Khi bóng dáng gầy gò biến mất sau cánh cửa vào trong tòa nhà, Nguyễn Chi Dập cũng bước xuống xe.

Khuôn mặt ấy, giọng nói và hơi thở ấy, dường như vẫn còn ở bên cạnh anh.

Ngay trong tầm tay, khiến người ta không nỡ rời xa.

Xe đậu được một lúc, tài xế không nhịn được nói lớn: “Anh Nguyễn…”

Anh ta hoàn hồn, quay đầu lại nói với tài xế: “Anh trở về đi.

Đêm nay tôi ở lại chỗ này.”

Nhìn chiếc xe Maybach lái xe ra khỏi cổng, Nguyễn Chi Dập vô thức vuốt khóe miệng, tìm hộp thuốc rồi rút ra một điếu để hút.

Cơn nghiện thuốc lá của anh ta không nhẹ, thế nhưng trước mặt của Trần Tiểu Nghiên anh ta luôn luôn kiên nhẫn.

Khói thuốc được nhả ra ngoài, vướng vào những ngón tay của anh.

Một tiếng còi đột nhiên vang lên đằng sau lưng anh ta.

Nguyễn Chi Dập nheo nheo mắt, một bóng người cao gầy từ trong bóng tối bước ra, nở nụ cười hết mức: “A Dập.”

“Phạm Chí Thành? Sao anh lại ở đây?” Nguyễn Chi Dập cau mày, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên, cúi đầu tiếp tục hút thuốc.

“Tôi rất vất vả mới chuyển được đến nơi quỷ quái này đấy! Sao rồi, gặp được mục tiêu mới rồi à?”

“Nói nhảm cái gì?”

“Nói nhảm? Tôi tận mắt nhìn thấy rồi.

Một cô gái lạnh lùng, cũng có khí chất.

Chỉ là thân thể có chút…”

Người tên Phạm Chí Thành cười không dứt.

“Người ta đã kết hôn rồi.” Nguyễn Chi Dập thở ra một vòng khói, liếc anh ta một cái rồi tự mình đi về một tòa nhà khác.

“Kết hôn rồi…?”

Phạm Chí Thành đứng yên tại chỗ, thật lâu sau mới đem tay của anh ta đặt trên vai Nguyễn Chi Dập: “Chậc chậc, A Dập, tôi nghĩ chúng ta nên có một buổi nói chuyện cẩn thận…”

“Thôi đi.”

“Không phải, khẩu vị trở nên nặng như thế từ khi nào?”

“Đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống như anh, nhìn thấy phụ nữ chỉ muốn cái gì trên giường.”

“Dừng, đừng nói là anh không nghĩ tới.”

Nguyễn Chi Dập mặc kệ, sắc mặt tối sầm lại, bước đi cũng lớn hơn.

“Được rồi, được rồi, anh là tình sâu, còn người khác đều là cặn bã, đã được chưa…” Phạm Chí Thành chạy được hai bước, không có đầu óc hét lên một câu.

Chỉ có một con chim bay ngang trời đêm, màn đêm yên lặng không chút âm thanh.

Trần Tiểu Nghiên bước vào thanh máy, cảm giác được hai chân mình dang nhấc lên, xem ra ba hồn sáu vía đều đã được cô thu lại.

Biết là chính mình phải từ chối, lại không cưỡng lại được sự thuyết phục mà nhận lời.

Đến chính bản thân cũng không biết lý do tại sao lại có thể chấp nhận.

Cô vuốt trán, ngẩng đầu thở dài một hơi.

Con số trên thang máy tăng lên con số tám.

Cùng với một âm thanh âm thanh đinh tai nhức óc, cửa thang máy mở ra.

Căn phòng tối đen như mực.

Trần Tiểu Nghiên theo tiềm thức nghĩ rằng Hoàng Gia Vĩ vẫn chưa về, cô cởi giày, thong thả bước về phía phòng ngủ.

Thế nhưng đèn đột nhiên lại được bật lên.

Ánh sáng đến quá nhanh, trước mặt lại có một bóng đen.

Sau khi quen dần với ánh sáng, cô phát hiện Hoàng Gia Vĩ đang đứng trước cửa sổ, ngay cả áo khoác vẫn còn chưa kịp cởi.

“Anh trở về rồi.” Cô choáng váng.

“Ừm, đã về được một lúc rồi.” Hoàng Gia Vĩ cho tay vào túi quần.

“Vậy tại sao vẫn còn chưa ngủ?” Trần Tiểu Nghiên đặt túi xách của cô xuống.

Dường như có điều gì đó không đúng, cô nghĩ kĩ lại một chút, mới nhận ra đó chính là từ nãy đến giờ anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Không ngủ được.” Hoàng Gia Vĩ im lặng, ánh mắt rời đi một chút, sau đó trở lại trên mặt cô: “Anh vừa trở lại đã gọi ngay cho em.”

“Thật không…?” Trần Tiểu Nghiên kinh ngạc một chút, xoay người lấy cái điện thoại trong túi xách ra.

Vậy mà là sự thật.

Mười lăm cuộc gọi nhỡ, đến một cuộc gọi cũng không được trả lời.

Trong ấn tượng của cô, đã bao lâu rồi anh ta không gọi cho cô nhiều như vậy?

Vốn là cô luôn tự mình đi tìm anh ta, từ lúc nào mà anh ta lại chính mình tuyệt vọng đi tìm cô? Thế nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng rất hiếm khi về nhà lúc nửa đêm.

“Xin lỗi, em không để ý điện thoại, cũng không nghe thấy nhạc chuông”

“Em đã đi đâu?” Hoàng Gia Vĩ hỏi.

Trần Tiểu Nghiên cúi đầu, không giải thích được vì sao, thế nhưng cô lại không muốn để cho anh ta biết được sự thật.

Vốn muốn nói qua loa, thế nhưng khi cô nhìn thấy mình trong gương, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống

Khuôn mặt đỏ bừng không nguôi, Hoàng Gia Vĩ không cần hỏi chắc chắn cũng đoán được cô đã làm gì.

Nghĩ đến điều này, cô đột nhiên cảm giác bản thân không cần phải giấu giếm gì.

“Đi uống rượu.” Đặt điện thoại xuống, Trần Tiểu Nghiên trả lời ngắn gọn vài câu..