Nhắc tới mùa đông ở kinh thành, một nơi mà ai ai cũng biết đến là Hàn thủy nhai, xung quanh được bao bọc bởi những núi đá không giống như những núi đá bình thường, bốn phía đều là vách núi thẳng đứng, vây quanh một sơn cốc gập ghềnh, hàng năm vào mùa đông đều có rất nhiều du khách tới đây ngắm cảnh.

Hàn thủy nhai có hai cảnh Tuyết phù dung trong nhai nở rộ khắp nơi, vươn mình đón gió tuyết tạo thành một mảnh sáng lạn, người đi đường có thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp từ xa cũng không cần tới gần, đây là cảnh xinh đẹp thứ nhất. Vẻ đẹp thứ hai phải kể đến cảnh đẹp dọc theo đường núi dẫn xuống Hàn thủy nhai.

Vào mùa đông tuyết tung bay làm cho Hàn thủy nhai được bao phủ bởi một màu trắng xóa, khắp nơi cây cối như được phủ lên một tầng băng mỏng tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, chỉ có duy nhất một con đường mòn dẫn vào trong cốc, uốn lượn quanh co, hai bên đường hoa mai đang đua nở, hương thơm bay khắp nơi, có đủ lo���i hoa mai, tuyết mai, hồng mai còn có huyết mai….Những nhành mai đón gió bay phấp phới, hoa mai tung bay trong gió, từng trận mưa hoa bay lơ lửng trong cốc, hợp cùng với bông tuyết bay tán loạn lại là một cảnh đẹp không bút nào tả xiết. Hoa mai hai bên đường như có ma lực hấp dẫn người ta đi vào trong cốc, càng vào sâu cảnh đất trời là một màu tuyết trắng, những nhánh cây xanh um vào mùa hè nay đã trở thành những cành khô.

Thắng cảnh trong cốc là tuyết phù dung đang nở rộ trong dao trì, loại hoa nầy kỳ thật không gọi là tuyết phù dung, cái tên nầy có nguồn gốc từ một câu chuyện tình cảm động.

Theo truyền thuyết, thật lâu về trước có một người nam tử ẩn cư trong cốc, rất ít người thấy được hình dáng của hắn, chỉ biết là khi mùa đông vừa đến, trong cốc thường truyền ra tiếng sáo du dương, thanh thanh thê lương, ẩn chứa một tâm sự bi thương cùng hy vọng, hàng đêm vọng ra từ trong cốc…Mọi người nghe thấy đều sợ hãi, không dám tới gần…

Nhiều năm sau, tiếng sáo đột nhiên biến mất, sơn cốc trong cảm nhân của mọi người trở thành cấm địa, đôi khi có người đến núi hái thuốc, sơ ý rơi xuống cốc, bị cảnh đẹp nơi đây mê hoặc, lạc bước đến căn nhà gỗ tìm thấy bút tích của nam tử…

Thật ra nam tử cùng thê tử của mình do hiểu lầm mà chia ly, thê tử trước khi rời đi có lời thề, trừ phi là hoa trong dao trì đóng băng có thể nở hoa, nếu không tuyệt đối không quay về. Vì thế người trượng phu ngày đêm đứng bên dao trì thổi sáo, chờ đợi hoa trong dao trì nở hoa, ngày lại ngày, một năm rồi một năm trôi qua, một năm kia, có lẽ chân tình của hắn làm cảm động trời xanh, hoa thật sự nở trong trời đông gió rét. Nhưng tiếc thay, lại có tin truyền đến nương tử của hắn đã qua đời, trượng phu bi thương, do tưởng niệm thê tử đã nhổ hoa trong dao trì trồng trên đất, qua năm sau, hàng năm vào mùa đông hoa nơi nầy đều đua nhau khai hoa nở nhụy tạo thành một mảnh trắng xóa sáng lạn, dù cho là hoa trong ao hay trên mặt đất, tất cả đều nở hoa, những bông hoa xinh đẹp lan tràn tới trên nhai, bởi vì tên của người thê tử gọi là phù dung, cho nên hoa nầy được gọi là tuyết phù dung.

Hàn thủy nhai cũng vì vậy mà nổi danh…Một chuyện tình cảm động, tuyết phù dung khắp nơi trong sơn cốc, ở trong cảnh băng sơn tuyết địa, thật là xinh đẹp…Hơn nữa hoa mai tung bay trên đường vào cốc làm cho Hàn thủy nhai không hổ danh là cảnh đẹp nhất kinh thành.

“Hàn thủy nhai?” Lục Phù kinh ngạc, mở to đồi mắt đang nửa khép nửa mở, khó hiểu nhìn Băng Nguyệt, “Nàng đi Hàn thủy nhai để làm gì?”

