Ôn Tiểu Huy cực kỳ lo lắng khi xuất hiện ở sân bay với La Duệ. Cậu lặp đi lặp lại nhiều lần: "Khi nào gặp mẹ, nhất định phải phối hợp với tớ. Mẹ tớ đang sống rất tốt. Đừng khiến bà lo lắng cho tớ."

La Duệ buồn bã gật đầu.

Ôn Tiểu Huy xoa mái tóc xoăn nhẹ của cậu: "Cậu không cần phải lo lắng cho tớ."

"Bắc tị, tớ nghe cậu, nhưng cậu không cần phải cậy mạnh."

"Yên tâm đi." Ôn Tiểu Huy cười toe toét, "Cậu quên rằng mục tiêu cuộc sống của tớ chính là tìm một đại gia để được bao nuôi sao, bây giờ đã đạt thành ước nguyện rồi còn gì, tốt thế cơ mà."

La Duệ miễn cưỡng cười một tiếng..

Máy bay hạ cánh, Ôn Tiểu Huy đang đợi ở lối ra nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra.

"Mẹ!" Ôn Tiểu Huy hét to, hai mắt đột nhiên ướt sũng. Cậu vọt chạy tới, dùng sức ôm lấy mẹ mình.

Phùng Nguyệt Hoa cũng bật khóc trong sự vui mừng, bà đập mạnh vào lưng cậu, khóc òa lên trong vòng ngực cậu.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, con nhớ mẹ nhiều lắm." Ôn Tiểu Huy ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc mẹ, cảm nhận được hơi ấm thân quen của mẹ, nỗi ủy khuất, sự chán nản và thống khổ trong lòng cậu đột nhiên không thể kìm nén được nữa, rơi hết xuống theo hai hàng nước mắt.

"Cái đồ hư thân mất nết này, trước đó con không nói gì đã rời khỏi Bắc Kinh, nói đi là đi, con có thực sự nhớ mẹ không hả?..." Phùng Nguyệt Hoa thút thít mắng.

"Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi mẹ." Nước mắt Ôn Tiểu Huy chảy đầy trên mặt, trái tim khó chịu không tả được, cậu ôm chầm lấy người thân cận với mình nhất thế gian, trong lòng cậu có rất nhiều ủy khuất và đau khổ, nhưng lại không thể nũng nịu than phiền với mẹ như khi còn nhỏ. Trước kia dường như chuyện lớn lao cỡ nào cha mẹ cũng có thể giải quyết. Tới khi trưởng thành cậu mới biết, chuyện càng lớn thì bản thân càng phải tự mình giải quyết.

Phùng Nguyệt Hoa đập mạnh cậu hai cái, vùi mặt vào hõm vai câu, bả vai co giật dữ dội.

La Duệ cũng đảo mắt nhìn xung quanh.

Ôn Tiểu Huy thấp giọng an ủi bà thật lâu, ba người rời khỏi sân bay.

Khi lên xe, Phùng Nguyệt Hoa lau nước mắt, giọng nói khàn khàn: "La Duệ, dì xin lỗi, thất thố rồi."

"Dì ơi, dì khách khí với con làm gì?"

Ôn Tiểu Huy ôm vai mẹ mình: "Mẹ ơi, lần này con sẽ không đi đâu cả, con sẽ không đi đâu hết."

Phùng Nguyệt Hoa nắm lấy tay cậu, hít một hơi thật sâu: "Con và Lạc Nghệ... đang xảy ra chuyện gì?"

Ôn Tiểu Huy hiểu tính cách mẹ mình,

chuyện gì cũng phải ngay thẳng, vì vậy mặc dù vô cùng khó trả lời nhưng cậu vẫn không thể né tránh. Cậu cúi đầu: "Mẹ, con và hắn... đã hòa giải."

Phùng Nguyệt Hoa mở to mắt: "Con đang nói gì vậy?"

Ôn Tiểu Huy cố tỏ ra thoải mái: "Trước đây chúng con có một số hiểu lầm, con giận dỗi hắn, không muốn bị hắn quấn lấy nên mới rời đến Bằng Thành. Bây giờ, những hiểu lầm đó đã được giải quyết, chúng con sẽ..."

Phùng Nguyệt Hoa tát vào mặt cậu một cái, gắt gỏng: "Con vẫn còn mơ ngủ à!"

