Sau khi Tào Hải rời đi, Ôn Tiểu Huy ngồi yên trong phòng khách một lúc lâu.
Lời nói của Tào Hải, giọng điệu đó của hắn khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Dường như sau đó, hắn vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lạc Nghệ thực sự muốn... cái gì? Thực ra cậu biết rằng Lạc Nghệ rõ ràng đã không thể làm được, bởi vì Lạc Nghệ đã chết.
Hắn đã chết, sau đó thì sao? Sẽ có một lễ tang được tổ chức cho hắn, người ta sẽ có thể tìm thấy... xác của hắn giữa biển cả mênh mông sao? Ôn Tiểu Huy không dám nghĩ tới khuôn mặt hoàn hảo của Lạc Nghệ sẽ biến thành cái dạng gì vì bom xé nát.
Rốt cuộc là trong mấy phút đó đã xảy ra chuyện gì chứ? Tào Hải nói Thường Hồng đã chết, vậy người lên tàu phải là Thường Hồng. Rõ ràng Thường Hồng đã dừng thao tác kích hoạt lựu đạn. Từ khi cậu rời đi đã sớm hơn một trăm giây, tại sao quả bom lại nổ? Hơn nữa Thường Hồng là người điều khiển bom, tại sao lại có thể để bom nổ chết chính mình?
Sau hai tháng, Ôn Tiểu Huy dần hồi phục tinh thần, cuối cùng cậu cũng dám nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Mặc dù cậu vẫn sợ đến phát run cả người, đau đớn đến mức co rút nội tạng nhưng cậu lại không thể ngăn chính mình nhớ lại, cậu tưởng tượng những gì đã xảy ra sau khi cậu rời thuyền ngày hôm đó, tưởng tượng cậu sẽ có cơ hội gặp lại - Lạc Nghệ - một lần cuối cùng, tưởng tượng, nếu lúc ấy cậu không rời đi, Lạc Nghệ có phải sẽ không chết không?
Cậu đã từng thề mình sẽ không bao giờ tin một lời nào nữa của Lạc Nghệ, nhưng cuối cùng cậu vẫn tin, cậu tin Lạc Nghệ sẽ trở về an toàn, nhưng đó lại là một lời nói dối của hắn.
Cậu rốt cuộc không thể suy nghĩ được nữa, dù cho trong đầu cậu dường như có một vài suy nghĩ lóe lên và cậu có thể bắt được nhưng dòng suy nghĩ đó, nhưng cậu đã đến cực hạn, cậu bắt đầu cảm thấy lòng đau như cắt, khó thở, thân thể mềm nhũn ngã lên ghế sofa.
Phùng Nguyệt Hoa bước ra, khẩn trương hỏi cậu bị sao thế.
Ôn Tiểu Huy trừng to mắt nhìn bà, nhìn sự đau khổ trong mắt bà, trong lòng cậu cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Một tuần sau khi Tào Hải tới thăm thì cậu mới có thể ăn uống trở lại bình thường. Vì thế mà Phùng Nguyệt Hoa hết sức cảnh giác với khách tới thăm, cho nên khi Lê Sóc đến, bà kiên nhẫn từ chối. Cuối cùng vì Lê Sóc thực sự quá ôn hòa lịch lãm, bà bất đắc dĩ phải cho anh vào.
Khi Ôn Tiểu Huy nhìn thấy Lê Sóc, trên mặt không một gợn sóng, giống như ngày đó ở bệnh viện vậy, cậu chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lê Sóc nhìn cậu: "Trông em tốt hơn nhiều rồi."
"Vâng, em cảm ơn, anh Lê."
Lê Sóc thở dài: "Em có thể chia sẻ với anh."
Giọng nói nhẹ nhõm đó khiến trong lòng Ôn Tiểu Huy hơi chua xót, cậu miễn cưỡng cười: "Đừng lo cho em."
"Anh thực sự không muốn lo lắng cho em. Anh tôn trọng sự lựa chọn của em và cũng hy vọng em hạnh phúc. Anh không ngờ..." Lê Sóc hơi cúi đầu xuống.
"Anh rất tốt." Ôn Tiểu Huy cẩn thận nhìn mi mắt của Lê Sóc. Người đàn ông trước mặt rất quen thuộc, nhưng bây giờ cậu cảm thấy anh rất xa lạ, bởi vì cậu dường như đã cách xa mọi người hàng ngàn cây số, ngay cả khi họ thực sự ở rất gần. Cậu nhớ những gì Lạc Nghệ đã nói trên thuyền, hắn nói Lê Sóc là một người tốt. Loại người như Lạc Nghệ sẽ khen tình địch sao? Lại còn nói những lời như đang ủy thác cho anh vậy, thật giống như hắn đã sớm biết rằng...
Một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu Ôn Tiểu Huy.
Lạc Nghệ, có phải hắn thực sự biết rằng mình sẽ chết... Không, có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều rồi. Dưới tình huống đó, ngay cả cậu cũng không chắc mình còn có thể sống, nếu Lạc Nghệ sẵn sàng chết thì cũng không có gì kỳ quái.
