Tan học về nhà, lòng tôi tràn ngập vui sướng. Hôm nay Phú Giang vừa đầy một tuổi, ba chắc chắn sẽ như mọi khi làm cơm xong xuôi, mặc bộ đồ ngủ tôi yêu thích nhất kia, ngồi bên bàn chờ tôi về. Một chiếc bánh ga tô nhỏ cắm một ngọn nến cũng nhỏ xíu bày ở chính giữa, chiếu ánh đỏ lên khuôn mặt non nớt của Phú Giang.

Tôi đẩy cửa ra, phòng khách không một bóng người, đồ ăn trên bàn bốc khói nghi ngút, Phú Giang đang say ngủ trong nôi, trông như đã chết, không chút động tĩnh. Tôi cởi giày, băng qua phòng khách chậm rãi lên lầu. Từ phòng ba truyền ra chút âm thanh, tôi cảm thấy hơi lạnh lẽo, kéo kéo áo che chắn ngực.

Tôi đứng trước chiếc giường tuyết trắng, không làm gì cả, cũng không nói gì. Tôi thấy người đàn ông tóc dài đem ba đặt dưới thân mà đòi hỏi vô độ. Tóc hắn rất dài, rất đẹp, uyển chuyển tựa màn đêm. Tôi nghĩ, nếu lớn thêm một chút, tôi hẳn cũng sẽ có mái tóc dài như hắn. Đôi chân rắn chắc thon dài của ba cuốn chặt trên vòng eo nhỏ hẹp trắng nõn của người đàn ông kia, như đang dùng khí lực cả đời để giữ lại một vật báu vô giá vậy. Khuôn mặt hắn bị tấm lưng trơn nhẵn của người đàn ông che chắn như ẩn như hiện, chứa đựng cuồng nhiệt cùng một loại say mê hủy diệt. Cơ thể tôi lạnh buốt tựa cương thi (xác chết đã cứng lại), thế nhưng lại cảm thấy không tới mức phẫn nộ, chỉ có từng đợt bi thương kéo dài.

Người đàn ông tóc dài đột nhiên quay sang tôi, tôi thấy được đôi con ngươi yêu tinh (quyến rũ/lẳng lơ) cùng khuôn mặt rất giống tôi kia. Hắn quyến rũ nở nụ cười, hạ thân nhưng lại rung động càng kịch liệt, ba như trên con thuyền lá cô độc giữa cơn sóng điên cuồng, gắt gao bám lấy vai hắn, miệng ư ư a a kêu lên, tứ chi co quắp rung giật. Người đàn ông tóc dài hé đôi môi đỏ tươi, nói với tôi: “Này, con trai.”. Dạ dày tôi một mảnh cuồn cuộn bốc lên, trong nháy mắt lại thấy như đang xem chính mình cùng ba giao hoan. Cả người tôi đông cứng, không cất nên lời.

Ba nghe thấy Phú Giang nói, mở mắt ra đã thấy tôi đứng bên giường, nét mặt một trận hoảng loạn, vùng vẫy nói: “Phú Giang… Đừng nhìn… Phú Giang… A –” Phú Giang đẩy vào liên tiếp, hắn kêu lên thảm thiết, móng tay cào lên lưng người đàn ông, cào ra vài vệt máu đỏ tươi. Trong đầu tôi một mảnh hỗn loạn, không rõ tôi là Phú Giang hay Phú Giang là tôi, hay trước mắt chẳng qua chỉ là ảo giác, tôi cùng Phú Giang chẳng qua chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của ba mà thôi. Tôi nghe thấy Phú Giang cúi đầu nói: “Con trai chúng ta càng ngày càng giống anh, không phải sao?” Ba bị đâm chọc không thể mở miệng, nước bọt trong suốt từ bên môi chảy xuống, ánh nến chiếu xuống tươi đẹp đến lóa mắt.

“A —” tôi nghe hắn bi thảm kêu to một tiếng, ngất đi, nơi giao hợp trào ra dịch thể trắng đục, ồ ạt chảy xuống giường.

Tôi ngồi trên sô pha, ôm Phú Giang trong lòng, tay phải cầm bình sữa cho nó ăn. Nghe tiếng chân trần chạm đất, tôi ngẩng đầu lên, Phú Giang từ trên lầu đang chậm rãi đi xuống. Hắn mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng màu đen, càng nổi bật lên da trắng môi đỏ, giống như hồ ly tinh hấp thụ khí huyết của con người. Hắn lướt qua trước mắt tôi, tới tủ lạnh trong nhà bếp lấy một lon coke, ung dung ngồi xuống sô pha đối diện tôi. Tôi nhìn người đàn ông đã sinh ra tôi, từ khi tôi sinh ra lại chưa một lần gặp mặt, trong lòng không hề hận, chỉ có vô hạn bi thương. Lửa giận của tôi đã tan, giữa những năm tháng phí hoài từ lâu trước đây đã tiêu tán, chẳng qua tiếng “Ba” như thế nào cũng không gọi lên được.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, mắt mang theo ý cười, phi thường lẳng lơ. “Mấy năm vắng mặt, con lớn lên thật nhiều, lại còn cùng hắn sinh đứa nhỏ nữa.” Hắn nói, ngữ khí hết sức ôn hòa. “Ta nên gọi vật nhỏ trong ngực con là gì đây? Con trai? Cháu trai?” Hắn đặt lon coke xuống, giơ tay lên xem xét móng tay sơn màu. “Hay cứ gọi là Phú Giang cũng khá được. Con nói có đúng không? Phú Giang.” Tôi nghe hắn gọi tên mình, thân thể bất chợt run lên, khi phục hồi lại tinh thần thì hắn đã lên lầu, đi vào phòng ba. Cánh cửa kia chậm rãi khép lại, cuối cùng đóng chặt.

