Thế tử là có ý...? Ta đi bẩm báo phu nhân – "

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Ta tự mình nói với y."

"Vâng."

Đi vào phòng, phòng trong lại khoá cửa, Diệp Bùi Thanh gõ cửa gọi một lúc, Thập Tam mới mở cửa ra, cung kính nói "Không biết thế tử trở về, không nghênh đón từ xa, thật có lỗi" vân vân...Diệp Bùi Thanh biết y luôn xa cách với mình, cũng chẳng hờn chẳng giận.

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Sắc trời không còn sớm, đêm qua phu nhân không bồi ta, tối nay hẳn là viên phòng thôi."

Thập Tam sắc mặt lạnh lùng cắn chặt răng, định đóng cửa lại đi ngủ, nhưng bị Diệp Bùi Thanh một tay giữ chặt.

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Buổi tối bồi trượng phu ngủ là việc hết sức bình thường, xấu hổ cái gì?"

Lúc này đã ôm y ném lên giường.

Thập Tam tức giận, vốn muốn bất động thanh sắc đối phó với Diệp Bùi Thanh, trong hỗn loạn lại bị hắn nhân cơ hội cởi mất áo. Y biết nếu không phản kháng sẽ hỏng bét, liền quơ bừa một quả cầu lưu ly ném về phía đầu Diệp Bùi Thanh. Diệp Bùi Thanh thiếu chút nữa dính chưởng, lui về sau vài bước mới ôm được quả cầu vào ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn y. Cần biết Diệp Bùi Thanh thích nhất là khiêu chiến, nếu Thập Tam ôn nhu thuận theo, hắn thật sự cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng khi y bày ra dáng vẻ không chịu khuất phục, trái lại hắn cảm thấy muốn ngừng mà chẳng được.

Thập Tam bị Diệp Bùi Thanh đùa giỡn đến mức tức thở, sau khi run rẩy quăng linh tinh vài thứ, rốt cuộc gắng gượng hết nổi ngã xuống giường, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt một cây đinh dài.

Diệp Bùi Thanh thấy y sắc mặt tái nhợt cả người run rẩy, cười cười đắp chăn cho y: "Ta và ngươi thương lượng một việc?"

Thập Tam tức giận hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Bùi Thanh cười đáp: "Con trai của vú nuôi ta đến nay vẫn chưa cưới vợ, mấy hôm trước đến xin ta làm mối. Bên cạnh ta nào có nha hoàn nào thích hợp? Cứ chần chừ mãi. Hôm nay ta thấy nha hoàn Hồng Thuý của ngươi không tồi, chi bằng tặng cho ta, để ta thưởng cho hắn?"

Thập Tam lạnh lùng nói: "Coi trọng rồi, ngươi giữ cho mình chẳng phải tốt hơn sao?"

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Phu nhân ta còn chưa thượng, nào đến lượt nha hoàn? Ngươi cho rằng ta không hiểu quy củ?"

Thập Tam ấm ức nói: "Ta chưa bao giờ nghe qua quy củ đó."

Diệp Bùi Thanh lại nghiêm túc mà rằng: "Giờ thì ngươi nghe thấy rồi đấy. Nếu ngươi thưởng Hồng Thuý cho hắn, ta ba ngày sẽ không đến quấy rầy ngươi."

Một nha hoàn đổi lấy ba ngày? Y mang theo bốn nha hoàn bồi giá, vậy chẳng phải sẽ có nửa tháng?

Diệp Bùi Thanh nói tiếp: "Quyết định như vậy đi. Ngươi nếu nha hoàn không đủ dùng, ta sẽ sai vài người sang đây cho ngươi sai sử."

Thập Tam nhắm mắt lại ngủ, không thèm để ý tới hắn.

Diệp Bùi Thanh vẫn nói: "Hôm nay xem như ngày đầu tiên."

Thập Tam thầm nghĩ người này đúng là không biết xấu hổ, nghiêm mặt nói: "Ta không cho ngươi nha hoàn này."

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Hôm nay không tính. Ngày mai bắt đầu tính."

Nói xong, không chờ Thập Tam đáp lời liền vội vàng đi ra ngoài, gọi dì Triệu vào dặn dò: "Phu nhân định gả Hồng Thuý cho một gã sai vặt, ngươi đi an bài."

Rồi nói tên gã sai vặt là Thậm Thuỳ cho nàng biết.

Dì Triệu âm thần kinh hãi: "Vâng."

Nam thê xuất giá, ắt phải nhờ nha hoàn bồi giá sinh dục con nối dòng, Mai phu nhân cố ý chọn bốn nha hoàn dung mạo xuất chúng theo Mai Úc về đây, dụng ý không cần nói cũng biết.

Nhưng cho dù phải lên giường, cũng do Mai Úc tự mình bày mưu đặt kế mới được, không thể mặc chủ tự ý hành sự. Hồng Thuý này mắt cao hơn đầu, tướng mạo lại xinh đẹp nhất trong bốn nha hoàn. Tối nay nàng cố ý ăn mặc trang điểm xinh đẹp, định câu dẫn thế tử, đích xác đáng tội.

Nhưng Mai Úc tính tình ôn hoà, luôn luôn mặc kệ việc này, giờ sao lại đột nhiên muốn đánh phủ đầu nàng ta?

Ban nãy thế tử rõ ràng có ý với nha hoàn này, chẳng lẽ cầu người không được trái lại khiến phu nhân ghen tuông?

Diệp Bùi Thanh bất động thanh sắc nói: "Việc này liền giao cho ngươi."

"....Vâng."