Băng Nguyệt lắc đầu “ Không rõ lắm, từ khi quay về kinh thành, mỗi ngày nàng đều đi Hàn thủy nhai, có thể nàng đã nghe người khác nói lại Hàn thủy nhai là một thắng cảnh xinh đẹp cho nên muốn tới xem”

“Nếu vậy cũng không cần thiết phải đi mỗi ngày” Bôn Nguyệt bĩu môi.

Lục Phù tiếp tục dựa vào trên ghế đệm, các nàng cũng biết Lục Phù không muốn đi, trước đây, hàng năm vào mùa đông, ca ca đều cưỡi ngựa mang nàng ra phủ, mỗi ngày đến Hàn thủy nhai ngắm cảnh, nàng rất thích băng phù dung và câu chuyện tình cảm động trong nhai.

Sau khi gia đình bị tai biến nàng chưa từng trở lại Hàn thủy nhai, bởi vì nàng sợ thấy cảnh nhớ người, điều thứ hai là bởi vì thân thể ở trong tuyết lạnh vài ngày bị thương tới gân cốt, để lại biến chứng sợ lạnh. Cảnh băng sơn tuyết địa dưới Hàn thủy nhai, nàng không thể chịu nổi thời tiết băng giá nơi đó, đặc biệt thời tiết năm nay lại lạnh thấu xương.

Sau khi Sở Vân hồi phủ, thị vệ trong phủ tăng lên gấp đôi, Sở Cảnh Mộc nói vương phủ hiện giờ là cái gai lớn nhất trong mắt Tấn vương, các nàng lại bị ám sát liên tiếp, hơn nữa Sở Vân lại hồi phủ làm cho hắn càng lo lắng nên quyết định tăng thêm thị vệ

Toàn bộ vương phủ giống như con tàu trong cơn bão tố, chỉ có bản thân bọn họ mới biết đều ảo diệu trong đó.

Còn về Sở Vân, nàng bởi vì Sở Cảnh Mộc mà do dự, gần đây lại bị ám sát thường xuyên, hết sức quỷ dị, nguy hiểm rất lớn làm cho nàng tạm thời gác chuyện nầy qua một bên.

Trong tiềm thức nàng dường như muốn trốn tránh vấn đề nầy, …Lục Phù buồn cười nghĩ, có ngờ đâu một ngày nàng cũng biến thành đà điểu, chỉ biết rúc đầu không dám đối diện….

Ông mang về cô nương tên gọi Liên Y, thi nữ thị vệ trong vương phủ đều nói với nhau, lão vương gia cố ý muốn vương gia nạp thêm sườn phi, nếu không tại sao vô duyên vô cớ mang nữ nhi của cố nhân theo về kinh, Lục Phù nghe được cũng cười cho qua, nhưng đáy lòng lại ẩn ẩn đau…

Chợt nhớ tới thân ảnh thanh nhã trong Nam viên, lại cười khổ, nàng thế nhưng lại tuyệt nhiên không chán ghét hắn, trái lại còn có nhiều điểm thích…

Nhưng tại sao mỗi ngày Liên Y đều chạy đến Hàn thủy nhai?

Nếu không phải tại chịu lạnh không nổi, nàng sẽ theo đến Hàn thủy nhai…Nàng muốn xem tuyết phù dung nơi đó, không biết có còn xinh đẹp mê người và thơm hương như trước hay không?

Cảnh trong nhai vẫn xinh đẹp như trước, hương thơm tỏa ra bốn phía, người đến người đi thất là náo nhiệt, …

Liên Y dịu dàng, trầm tĩnh đứng trên nhai, nàng tới đây không phải để thưởng thức cảnh đẹp, mà là để nhìn người lui tới nhai, ….Nàng hy vọng có thể gặp lại thân ảnh quen thuộc trong trí nhớ, nàng mỉm cười nhìn những người đang đi vào cốc…

Trước đây khi mùa đông vừa mới bắt đầu, Phù nhã và Lưu phong thường chạy đến, mỗi ngày đều dạo chơi cho đến khi đói bụng mới quay về phủ,cũng đi theo, ba người ở cùng một chổ thật là vui, dưới sự bảo hộ của Lưu phong các nàng thỏa thích chơi đùa dưới Hàn thủy nhai, lúc thì thưởng mai, khi thì chơi đùa với tuyết, hoặc là đi ngắm phù dung.

Nếu Phù nhã còn sống, vẫn ở kình thành, nhất định sẽ đến nơi nầy….Nàng tin chắc như thế…Liên Y chính là Lưu Du Nhã…Nhưng nàng không biết mình đã gặp qua Phù nhã.