"... Tiểu Huy?" Lê Sóc gọi ba lần liên tiếp, phát hiện Ôn Tiểu Huy đang ngây người.
Ôn Tiểu Huy hồi phục tinh thần: "Cái gì, cái gì cơ?"
"Thực ra thì lần này vẫn còn một chuyện quan trọng."
"Anh nói đi."
"Cảnh sát đã đến một vài lần khi em còn đang ở trong bệnh viện, em có nhớ không?"
Ôn Tiểu Huy cau mày, suy nghĩ một lúc, hình như là có thì phải, ấn tượng của cậu rất mơ hồ.
"Họ đã bắt giữ người của Thường Hồng rồi, họ hy vọng em sẽ hỗ trợ điều tra toàn bộ vụ án, nhưng vì hình như tình thần em không được tốt cho lắm nên ba lần họ đến cũng không hỏi được gì. Họ vẫn chưa từ bỏ, có mấy tên bắt cóc cần em làm chứng mới có thể định tội. "
Ôn Tiểu Huy mở miệng một cái, còn chưa nói gì thì Phùng Nguyệt Hoa nói: "Tình hình hiện tại của Tiểu Huy cũng không thích hợp, cháu nhìn nó..."
Lê Sóc gật đầu: "Cảnh sát phụ trách vụ án là bạn của anh. Khi em bị bắt cóc, anh là người đầu tiên báo cảnh sát. Anh khuyên họ tạm thời không kích thích em, cho anh một chút thời gian, vì vậy anh đến thăm em trước, trò chuyện với em một lát. "
Ôn Tiểu Huy im lặng một lát: "Họ muốn em làm chứng".
"Ừ, anh biết điều này rất khó với em, nhưng có lẽ em cũng không hy vọng những người đó được giảm án hoặc thậm chí được thả vì không có đủ bằng chứng phải không? Họ phải bị trừng phạt."
Ôn Tiểu Huy gật đầu: "Nhưng em không chắc mình có thể giúp gì không."
"Công tố muốn em làm chứng trước tòa, nhưng anh nghĩ tốt hơn là em không nên gặp họ. Bệnh viện có thể cấp giấy chứng nhận để chứng minh rằng tình trạng thể chất của em không phù hợp để ra tòa, nhưng em vẫn có thể hỗ trợ cảnh sát thu thập chứng cứ và lời khai."
Ôn Tiểu Huy gật đầu lần nữa: "Được." Không triệt được khối u Thường Hồng kia cậu thực sự ăn không ngon ngủ không yên.
Lê Sóc không nhịn được mà nắm tay Ôn Tiểu Huy, anh nhẹ nhàng nhéo, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, tiếp thêm một chút sức mạnh cho Ôn Tiểu Huy, Lê Sóc nhẹ nhàng nói: "Nếu em sẵn sàng, hãy nói với anh, họ vẫn đang chờ đợi em. "
Ôn Tiểu Huy hít một hơi thật sâu: "Vậy thì hôm nay."
Lê Sóc ngạc nhiên: "Em có chắc không?"
"Được mà." Mười ngày hay một trăm ngày, đối với cậu mà nói, chúng không khác gì nhau.
Lê Sóc trao đổi ánh mắt với Phùng Nguyệt Hoa, sau khi nhận được cái gật đầu đầy bất lực của bà, anh gọi điện thoại.
Nửa giờ sau, hai cảnh sát đến.
Lê Sóc và Phùng Nguyệt Hoa ngồi cạnh Ôn Tiểu Huy. Ôn Tiểu Huy cố gắng dựng thẳng lưng. Cậu muốn trông mình giống một người đàn ông có thể chịu trách nhiệm cho mọi câu nói của bản thân chứ không phải một bệnh nhân có vấn đề về trạng thái tinh thần.
Cảnh sát mở camera thu hình ra, hướng về phía cậu, sau khi trần thuật một phen, họ bắt đầu hỏi thăm tất cả những gì Ôn Tiểu Huy đã trải qua trong ba ngày từ vụ bắt cóc đến khi được cứu.
Ôn Tiểu Huy đan hai bàn tay lại với nhau, bắt đầu từ việc tai nạn xe hơi, sau khi tỉnh lại thì cậu phát hiện mình đang bị nhốt trong một nhà kho cũ ở một cảng biển bị bỏ hoang, cuối cùng là buộc phải ngồi cùng Lạc Nghệ trên cảm biến trọng lực của một quả bom.
Đây là lần đầu tiên Phùng Nguyệt Hoa và Lê Sóc nghe những thứ này, sắc mặt cả hai người đều tái xanh, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Nói tới chỗ này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Ôn Tiểu Huy. Kế tiếp giọng nói của cậu hơi run run, cơ thể bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phùng Nguyệt Hoa vội vàng nói: "Con trai tôi quá mệt mỏi rồi, ngày khác hãy hỏi tiếp nhé."
Người cảnh sát thất vọng, cố hỏi nhanh: "Ôn tiên sinh, tốt hơn hết là anh nên cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết của ngày hôm đó, bởi vì thi thể của Lạc Nghệ và Thường Hồng chưa được trục vớt lên, tiến độ thu thập chứng cứ của chúng tôi rất chậm."
