Thế nhưng Hoàng Gia Vĩ hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt cũng không có lảng tránh.

Trần Tiểu Nghiên siết chặt nắm tay, cô thật sự không hiểu được một người làm sao có thể nói dối mà không đổi sắc mặt như vậy.

Thế nhưng ngay sau đó, cô hiểu rồi.

Hoàng Gia Vĩ chắc là đang đánh cược.

Anh ta cá rằng cô không có bằng chứng chuyện của anh ta và Ngô Thiến Thiến.

Nhiều năm như vậy, cô biết quá rõ tính tình của người này.

Bề ngoài tuy rằng nhìn rất thận trọng và nghiêm khắc, thế nhưng trong lòng chỉ là một người tự phụ.

Nếu không, chỉ trong vài năm sẽ không thể nào đẩy khu mua sắm Gia Thành trở nên như này.

Chắc anh ta nghĩ rằng đó là việc riêng, thế nên cô chắc chắn không phát hiện ra.

Cũng quá tin tưởng Ngô Thiến Thiến, cho rằng cô ta sẽ không làm ra bất kì hành động nào sau lưng anh ta.

Hoặc có thể là, diễn xuất của cô quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến anh không biết rằng cô không chỉ biết chuyện của anh, mà còn tận mắt chứng kiến.

Trần Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy, màn kịch này, sợ rằng vẫn phải diễn tiếp.

Hai người đối mặt với nhau một lúc, cuối cùng Hoàng Gia Vĩ lên tiếng.

“Em có biết rằng hôm nay anh đi ăn cơm với mấy người bạn cũ, bọn họ còn nghe thấy tin đồn.

Trên bàn ăn cười nhạo em, nói rằng em không làm được việc gì.

Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, em đoán xem những đối tác sẽ nghĩ gì về anh?”

Không ngờ được, anh ta thật sự đi dự tiệc.

Trần Tiểu Nghiên không biết được là cô đánh giá quá cao hay bởi bởi vì cô đã đánh giá thấp anh ta.

“Thì sao?” Cô lạnh lùng nói.

Hoàng Gia Vĩ càng nhíu chặt mày.

“Anh thừa nhận là anh đặc biệt chăm sóc cho thư kí Ngô, thế nhưng đó là bởi vì cô ấy có nhân mạch có hậu trường.

Em là người đứng ngoài mà lại không thể bình tĩnh mà hiểu rõ tình huống? Việc này xảy ra thì có thể tốt cho ai?”

Trần Tiểu Nghiên mím chặt môi, cười không được khóc cũng không xong.

Anh ta vậy mà cho rằng anh ta làm đúng.

Cô vẫn im lặng, Hoàng Gia Vĩ thở dài và đổi giọng.

“Đúng vậy, em không biết tình huống như thế nào.

Anh vẫn luôn sợ em lo lắng, thế nên cũng không đề cập đến việc này.

Hiện tại khoản đầu tư năm mươi triệu của giám đốc Trương vẫn chưa trả hết.

Có thể sẽ phải kéo dài đến tận Tết.

Chuỗi tài trợ đã bị phá vỡ.”

Trần Tiểu Nghiên sững sờ một lúc.

Đây là lần đầu tiên cô nghe nói về vấn đề này.

Mặc dù cô biết rằng khu mua sắm Gia Thành đang có vấn đề về tài chính, nhưng quyền lực tài chính lại không nằm trong tay cô, cô cũng không biết nó nghiêm trọng đến mức nào.

Cô luôn nghĩ rằng giám đốc Trương chỉ là cái cớ tạo ra để bao che cho Hoàng Gia Vĩ và Ngô Thiến Thiến.

“Giám đốc Trương này, thật sự muốn trở thành cổ đông?”

“Em nghĩ anh sẽ nói dối em sao?” Hoàng Gia Vĩ ép sát hơn.

Thật giả lẫn lộn, đột nhiên giống như một cái hố đen ngay trước mắt, cô không thể nhìn rõ được gì.

Trần Tiểu Nghiên nhìn đi chỗ khác, không nói gì.

Vậy anh ta đang làm gì?

Không phải là một màn kịch trật đường ray, mà chính là đường đường là một CEO của công ty, lại phản bội mà đi lấy lòng cháu gái của người khác?

Nghĩ về việc đó, cô lại cảm thấy thật kì diệu.

“Vậy, ý của anh là…?” Cổ họng cô khô khốc, dường như muốn bốc khói.

Cô cố gắng kìm xuống, thấp giọng hỏi.

Một lúc sau, Hoàng Gia Vĩ dường như đã không còn quá tức giận, ánh mắt cũng không còn hung hăng nữa.

“Bây giờ, anh không biết phải làm sao.

Nếu như Ngô Thiến Thiến chạy đến chỗ chú cô ấy khóc, bảo rằng bị bắt nạt ở trong công ty…vậy thì giám đốc Trương sẽ khó chịu rút vốn, sau đó công ty của mình sẽ phá sản.

Ngôi nhà này, cả chiếc xe này sẽ bị tịch thu trong vài phút.

Hãy suy nghĩ kĩ về điều đó.”

Trần Tiểu Nghiên im lặng.

Có quá nhiều thứ ập đến, nhưng càng lo lắng sẽ càng rối loạn,

“Nếu không, em nghỉ ngơi vài ngày ở nhà, đợi đến khi ảnh hưởng của việc này lắng xuống rồi mới đi.

Để anh nhìn thử xem, còn có cách nào có thể cứu vớt được hay không”

Hoàng Gia Vĩ thở dài bất lực, cuối cùng đứng thẳng người lên buông tay cô ra..