Ôn Tiểu Huy ngây ngẩn một lúc, thấy Lạc Nghệ mơ màng, cậu lặng lẽ muốn rời khỏi giường.

Ngay khi cậu vừa động đậy, Lạc Nghệ ngay lập tức mở mắt ra: "Em đi đâu thế?"

Ôn Tiểu Huy giật mình: "Mẹ bảo em vể ăn tối."

Lạc Nghệ thở phào.

"Có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng. Anh cảm thấy như mình đang nằm mơ, anh mơ rằng em ở cạnh mình, nhưng rồi em lại muốn đi..." Lạc Nghệ thở dài: "Anh thật là đáng ghét, sao anh lại có thể trở nên như thế này chứ?"

Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, lòng thấy thật rối bời. Cậu ngập ngừng một lúc rồi nói: "Ngày mai em sẽ tới."

Lạc Nghệ dịu dàng nhìn cậu: "Tiểu Huy, em sẽ quay lại thật chứ?"

Trong một khoảnh khắc, cậu có chút do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu.

"Em hôn anh lần nữa được không?"

Ôn Tiểu Huy tựa lên trán hắn, hôn lấy đôi môi của Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ mỉm cười: "Ngọt quá."

Đối diện với đôi mắt dịu dàng ấy, trái tim Ôn Tiểu Huy run lên, khuôn mặt trắng bệch của Lạc Nghệ yếu ớt mà đẹp, trông vừa điềm đạn vừa đáng thương. Cậu vỗ nhẹ lên mặt Lạc Nghệ: "Nghỉ ngơi đi, em sẽ quay lại mà. "

"Em sẽ trả lời nếu anh nhắn tin cho anh chứ?"

"Nếu em đọc được."

"Thế còn điện thoại thì sao?"

"Nếu em nghe được."

"Mai khi nào em tới?"

"Em dậy sẽ đến ngay."

"Em có muốn ăn bữa sáng anh làm không?" Lạc Nghệ cười nói: "Anh cũng muốn dậy sớm nấu cho cho em."

Ôn Tiểu Huy gãi đầu, "Em cũng hơi thèm thật, nhất là trứng ốp la."

Khóe mắt Lạc Nghệ hơi cay, ánh mắt nhìn Ôn Tiểu Huy đầy âu yếm.

Ôn Tiểu Huy bỗng thấy mủi lòng, cậu vuốt tóc Lạc Nghệ, nhẹ giọng: "Em đi đây."

"Ừ."

Trên đường về nhà, cậu luôn nghĩ mình phải mở miệng với mẹ thế nào đây, cậu cảm thấy nếu mẹ mình thấy Lạc Nghệ nằm trong bệnh viện thì chắc bà cũng sẽ hiểu thôi, mặc dù cậu biết sự thật không đơn giản như vậy.

Cậu về nhà tắm, vội vã thay quần áo rồi đến căn hộ của Ian. Mẹ cậu đang đợi cậu. Cậu đi ngang qua trung tâm mua sắm giữa đường rồi mua một đôi gậy đánh golf tới chúc mừng Ian thăng chức.

Sau khi Ian nhận được món quà, hắn vui vẻ cười to, Phùng Nguyệt Hoa oán trách Ôn Tiểu Huy lãng phí tiền bạc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt rõlà không thể che giấu được.

Họ vui vẻ ăn cơm, Ian phải đi nghe điện thoại nói chuyện công việc, để lại hai

Mẹ con hai người ngồi trong phòng khách xem TV. Phùng Nguyệt Hoa ăn nho do Ôn Tiểu Huy mua tới. Bà nhẹ nhõm nói: "Khoảng thời gian này thấy con khá hơn, mẹ cũng thấy lòng nhẹ nhõm. "

Ôn Tiểu Huy cười: "Mẹ ơi, sau này mẹ sẽ không cần lo cho con nữa đâu."

"Vậy thì tốt, đừng làm khổ mẹ nữa, con nhìn da mẹ khoảng thời gian này này, làn da cũng bị dính cả lại rồi."

Ôn Tiểu Huy hôn lên mặt mẹ: "Nếu mẹ đi làm đẹp thì cứ quẹt thẻ của con nhé."