Cả người Ôn Tiểu Huy chấn động, ngẩng đầu nhìn cảnh sát: "Cái gì... họ không..."
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cảnh sát chú ý thông cảm cho cảm xúc của Ôn Tiểu Huy.
Cảnh sát cau mày, dường như vẫn chưa biết nói như thế nào: "Dẫu sao thì con tàu đã bị nổ tung, người trên tàu chắc cũng... Chúng tôi đã trục vớt cơ thể và các bộ phận khác lên nhưng vẫn chưa phát hiện Lạc Nghệ và Thường Hồng, tuy nhiên gần đó thường xuyên có sóng lớn, hơn nữa lại là bến tàu bỏ hoang nên sau khi nổ có khả năng là xác họ đã bị sóng cuốn đi rồi. Bất kể như thế nào đi nữa, nếu không tìm thấy xác họ.. thì sẽ rất khó để kết án."
Ôn Tiểu Huy kinh ngạc nhìn cảnh sát, trong lòng cháy lên một ngọn lửa hy vọng, nhưng một giây kế tiếp liền bị chính cậu dập tắt. Cậu sợ phải hy vọng, dù chỉ một chút thôi.
Lê Sóc cố ý lái sang chuyện khác: "Còn những người làm việc cho Thường Hồng thì sao? Họ không tham gia vào vụ bắt cóc nhưng trước đây cũng đã giúp Thường Hồng thực hiện nhiều vụ việc phi pháp, cuối cùng còn giúp Thường Hồng chạy trốn trong thời gian tại ngoại. Hẳn là phải mau chóng kết án bọn họ mới phải."
"Bọn họ sẽ sớm bị xét xử." Cảnh sát mở tập tài liệu, chỉ vào một bức ảnh và hỏi Ôn Tiểu Huy: "Anh có biết người này không? Hắn ta nói rằng hắn biết anh."
Ôn Tiểu Huy nhìn tấm ảnh. Đó là tên vệ sĩ đã cắt đứt xương sống mũi của cậu. Cậu gật đầu: "Hắn ta đe dọa tôi."
"Những chuyện hắn ta đã làm có thể khiến hắn bị xử bắn, vì vậy nếu anh không muốn thì chúng tôi cũng không buộc anh tố cáo hắn ta."
Ôn Tiểu Huy chịu đựng cơn đau đầu, cau mày nói, "Hắn từng nói với tôi rằng Thường Hồng đã sắp xếp tốt chuyện phía sau, chỉ chỉ cần hắn đi bán mạng thôi. Có phải là hắn còn người nhà không?"
"Đúng vậy, tất cả đều đang ở Thái Lan. Chúng tôi đang theo dõi họ, có thể sẽ tìm ra các tài khoản ở nước ngoài của Thường Hồng. Hắn còn nói gì với anh nữa không?"
"Không có gì đặc biệt lắm..." Ôn Tiểu Huy hỏi: "Có phải Thường Hồng đã lên kế hoạch chạy trốn từ rất lâu không?"
Cảnh sát gật đầu: "Hắn đã được tại ngoại trong nửa năm, rất quy củ. Lần nào cũng báo cáo rất đúng giờ, điều này khiến mọi người buông lỏng cảnh giác. Có khả năng hắn đã chuẩn bị cho ngày này kể từ ngày hắn bị truy tố rồi."
Thường Hồng đã chuẩn bị rất tốt, nhưng cuối cùng lại thất bại bởi trái lựu đạn của chính mình? Lúc ấy trên tàu đã xảy ra chuyện gì, ngay cả khi Lạc Nghệ muốn dùng mạng đổi mạng với Thường Hồng thì sao hắn có thể chắc chắn được Thường Hồng sẽ thực sự chết?
Hơn nữa, chỉ có xác của hai người là chưa tìm thấy...
Ôn Tiểu Huy càng nghĩ càng lạnh run người. Như cảnh sát đã nói, đây có lẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể xác đã bị dòng xoáy cuốn đi. Nhưng nếu không phải thì sao, nếu như, nếu như, Lạc Nghệ và Thường Hồng...
Trái tim của Ôn Tiểu Huy đau nhói. Sắc mặt cậu ảm đạm, cơ thể dần co rút lại.
Phùng Nguyệt Hoa nghiêm nghị nói: "Con trai tôi đã quá mệt mỏi, các anh đừng ép buộc nó!"
Lê Sóc áy náy nói: "Hãy để Tiểu Huy nghỉ ngơi đi."
Hai cảnh sát thấy hôm nay không thể hỏi thêm gì nữa mới cầm tài liệu rời đi.
Ôn Tiểu Huy được đỡ trở về phòng. Cậu nằm xuống giường, trợn to mắt nhìn trần nhà.
Không, không cần "nếu như", không cần "có thể", thứ có khả năng đánh bại con người trên thế giới không nhất thiết phải là sự tuyệt vọng, mà là trong tuyệt vọng tìm thấy hy vọng, giống như một ngôi sao trên bầu trời rộng lớn này vậy, sáng nhất, nhưng nó cũng là kẻ giết người không thấy máu.