Ôn Tiểu Huy cảm thấy má mình nóng bừng lên. Cậu liếm môi, nhắm mắt nói: "Mẹ, bây giờ con rất tỉnh táo rồi. Chúng con dù sao cũng có tình cảm với nhau. Trong thời gian con lừa gạt mẹ, con đã coi hắn như một thành viên trong gia đình, sau đó... Tóm lại, trước đây đã có nhiều hiểu lầm, bây giờ, con định thử lại với hắn. "Vừa nói cậu vừa cảm thấy thật mỉa mai, những lời này có lẽ là điều mà Lạc Nghệ muốn nghe nhất, cũng là những lời duy nhất cậu có thể nói với người thân và bạn bè, nhưng đó cũng chỉ là một lời nói dối. Thật ra cậu cũng hy vọng đó là sự thật, cậu hy vọng rằng giữa cậu và Lạc Nghệ thật sự chỉ có một số hiểu lầm chứ không phải là sự oán giận không thể giải quyết nổi như thế.

Phùng Nguyệt Hoa ngây người nhìn Ôn Tiểu Huy, vẻ mặt phức tạp và khó tả. Bà mở miệng ra, thấp giọng nói, "Mẹ không thể kiểm soát con được phải không?"

Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau xót: "Mẹ ơi, con có thể tự chăm sóc cho bản thân mà. Mẹ đừng lo lắng cho con."

Phùng Nguyệt Hoa nhắm mắt, dựa vào ghế, khuôn mặt đầy mệt mỏi.

Ôn Tiểu Huy đau khổ và áy náy vô cùng, cậu nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho mẹ mình.

Phùng Nguyệt Hoa im lặng một hồi lâu, sau đó bà mở mắt, bình tĩnh nói: "Con hãy để nó đến gặp mẹ."

Ngón tay của Ôn Tiểu Huy trầm mặc lửng lơ giữa không trung: "Mẹ, sao lại..."

"Không phải con muốn hòa giải với nó sao, nếu đã yêu đương với nó lâu như vậy rồi, con nên dẫn nó tới cho mẹ gặp chứ?"

Ôn Tiểu Huy nuốt nước bọt một cái, cho dù có thông minh lanh lợi cỡ nào đi nữa, cậu cũng không thể phản bác bất cứ điều gì dưới đôi mắt nghiêm khắc của mẹ mình.

La Duệ liếc nhìn họ từ gương chiếu hậu, cũng không dám thở mạnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh. Cậu thực ra cũng rất giống Ôn Tiểu Huy. Khi còn là một đứa trẻ, cậu cũng hơi sợ Phùng Nguyệt Hoa. Mặc dù Phùng Nguyệt Hoa đối xử với cậu rất tốt, nhưng sự kiên định và mạnh mẽ của bà quả thực đã để lại trong cậu một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ.

Ôn Tiểu Huy mím môi: "... Dạ được."

"Ngay hôm nay."

"Mẹ, mẹ vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi trước đã."

"Mẹ không mệt, hôm nay con gọi nó tới đây cho mẹ." Phùng Nguyệt Hoa nhìn ra cửa sổ, không nói gì nữa.

Ôn Tiểu Huy cau mày thật chặt, do dự rút điện thoại di động ra. Cậu liên tục yêu cầu Lạc Nghệ không được xuất hiện trước mặt mẹ mình, nhưng cậu không ngờ mẹ mình lại chủ động muốn gặp hắn... Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hai người gặp nhau? Mẹ cậu nhạy cảm như vậy, liệu có nhận ra sự giấu diếm của cậu không? Cậu không dám nghĩ nhiều. Ngón tay run rẩy, gửi tin nhắn cho Lạc Nghệ, yêu cầu Lạc Nghệ đến nhà cậu vào lúc ba giờ chiều.

Trở về nhà, Phùng Nguyệt Hoa đi tắm, Ôn Tiểu Huy và La Duệ nấu ăn trong bếp.

La Duệ thì thầm: "Dì muốn gặp Lạc Nghệ, không biết có vấn đề gì không?"

Ôn Tiểu Huy giả vờ thư giãn: "Hẳn là không rồi, mẹ tớ có ăn thịt người đâu."

La Duệ nhìn cậu như có điều suy nghĩ.