Phùng Nguyệt Hoa khẽ cười không nói.

"Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện, nhưng mẹ đừng quá ngạc nhiên."

"Hửm, có chuyện gì vậy?"

Ôn Tiểu Huy nảy sinh một chút ưu tư: "Hôm qua con biết con cũng rất sốc... Thật ra thì bây giờ con cũng khá hỗn loạn."

"Có chuyện gì với con vậy, đừng làm mẹ sợ?" Phùng Nguyệt Hoa đặt trái cây trong tay xuống.

"Mẹ." Ôn Tiểu Huy nhìn thẳng vào mắt bà, biểu cảm như khóc như cười: "Lạc Nghệ vẫn còn sống." Không biết tại sao, sau khi nói những điều này, nước mắt lại không tự chủ được rơi ra, rõ ràng cậu đã khóc đủ rồi, phát tiết cũng đủ rồi, nhưng trước mặt cha mẹ mình, rất ít ai có thể kiểm soát được cảm xúc của cha mình.

Đôi mắt Phùng Nguyệt Hoa trợn to hai mắt: "Cái gì? Lạc Nghệ vẫn còn sống?"

Ôn Tiểu Huy lau nước mắt và gật đầu: "Hắn bị thương, đang phải nằm trong bệnh viện thật lâu."

Phùng Nguyệt Hoa nhất thời cũng chấn kinh đến nỗi bà không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với chuyện này, bà xoa xoa tay, nửa ngày cũng không phản ứng kịp: "Cái này... tại sao hắn không nói cho con sớm hơn? Chẳng lẽ là hắn bị thương rất nặng?"

Ôn Tiểu Huy gật đầu: "Khá nặng. Khi vụ nổ xảy ra thì hắn gần như bị thân tàu đâm thủng nội tạng."

Phùng Nguyệt Hoa bụm miệng lại, hốc mắt ướt đẫm: "Trời ơi, đứa trẻ này, sao lại trêu phải một người cha như vậy chứ, rốt cuộc là hắn tạo cái nghiệt gì thế."

Ôn Tiểu Huy không dám nói với mẹ Thường Hồng cũng không chết. Cậu sợ mẹ mình sẽ lo lắng hơn. cậu chỉ nói: "Hắn không còn gặp nguy hiểm nữa. Hắn còn trẻ nên có sức khỏe rất tốt, có thể hồi phục."

Phùng Nguyệt Hoa ngôn ngang trăm mối nói: "Chậm lại đã, cái này... chuyện này thật là kỳ quái, tại sao hắn không nói cho con trước? Để con khó chịu lâu như vậy? Mọi người cũng đều phải chịu tội với con."

"Mẹ, con xin lỗi." Ôn Tiểu Huy áy náy không dứt.

"Hầy... Dù sao đi nữa thì còn sống vẫn là một chuyện tốt mà... Các con ấy, sắp đuổi kịp tình tiết phim truyền hình rồi, sao lại có thể như vậy chứ." Phùng Nguyệt Hoa trông có vẻ tâm phiền ý loạn, nhất thời rất khó chấp nhận sự thật này, phản ứng của bà giống hệt La Duệ.

Sau khi Ian đi ra, thấy cả hai người đều khóc thì giật mình. Tới lúc biết toàn bộ câu chuyện xong thì ông nói mai mình muốn đến thăm Lạc Nghệ với Phùng Nguyệt Hoa.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy để cho bọn họ đi xem một chút cũng tốt, như vậy mẹ cậu mới có thể an tâm hơn.

Đêm đó cậu nằm trong nhà Ian, tắm xong thì nằm trên giường. Lúc này cậu mới nhớ tới chuyện gì đó, liếc nhìn điện thoại di động của mình. Quả nhiên, tất cả đều là tin nhắn của Lạc Nghệ. Cậu nhắn lại: Tôi vừa mới tắm xong, đi ngủ sớm chút đi. Ngày mai mẹ tôi và Ian sẽ đến thăm cậu, cậu để vệ sĩ cách xa một chút, đừng làm họ sợ.

