Phù Lạc

Chương 39: Ác ý khó dễ

Edit: Y Giai Hoàng thượng muốn thông qua tỷ thí tài nghệ lựa chọn cung phi cùng đi lần này, ở hậu cung trào lên gợn sóng không nhỏ, có điều bởi vì Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi đều đang có mang, Lan Hiền phi chưởng quản hậu cung tự nhiên không tiện xuất hành, cho nên lần này lựa chọn đều tiến hành giữa những tần phi thấp hơn. Không thể không nói hậu cung Viêm Hạ này thật sự ít ỏi, thưa thớt không có mấy phi tần.

Chẳng qua điều duy nhất làm cho người ta ghé mắt chính là, lần này người đánh giá là hoàng thượng và Dự vương phi.

Đề mục cũng là Vương Phi ra, vịnh mai, thể phú bất hiện.

Các cung phi phải viết xong trong thời gian ba nén hương, giao cho nội giam sao chép, tiếp tục đệ trình đến trước mặt Dự vương phi, để cho công bằng.

Nộp đầu tiên chính là Yến Tần đã định liệu trước, một mặt nhất định phải có, xem ra là muốn lại được thánh sủng.

Phù Lạc suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy thủ《Vịnh mai》 kia có ý cảnh cao nhất.

Mọi người trầm mặc khẩn trương chờ đợi hai người hoàng thượng và Dự vương phi ở bên trong phòng chấm duyệt. Hiền phi, Tĩnh phi, Vũ Chiêu nghi cũng ở một bên đợi, diễn cảm thoáng thoải mái, nhưng đáy lòng chỉ sợ cũng sóng lớn quay cuồng.

Lần này có thể theo chủ xuất cung, là có thể nhận sủng thời gian dài, vạn nhất có hoàng tử, sẽ uy hiếp địa vị rất nhiều người. Mỗi ngày ở bên gối hoàng thượng rót mật, không chừng ngày nào đó sẽ bay lên đầu cành, thành Phượng Hoàng. Bao nhiêu người trông mong cơ hội này đến đỏ mắt, xem ánh mắt Tĩnh phi cùng Vũ Chiêu nghi, giống như đang nói tại sao mình lại có bầu đúng lúc này đây? Mà hoàng thượng trước kia đi tuần chưa từng mang theo tần phi, lần này lại vì sao thay đổi chủ ý chứ?

Trong nội thất, ánh mắt Long Hiên đế cùng Dự vương phi đều nhìn thủ 《Vịnh mai》mà Phù Lạc trộm đến.

“Mật Tuyết quả nhiên có quan điểm giống trẫm.” Long Hiên đế kéo ra một nụ cười mỉm.

“Thủ từ này, lập ý độc đáo, khí thế rộng rãi, thật không ngờ trong cung hoàng thượng còn cất giấu nữ tử khí độ như vậy. Khiến Mật Tuyết cũng cam bại hạ phong.”

Long Hiên đế chỉ cười không nói.

Cuối cùng thái giám nội thị dùng âm thanh the thé tuyên đọc trước mọi người thủ 《Vịnh mai》, Phù Lạc nghe được muốn giết người một trận, thật sự là vũ nhục quá.

Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai. Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần. Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về. Tưng bừng đợi khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười(1).

Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, Tĩnh phi yên lặng nhớ kỹ thủ từ này, ánh mắt luôn chói lọi tự tin cũng lộ ra một tia khâm phục.

“Căn bản nghe không ra là đang vịnh mai.” Một giọng nữ cao đánh vỡ loại yên tĩnh này.

“Vân Tưởng!” Dự vương phi lên tiếng quát ngăn, biểu muội này thật sự là mất hết mặt mũi của Dự vương phi. Nàng quay đầu nhìn nhìn Long Hiên đế, hắn thần tình không thèm để ý, ánh mắt lại giấu không được sự nhạo báng. Có điều ánh mắt nhìn mình vẫn không thay đổi, luôn mông lung như vậy, mông lung đến chính mình căn bản không biết tâm ý của hắn.

Thế nhân đều nói Long Hiên đế đối với chính mình cuồng dại một mảnh, hậu vị bổ không chỉ vì mình, ai có thể biết được ~~ thở dài.

Cung Thụy Chân.

Phù Lạc vui vẻ thu thập bọc hành lý, tự do, rốt cục có thể ngửi được hơi thở tự do rồi.

Xoay thân qua lại thấy được một người không nên thấy, mở to hai mắt.

“Bích Ngô.”

“Nô tì tham kiến tiểu chủ.”

“Bích Ngô, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Bởi vì tiểu chủ cần bạn giá xuất cung, Vạn Tổng quản đặc biệt mệnh nô tì đến hầu hạ tiểu chủ.”