Ôn Tiểu Huy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu có vẻ rất lo lắng."

"... Một chút, nếu mẹ tớ hỏi cậu cái gì thì nhớ đừng nói lung tung nhé."

"Ý cậu là sao?"

Ôn Tiểu Huy thở dài: "Nếu mẹ tớ hỏi cậu vì sao bọn tớ lại hòa thuận, cậu chỉ cần nói tốt là được".

La Duệ cau mày: "Cậu muốn tớ nói dối dì?"

Ôn Tiểu Huy nhấn mạnh: "Tớ không bảo cậu nói dối, bây giờ chúng tớ thực sự rất tốt, đừng nghĩ lung tung."

La Duệ ngập ngừng: "... Được."

Ôn Tiểu Huy cúi đầu cắt rau, nhưng cậu không dám nhìn vào ánh mắt dò xét của La Duệ.

"Anh Lê..."

Tay Ôn Tiểu Huy run rẩy, lưỡi dao sượt qua ngón tay làm đỏ lên một vết.

La Duệ nhanh chóng đặt tay cậu xuống vòi nước, Ôn Tiểu Huy phiền não rút tay lại: "Không sao... Có chuyện gì với anh Lê vậy?"

La Duệ ủ rũ nói: "Cậu thực sự không liên lạc với anh ấy nữa à? Cậu ngày đó... quá khiến người khác đau lòng."

Mũi Ôn Tiểu Huy có hơi chua xót, cứng rắn nói: "Không liên lạc nữa, như vậy là tốt cho cả hai."

"Nhưng..."

"Đừng có dông dài nữa!" Ôn Tiểu Huy nổi giận, lửa nóng dữ dội bùng lên trong ngực, cậu hung hăng chém con dao làm bếp xuống thớt đồ ăn.

La Duệ bị dọa tới run người, ánh mắt lập tức đỏ lên.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy hối hận, nhưng lời cũng nói ra rồi, không thể thu hồi lại được. Cậu khó chịu nói: "Xin lỗi, tớ lỡ lời."

La Duệ cúi đầu xuống, dùng việc rửa rau để che đi sự bối rối.

Ôn Tiểu Huy chợt nhận ra rằng mối quan hệ giữa cậu với La Duệ cũng không giống như trước đây nữa. Cậu biết La Duệ nghi ngờ về những gì mình nói, nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu với Lạc Nghệ. La Duệ đơn thuần nhưng không ngu ngốc. Cậu ta rất nhạy cảm, tình yêu giữa hai người không thể che giấu được, tương tự như

thế, muốn giả vờ yêu nhau cũng không được, La Duệ có thể đã sớm nhìn thấu cậu, chẳng qua là cậu ta không thừa nhận điều đó. Sự che giấu và lừa dối của cậu, đối với La Duệ mà nói là một chuyện thương tâm không gì diễn tả. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được việc xây dựng lòng tin đòi hỏi sự thẳng thắn trong bao lâu, nhưng nếu muốn hủy hoại niềm tin của người khác thì rất dễ dàng, La Duệ hẳn là đã rất thất vọng.

Vừa nghĩ tới điều này, Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau đớn trong lồng ngực. Lạc Nghệ đã lấy đi bao nhiêu thứ khỏi cuộc sống của cậu rồi?

Sau khi nấu ăn xong, ba người ngồi quanh bàn ăn. Tất cả bọn họ đều ngầm không đề cập đến Lạc Nghệ mà chỉ nói tới những gì đã xảy ra trong hai năm vừa qua.

Ôn Tiểu Huy lặng lẽ nghe Phùng Nguyệt Hoa nói về cuộc sống ở Hoa Kỳ, nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt bà, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Sau khi ăn xong, họ nói chuyện phiếm trong phòng khách, Ôn Tiểu Huy không thể ngừng xem đồng hồ, dần trở nên lo lắng hơn.

Ba giờ chiều, chuông cửa reo lên gần như không lệch chút nào.

Ngực Phùng Nguyệt Hoa rõ ràng nhấp nhô hơn chút, bà nhìn chằm chằm vào cánh cửa của ngôi nhà.

Ôn Tiểu Huy đứng dậy mở cửa. Cửa nhà cậu và phòng khách bị chặn lại bởi một cái bình phong. Cậu nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa ra.