Lạc Nghệ trả lời gần như chỉ trong vài giây: Được, anh cũng muốn nhìn thấy họ.

Ôn Tiểu Huy trả lời: Đi ngủ đi, tôi cũng ngủ đây.

Lạc Nghệ gọi điện thoại tới, Lạc Nghệ thì thầm, "Anh muốn nghe giọng nói của em trước khi đi ngủ." Căn phòng bệnh của hắn yên tĩnh tới nỗi một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, chính vì thế, giọng nói của hắn nghe có vẻ rất cô đơn.

"Ngủ đi, chúc ngủ ngon."

Lạc Nghệ cười: "Chúc em ngủ ngon, ngày mai chờ các em tới."

Sáng sớm hôm sau, ba người lên đường, Phùng Nguyệt Hoa và Ian đã mua rất nhiều trái cây và thực phẩm bổ sung chức năng. Ian muốn mua hoa nhưng lại bị Phùng Nguyệt Hoa ngăn lại, bà nói loại đồ vật này thật là vô dụng, Ian bất đắc dĩ làm một mặt quỷ với Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy không nhịn được cười rộ lên.

Khi cả ba đến bệnh viện, quả nhiên vệ sĩ và điều dưỡng đều không ở đó. Ôn Tiểu Huy gõ cửa phòng hai lần, giọng nói của Lạc Nghệ vang lên từ bên trong: "Mời vào."

Đẩy cửa ra, Lạc Nghệ đã thay một bộ đồ bệnh nhân. Bộ đồ này trông có vẻ lớn hơn hai số so với ngày hôm qua, khiến cho hắn nhìn rất gầy. Hắn tựa đầu vào giường, khuôn mặt tái nhợt như sắp bất tỉnh tới nơi. Biểu cảm hắn nhìn qua có vẻ rất yếu đuối.

Ôn Tiểu Huy không nhịn được oán thầm, lại bắt đầu diễn.

Phùng Nguyệt Hoa thấy hắn như vậy thì có chút chịu không nổi: "Lạc Nghệ..."

"Dì..." Lạc Nghệ cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa động một cái liền đau không thở nổi. Nếu không phải vì Ôn Tiểu Huy đã nhìn thấy trạng thái không tệ lắm của hắn ngày hôm qua, cậu sẽ thực sự tin rằng hắn sắp ngủm sớm hơn.

"Ây, đừng cử động, cháu cứ nằm xuống đi." Phùng Nguyệt Hoa nhanh chóng đi lên đỡ hắn, để hắn nằm xuống: "Ai, con cái đứa nhỏ này, đúng là mạng không được tốt cho lắm."

Lạc Nghệ mỉm cười yếu ớt, bất lực không biết làm sao.

Ôn Tiểu Huy giới thiệu một chút, Ian rõ ràng bị trạng thái trước mắt của Lạc Nghệ dọa sợ, ngay cả nói chuyện cũng hạ giọng xuống rất khẽ khàng.

Lạc Nghệ an ủi họ: "Vết thương của cháu đã khá hơn rất nhiều, nhưng gần đây cháu mất khẩu vị nên ăn không ngon. Bây giờ cháu đã thèm ăn hơn chút, qua một thời gian ngắn nữa cháu sẽ có thể xuống giường rồi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Phùng Nguyệt Hoa vui mừng nói: "Con như vậy thì tiểu Huy cũng khó chịu, bác cũng không thoải mái, con phải mau tốt lên đấy."

Lạc Nghệ cảm kích nhìn Phùng Nguyệt Hoa. Cặp mắt sáng ngời trên khuôn mặt tái nhợt của hắn trở nên đặc biệt đáng thương: "Dì, cảm ơn vì đã quan tâm cháu, cháu có thể gặp lại mọi người, cháu..." Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào..

Hốc mắt Phùng Nguyệt Hoa cũng đỏ lên: "Chỉ cần còn sống là được rồi, còn sống là được rồi, con còn trẻ như thế, chắc chắn sẽ khỏe hơn thôi."