“Ba ba, con đi học.” Tôi đứng ở cửa, nói với người đàn ông ngồi trên sô pha, hắn mệt mỏi nằm nghiêng, đôi mắt tựa tinh tử (ngôi sao) ảm đạm không chút ánh sáng. Tôi theo khuôn ngực đầy dấu hôn loang lổ của hắn nhìn xuống cho đến đoạn bị áo ngủ che đi, bắp đùi miễn cưỡng khép lại, là do người đàn ông kia ép làm. Hắn dùng thân thể mình đặt cược, đổi lại bố thí của một người đàn ông không yêu mình. Tôi thở dài, mở cửa, lại bị hắn gọi lại. Tôi quay đầu, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn tôi, cố gắng vài lần, cuối cùng mở miệng khẽ nói: “Xin lỗi…” Tôi bi thảm cười cười. Đâu có gì phải xin lỗi, ngay từ đầu, chính là tôi cam tâm tình nguyện, cho đến cuối cùng loạn luân, toàn bộ sai lầm cũng đều ở tôi.

Phú Giang từ ngày đó trở về thì “thần long bất kiến thủ vĩ”, chỉ ban đêm mới trở về ngủ ở phòng ba. Dường như coi nơi đây thành nhà trọ, tiện nghi mà đê hèn. Tôi có khi nghĩ, hay là thân thế bí ẩn, tính cách phóng đãng bất kham của hắn làm ba trầm luân quá sâu, mà những điều này, tôi vĩnh viễn cũng không cách nào có được.

Buổi chiều về nhà, ba theo thường lệ lại không có ở phòng khách. Tôi lên lầu, trốn ngoài cửa phòng ngủ nghe lén. Một mảnh yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có. Tôi yên lòng, đẩy cửa đi vào, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho thật kinh hãi, như hóa đá tại chỗ.

Tôi thấy một biển nến đỏ rực, thân thể trần trụi của ba bị roi da đen ngang dọc trói chặt, treo ngược cao cao ở trên tường. Hai chân hắn bị kéo căng ra hai bên, dương vật đứng thẳng cố định, niệu khổng (lỗ ở trên đầu YY) bị cắm vào một đoạn nến nhỏ. Trong giang môn phía sau là cây nến đỏ to bằng cánh tay người lớn, cháy sáng tú lệ, từng giọt nến trong suốt, dài dài ngắn ngắn đọng lại trên bụng. Ba đã ngất rồi, máu chảy xuống từ khóe môi bị nhồi khẩu cụ, đọng trên mặt đất như là máu trinh (“lạc hồng” – 落红) của xử nữ.

Hàn băng nổi lên quanh người tôi, hạ phúc lại nổi lên lửa nóng như dòng nước lũ, băng hỏa đan xen, tựa tra tấn trong địa ngục. Ba như đang vùi thân trong biển lửa, lại như phượng hoàng trọng sinh (sống lại) giữa biển lửa, mang theo vùng vẫy của khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, phóng ra ánh sáng tử vong mỹ lệ. Tôi đứng ngơ ngác, thấy Phú Giang ở giữa phòng, đang chậm rãi hướng tới phía tôi.

“Khí mãnh (bộ phận/nơi chứa đồ)”  Hắn nhếch khóe môi đỏ tươi, thanh âm như lụa mỏng phiêu đãng “Lấy cơ thể làm khí mãnh, đây chính là giá cắm nến đẹp nhất thế gian.” Hắn giơ tay lên, thương yêu mà vuốt ve móng tay mình: “Ta đã đánh mất linh cảm nghệ thuật nhiều năm, cuối cùng giờ khắc này lại tìm về được.” Hắn nhặt lên một cây mộc côn nhỏ vót nhọn, đi tới bên người ba: “Trang trí, bày biện, không có hủy diệt cùng tai nan, không phải vẻ đẹp sớm nở tối tàn.” Mộc côn cắm thẳng vào đầu vú ba, dịch thể đỏ tươi chảy ra, hắn dùng một ngọn nến châm vào mộc côn kia.

Trước mắt tôi huyết hoa nổ tung, chậm rãi nhuốm đỏ toàn bộ giác mạc.