Lạc Nghệ mỉm cười đứng ngoài cửa. Hôm nay hắn không mặc tây trang mà lại mặc một bộ trang phục giản dị và đi giày thể thao, thậm chí còn mang theo một chiếc mũ lưỡi trai, điều này khiến hắn trông như một nam sinh tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Vì sự trưởng thành và chỉ số IQ cao của Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy thường quên hắn ta thực sự chỉ mới hai mươi tuổi. Bộ quần áo này rõ ràng khiến mọi người buông lỏng cảnh giác.

Lạc Nghệ chớp mắt, thì thầm nói, "Đừng lo lắng."

Ôn Tiểu Huy lấy một cái túi giấy từ tủ giày ra, nói nhỏ: "Cậu tự đưa cho bà ấy đi." Đó là hộp đồ trang sức làm bằng ngọc bích Lạc Nghệ bảo cậu đưa cho mẹ.

Lạc Nghệ cầm túi giấy, cúi đầu xuống nhanh chóng hôn cậu một cái. Đoạn hắn bước vào nhà.

Phùng Nguyệt Hoa và La Duệ quay lại nhìn họ.

Lạc Nghệ nở một nụ cười dịu dàng như nắng ấm, thoải mái nói: "Chào dì, anh La Duệ, anh cũng ở đây à."

La Duệ trông có vẻ rất không tự nhiên.

Phùng Nguyệt Hoa sững sờ, không biết là do sự chín chắn của Lạc Nghệ, khuôn mặt giống Lạc Nhã Nhã tới chín phần, hay là do khí chất nhẹ nhàng lịch sự của hắn. Bất kể là lí do nào rõ ràng cũng khiến bà ngạc nhiên.

Ôn Tiểu Huy không biết Lạc Nghệ trông như thế nào trong trí tưởng tượng của Phùng Nguyệt Hoa. Ít nhất, một đứa trẻ được gọi là "quái vật" muốn đốt cháy cha mình lúc tám tuổi chắc chắn sẽ không có hình ảnh đẹp trong mắt bà, vì vậy cậu có thể hiểu được sự ngạc nhiên của mẹ mình, cũng giống như cậu lúc ban đầu vậy, sao có thể tin tưởng Lạc Nghệ dịu dàng và ân cần đó lại có thể cất giấu một con quỷ trong lòng chứ?

Phùng Nguyệt Hoa đã hồi phục sau khi ngẩn người xong. Khuôn mặt vốn đang căng thẳng bỗng bị thay thế bằng sự kinh ngạc, bà không nhịn được mà cứng ngắc cả người. Bà khẽ ho một tiếng: "Chà, xin chào, ngồi đi." Bà có rất nhiều câu hỏi và định kiến về Lạc Nghệ, nhưng bây giờ lại không thể biểu lộ ra.

Lạc Nghệ và Ôn Tiểu Huy đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống, Lạc Nghệ ân cần đặt món quà tới trước mặt Phùng Nguyệt Hoa: "Dì, đây là chút tâm ý của cháu ạ. Đáng lẽ nên gửi tặng dì vào ngày kết hôn, nhưng..." Hắn tỏ ra ngại ngùng, cười, "Lúc đó, Tiểu Huy và cháu nháo tới không được tự nhiên, khiến dì lo lắng rồi."

Phùng Nguyệt Hoa ngay lập tức nói: "Tôi hiểu tâm ý của cậu, nhưng tôi sẽ không nhận đâu."

Lạc Nghệ mỉm cười nói tiếp: "Món quà này không chỉ vì anh tiểu Huy mà còn là lời cảm ơn của cháu dành cho dì thay mẹ. Nhìn trên vị trí của mẹ, dì hẳn là nên chấp nhận nó chứ?"

Phùng Nguyệt Hoa thở dài, lắc đầu: "Tôi và Nhã Nhã... xin lỗi, tôi thực sự không thể nhận món quà này, tôi nhận tâm ý của cậu là được rồi."

Lạc Nghệ thất vọng nói: "Vậy cháu sẽ đặt nó ở chỗ anh tiểu Huy vậy, để anh ấy giữ nó cho dì. Cháu biết dì có rất nhiều mối băn khoăn về cháu. Nếu có một ngày dì có thể chấp nhận cháu thì khi ấy nhận nó cũng không muộn."