Phù Lạc biết, hoàng thượng công khai chỉ dẫn theo Vạn công công cùng một thị vệ khác, mình cũng chỉ có thể mang một nha đầu đi theo, Vạn Toàn phái Bích Ngô đến, như vậy Lộng Ảnh không thể đi.

Nghiêng mắt nhìn nhìn Lộng Ảnh ngưng lại tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn thảm đạm. Nhìn nhìn lại Bích Ngô, Phù Lạc trừ bỏ tin tưởng Lộng Ảnh, những người khác đều không thể tin được, huống hồ lần này còn liên quan đến kế hoạch lớn chạy trốn.

Vạn bất đắc dĩ Phù Lạc đành phải đi gặp Vạn Toàn.

“Vạn công công, ta có thể mang Lộng Ảnh theo bên mình hầu hạ hay không, không cần để Bích Ngô đến hầu hạ đâu, việc này không hợp quy củ.”

“Đây là ý chỉ của hoàng thượng, để Bích Ngô hầu hạ nương nương.”

Phù Lạc ngạc nhiên, hoàng thượng còn quản việc này?

“Vạn công công, xin ngươi giúp ta thông truyền lên, ta muốn cầu kiến hoàng thượng.”

“Tiểu chủ xin chờ một chút.” Chỉ chốc lát sau ông ta đã đi ra, “Hoàng thượng mời tiểu chủ đi vào.”

Phù Lạc lại ngạc nhiên, rất, rất dễ dàng rồi. Trước khi đến Phù Lạc đã nghĩ đến ý định xấu nhất, sợ là phải một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng muốn gặp hoàng thượng, không nghĩ tới Long Hiên đế đáp ứng gặp mình đơn giản như vậy.

Thuận lợi như vậy, thật sự là không quen mà.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“Chuyện gì?”

“Hoàng thượng thần thiếp đã quen Lộng Ảnh hầu hạ, lần này có thể mang Lộng Ảnh đi cùng hay không?”

“Nói như vậy Bích Ngô không được lòng của nàng, người vô dụng như vậy giữ lại cũng lãng phí lương thực.” Biến chuyển, sau đó cao giọng nói: “Vạn Toàn, đánh Bích Ngô ngay tại chỗ.”

Cái loại thanh âm lãnh liệt này hù chết Phù Lạc, “Không phải, hoàng thượng, không phải, Bích Ngô nàng ấy tốt lắm.”

“À, vậy tại sao không cho Bích Ngô hầu hạ?”

“Thần thiếp chỉ là đã quen Lộng Ảnh.”

“Thói quen cũng có thể thay đổi, nếu không cho Bích Ngô hầu hạ, vậy nàng cũng đừng đi, ở lại trong cung để Lộng Ảnh hầu hạ đi.” Long Hiên đế lạnh lùng nói, lại quay đầu an tâm xem tấu chương.

“Hoàng thượng, hoàng thượng ~~” Phù Lạc kéo dài âm cuối, bắt đầu làm nũng, nếu một chiêu cuối cùng này chưa từng dùng, lại thật sự không diễn.

Long Hiên đế không có phản ứng.

Phù Lạc đi ra phía trước, kéo tay áo Long Hiên đế, “Hoàng thượng, hoàng thượng ~~”

Long Hiên đế không kiên nhẫn mở tay nàng ra.

Phù Lạc hai mắt rưng rưng, ánh mắt như vậy làm cho người trìu mến, đập nồi dìm thuyền ôm lấy cánh tay phải Long Hiên đế, “Hiên Áo, Hiên Áo ~~”

Lần này hắn rốt cục có phản ứng, quay đầu nhìn Phù Lạc, “Thật sự muốn cho Lộng Ảnh hầu hạ?”

“Ừ.” Phù Lạc mạnh mẽ gật đầu, sợ biên độ quá nhỏ, hắn nhìn không thấy.

“Vậy, hát một khúc cho trẫm đi, hát hay trẫm có thể suy nghĩ lại.”

Trên trán Phù Lạc xuất hiện ba sợi hắc tuyến, làm khó dễ, căn bản chính là làm khó dễ.

Phù Lạc nghĩ nghĩ, lựa chọn bài hát này, nàng hát bài hát mình quen thuộc nhất, bài hát mình thích nhất, từng ảo tưởng trong bài ca, nhưng lại xem nhẹ vì sao hiện giờ mình đột nhiên nhớ tới bài hát này.

Nàng xem thấy Long Hiên đế ánh mắt lóe ra tinh quang, sâu như biển Bắc Cực, nhẹ nhàng hát lên:

Anh ấy không thương tôi

Lúc năm tay quá yên lặng

Lúc ôm ấp lại không đủ gần gũi

Anh ấy không yêu tôi

Lúc nói chuyện không nghiêm túc

Lúc yên lặng lại quá nhập tâm.