Phùng Nguyệt Hoa và Ian an ủi Lạc Nghệ nửa ngày, làm cho Ôn Tiểu Huy im lặng không nói nên lời. Cậu muốn nhắc nhở Lạc Nghệ đừng giả vờ ghê thế, diễn xuất của Lạc Nghệ quá tốt, cậu nhìn mà không thoải mái.

Sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Lạc Nghệ, họ chỉ ở lại nửa giờ thì Phùng Nguyệt Hoa liền cáo từ. Bà dặn dò Ôn Tiểu Huy hãy ở với Lạc Nghệ nhiều hơn một chút, khuyên bảo hắn để hắn sớm khỏe lại, Ôn Tiểu Huy lúng túng đáp lại.

Hai vợ chồng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lạc Nghệ và Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy nheo mắt nhìn hắn.

Lạc Nghệ cười khúc khích: "Em đến sớm hơn anh nghĩ."

"Chậc chậc" của Ôn Tiểu Huy hai lần: "Anh là ảnh đế hả, có cần phải làm tới mức này không?"

"Anh sợ dì trách anh sao không nói sớm..." Lời đến khóe miệng lại không dám phun ra.

"Tại sao không nói với em sớm hơn mà cứ phải nhìn em đau khổ ba tháng?" Ôn Tiểu Huy khịt mũi mỉa mai: "Chuyện này chính anh cũng hiểu rõ, anh tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác."

Lạc Nghệ áy náy nhìn cậu.

Ôn Tiểu Huy gãi tóc: "Không nói nữa, anh có thời gian để chuộc lỗi với em, bây giờ thì mau khỏe lại đi, đừng có nằm phịch trên giường cả ngày như thế."

Lạc Nghệ nắm lấy tay cậu, cọ mặt mình vào mặt cậu: "Anh chắc chắn sẽ sớm khỏe lại, anh muốn làm bữa sáng cho em, anh muốn đưa em ra ngoài chơi, anh muốn hầu hạ em mỗi ngày."

"Anh không cần phải làm việc nữa à?"

"Công việc không quan trọng bằng em, cái gì cũng không có gì quan trọng bằng em."

Lời này nghe vào tai rất có vẻ hay ho, Ôn Tiểu Huy không nhịn được nở một nụ cười yếu ớt: "Vậy em còn phải làm việc nữa, em muốn chuyển studio của mình từ Bằng Thành."

"Được rồi, anh sẽ cử người tới xử lý cho em."

"Em muốn đưa Tiểu Ngải tới."

"Được."

"Em muốn mở tiệm trên đường xx, trở thành hàng xóm với La Duệ. Cách càng gần càng tốt."

"Được."

"Nhưng nếu như vậy thì em chắc chắn sẽ ăn bánh ngọt mỗi ngày, sẽ béo lên..." Ôn Tiểu Huy nghĩ về cảnh tượng cậu ở chung với La Duệ, phân nửa thời gian đều là ăn uống.

"Nếu em béo, anh sẽ đưa em đi tập thể dục."

Ôn Tiểu Huy gật đầu: "Được."

"Anh sẽ đưa em đi chơi, OK không, chờ khi nào anh tốt lên, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi."

"Có mệt không?" Ôn Tiểu Huy nghe có vẻ rất hưng phấn.

Lạc Nghệ cười nói: "Nếu em có tiền ắt sẽ không mệt mỏi thôi."

Ôn Tiểu Huy không thể không cười khúc khích.

Lạc Nghệ sững người, nhìn Ôn Tiểu Huy lơ đãng và lẩm bẩm: "Anh đã không thấy em cười trong một thời gian dài." Giọng điệu dường như bị thất vọng.

Ôn Tiểu Huy không nhịn được mà sờ vào mặt hắn một cái.

"Anh nằm mơ cũng muốn thấy em cười với anh." Lạc Nghệ nhìn sâu vào mắt Ôn Tiểu Huy, không chớp mắt, như thể hắn sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào vậy.

Trái tim Ôn Tiểu Huy run rẩy, cậu nhẹ nhàng vỗ trán Lạc Nghệ: "Giả bộ đáng thương."

Lạc Nghệ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu, đôi mắt dịu dàng và ấm áp, khiến cho Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy ra từng chút một.