Lời nói của Lạc Nghệ cực kỳ lưu loát, khiến cho Phùng Nguyệt Hoa muốn từ chối cũng không được. Từ lúc Lạc Nghệ bước vào cửa chưa đầy hai phút, bầu không khí đã trở nên khác biệt hơn so với những gì mọi người mong đợi.

Ôn Tiểu Huy không biết nên vui hay nên buồn, cậu cho rằng Lạc Nghệ sẽ phải chịu sự buộc tội và thẩm vấn nghiêm trọng từ mẹ, nhưng người mẹ luôn mạnh mẽ của cậu, khi đối mặt với một Lạc Nghệ hiền lành và lịch sự như vậy, căn bản không thể bạo phát cơn tức giận ra được.

Phùng Nguyệt Hoa có lẽ cũng nhận ra điều này, bà ho nhẹ một tiếng: "Đây không phải là chuyện chính. Tôi tìm cậu hôm nay, một là muốn xem cậu là người như thế nào, còn lại là để nói chuyện với cậu về tiểu Huy."

Lạc Nghệ khéo léo mỉm cười: "Dạ, dì nói đi ạ." Hắn cởi mũ ra, sửa lại mái tóc bị ép tới vểnh loạn một chút, động tác vừa tự nhiên vừa có chút ngây thơ.

La Duệ đã nhìn tới sửng sốt, Ôn Tiểu Huy không nói nên lời, diễn xuất của Lạc Nghệ quá hoàn hảo.

Trước đó, Phùng Nguyệt Hoa nghĩ tất cả những lời tốt đẹp ắt sẽ không có chỗ sử dụng đâu, nhưng bây giờ thì ngược lại... Bà thậm chí còn không biết phải nói gì trong một lúc. Bà dừng lại, nói một chút, "Chà... bây giờ cậu đang làm gì?"

"Tự mở công ty riêng ạ." Lạc Nghệ bất đắc dĩ nói, "Khởi nghiệp thật khó khăn."

"Nhỏ như vậy đã mở một công ty? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Gần hai mươi mốt rồi ạ, cháu tốt nghiệp sớm." Lạc Nghệ mỉm cười và nói: "Anh Tiểu Huy không nói với dì ạ? Cháu nhảy cấp lên đại học."

"Ồ, có vẻ như đã từng kể rồi." Phùng Nguyệt Hoa liếc Ôn Tiểu Huy, biểu cảm của bà rất phức tạp.

"Mặc dù công việc vất vả nhưng bù lại vô cùng có triển vọng, hơn nữa có anh Tiểu Huy ở bên, cháu cảm thấy đặc biệt thoải mái." Lạc Nghệ cười tới cong cả mi mắt, "Dì, cháu khăng khăng muốn tặng dì một món quà là vì cháu thực sự không biết phải làm gì mới có thể cảm ơn dì được.

Dì và chú đã giúp đỡ mẹ cháu, anh Tiểu Huy lại giúp đỡ... Không, nên nói là anh tiểu Huy đã cứu cháu, cháu muốn cảm ơn dì vì đã gửi anh ấy cho cháu, đối với cháu, anh ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì. "

Phùng Nguyệt Hoa trợn to hai mắt, quanh co mãi cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Lạc Nghệ mỉm cười ngại ngùng lần nữa: "Khi còn bé không ai quan tâm đến cháu, tính cách của cháu có chút tự kỷ, rất kỳ lạ. Cháu thường xuyên không nói chuyện với ai trong nhiều ngày. Suy nghĩ của cháu cũng khác biệt so với những người xung quanh, nhưng anh tiểu Huy lại đến bên cạnh cháu, dạy cháu cách giao tiếp và hành động như một người bình thường. Có thể nói rằng anh ấy đã mở ra một thế giới mới cho cháu. Nếu không có anh ấy mà chỉ một mình thành lập công ty thì có lẽ ngay cả việc đi học với cháu cũng khó khăn vô cùng." Hắn nhẹ nhàng nắm tay Ôn Tiểu Huy, quay đầu mỉm cười với cậu, nụ cười dịu dàng trìu mến khiến người ta cảm động.

Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng, không biết phải phản ứng như thế nào.

Phùng Nguyệt Hoa chớp mắt, đầu óc bỗng rối loạn vô cùng.