Tôi biết

Anh ấy không yêu tôi

Ánh mắt đã nói thay anh ấy

Tôi đã nhìn thấu trái tim anh ấy vẫn còn lưu lại hình bóng của người khác.

Ký ức của anh ấy vẫn chưa xóa nhòa hẳn

Tôi đã nhìn thấy trái tim anh ấy là những thước phim của anh và cô ấy

Mặc dù như thế anh ấy vẫn chiếm trọn trái tim tôi

Anh ấy không yêu tôi.

Ngâm bài “Anh ấy không yêu tôi(2)”, là tự thuyết phục chính mình sao?

Long Hiên đế nhìn thật sâu vào ánh mắt Phù Lạc, “Nữ nhân tự cho mình là thông minh.”

Phù Lạc không hiểu ý tứ của hắn, là nói mình rất dụng tâm kế sao?

“Bài hát này dễ nghe, nhưng trẫm không thích.”

Phù Lạc ai oán nhìn vị chủ rất khó hầu hạ này, vắt hết đầu óc tiếp tục nghĩ, thêm chút mạnh mẽ, nịnh hót như vậy chắc được rồi chứ.

Cho dù thở nhẹ trái tim em vẫn cảm thấy đau đớn

Không có anh trong cuộc sống, em trở nên thật yếu mềm

Chỉ chạm nhẹ

Dường như đã muốn tan biến

Hai tay trong túi áo đã từng được anh dịu dàng nắm lấy

Không khí tràn ngập nỗi nhớ, em phải làm sao mới có thể thoát khỏi

Bầu trời màu tro thật cô đơn

Niềm vui nỗi buồn đều mang hình ảnh của anh

Nói một ngàn lần em yêu anh vẫn chưa đủ

Em cũng không thể tham lam hơn nữa

Chỉ cần có anh mãi bên em

Dù khổ hơn nữa em vẫn có thể chịu đựng được

Nói một ngàn lần em yêu anh vẫn chưa đủ

Sẽ có một ngày em nhìn thấy cầu vồng hạnh phúc

Em tin lời hứa của anh

Em sẽ đợi…(3)

Ánh sao trong mắt Long Hiên đế lóe a lóe, phát ra màu tím yêu dị, khóe miệng nhịn không được mỉm cười lại phun ra lời khiến Phù Lạc oán hận, “Còn chưa đủ.”

Phù Lạc đại khái hiểu được ý tứ của hắn, nam nhân có lòng hư vinh, muốn khiến nữ nhân phủ phục ở dưới chân của hắn, cầu xin thương xót.

Nước mắt rơi lưu lại bầu bạn cuồng dại

Lời của ta nguyện chàng ghi nhớ trong lòng

Nếu chàng gặp kiếp nạn khó tự cứu

Ta nguyện sống chết cùng chàng

Nếu phải chết nguyện cùng nhau chết đi

Nói không hết tình ta

Ta chỉ mong có thể được đoàn tụ

Cám tạ ta yêu yêu ngàn trượng

Nếu phải chết nguyện cùng nhau đi(4).

Dùng Việt ngữ(5) hát đi, cũng không biết hắn nghe được hay không, Long Hiên đế kéo tay Phù Lạc, “Nhớ kỹ lời ca của nàng.”

Hắn nghe hiểu được?

“Để Bích Ngô và Lộng Ảnh đều đi.”

“Tạ hoàng thượng.” Phù Lạc đang muốn cáo lui, lại bị hắn giữ chặt, “Như vậy đã muốn đi rồi?”

_______________________________________

(1) Bài thơ “Bốc toán tử – Vịnh mai” của Mao Trạch Đông với bản dịch của Xuân Thủy.

卜算子-詠梅

風雨送春歸,

飛雪迎春到。

已是懸崖百丈冰,

猶有花枝俏。

俏也不爭春,

只把春來報。

待到山花爛漫時,

她在叢中笑。

Bốc toán tử – Vịnh mai

Phong vũ tống xuân quy,

Phi tuyết nghênh xuân đáo.

Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,

Do hữu hoa chi tiếu.

Tiếu dã bất tranh xuân,

Chỉ bả xuân lai báo.

Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,

Tha tại tùng trung tiếu.

(2) Bài hát “Anh ấy không yêu tôi” – Mạc Văn Úy.

(3) Bài hát “Nói một ngàn lần em yêu anh” – Y Năng Tịnh.

(4) Bài hát “Nguyện chàng hãy nhớ” – Đồng Lệ.

(5) Việt ngữ: chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.