Đi theo nàng là vài tên hộ vệ, những người nầy được Sở Vân phái đi bảo vệ cho nàng, họ rất cẩn thận bất chấp thời tiết lạnh như băng theo sát một bên.

Ngửa đầu để cảm nhận mưa nhẹ bay lất phất, đây là hưởng thụ nàng thích nhất khi còn bé, phù dung thường được xưng tụng là cảnh tuyệt đẹp, nhưng mỗi khi nhớ đến nàng cảm thấy luyến tiếc, cảnh đẹp thường trôi đi thật nhanh, Có chút bi thương, cảnh đẹp ở Hàn thủy nhai mỗi năm đều có, nhưng hôm nay nàng lại thất vọng..

Liên tiếp hơn mười ngày, nàng không gặp được dáng người quen thuộc, đáy lòng Du Nhã tràn đầy nỗi bất an cùng mờ mịt, càng ngày càng có cảm giác đau thương.

“Tiểu thư, sắc trời đã tối, bây giờ chúng ta cần phải trở về, lão vương gia chắc đang lo lắng” Một người thị vệ nhìn thấy nàng thất thần, hắn ngẩng đầu nhìn màu trời không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, người đến Hàn thủy nhai đã thưa dần, hơn phân nữa đã trở về nhà.

Du Nhã có chút bất đắc dĩ, tay bung dù ra, lại một ngày nửa trôi qua, đáy lòng càng thêm thất vọng…Nàng thở dài, khói trắng lượn lờ bay trong không khí lạnh như ngưng kết lại, lưu luyến nhìn tuyết phù dung trên đất, lòng đầy phiền muộn..

Phù nhi, đây là phù dung ngươi yêu nhất, nếu ngươi không thể thấy được, tỷ tỷ sẽ thay ngươi nhìn chúng…

“Trở về đi” Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, có chút bất đắc dĩ cùng chua xót, trở về đi, trên mặt đất được bảo phủ bởi một lớp tuyết mỏng, từng bước từng bước bước đi để lại những dấu chân, ở trong tuyết lưu lại dấu vết nhạt nhò

“Ai ui!, Thiên kim tiểu thư của nhà ai, sao thấy lạ mặt vậy?” Một tiếng kêu xuyên qua băng tuyết đến tai của nàng, đôi mi thanh tú của Du Nhã nhíu lại, ngước lên liền thấy mặt của người đang nói chuyện. Hắn là một thanh niên, mặt phúng phính, một thân cẩm y tơ lụa như không thể che đậy một thân thể béo ú, có lẽ là do hưởng lạc lâu ngày, cơ thể đã nhão ra, ánh mắt ngã ngớn, lúc nầy như nhìn trúng con mồi, nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của Du Nhã.

Đứng bên cạnh hắn là vài công tử cũng giống như hắn, khi còn bé nàng thường xuyên tham gia cung yến, có dịp gặp được những nhóm quan lại như thế nầy, đặc biệt là nam tử đang nói chuyện, bên hông đeo một khối cổ ngọc, giống như là huyết ngọc, không phải quan nhân bình thường có thể mang bên người, từ đó thấy được hắn có một thân phận cao quý.

“Tiểu thư, hắn là Hàn quốc cữu” Một người thị vệ tiến lên, nói nhỏ với nàng. Hàn quốc cữu nổi tiếng háo sắc, cả kinh thành đều biết, xem ra cuộc gặp gỡ nầy sẽ mang đến nhiều phiền toái.

Du Nhã thầm nghĩ chuyện không tốt rồi, vốn định đi đường vòng, lại bị hắn tóm lấy tay, nhất thời không hờn giận la lên “ Buông tay”

“Ây nha, lại mạnh như vậy, rất hợp với khẩu vị của ta, biết ta là ai không?” Là Hàn quốc cữu…” Giọng nói khoe khoang của hắn dẫn tới một trận cười ha hả của những người bên cạnh…

“Không nghĩ tới trừ bỏ phù dung của kinh thành, còn có mỹ nữ như thế nầy, nhìn xem…Gương mặt tức giận của nàng, nhìn xem cũng rất xinh đẹp” Hắn lại ngã ngớn nói cười.

“Quốc cữu gia, trời đã về chiều, tiểu thư của chúng ta cần phải về phủ” Một người thị vệ trẻ tuổi tiến lên, cung kính hành lễ nói.

“Biến đi, …chỉ là một nô tài, nơi nào có chổ cho ngươi nói chuyện? Một người công tử phất tay giận dữ nói, ngược lại nịnh bợ vuốt ve “ Quốc cữu gia, chi bằng chúng ta mời vị tiểu thư nầy vể phủ hén trà có được không?”

Lại là một trận cười ha hả….Đôi mắt hạnh của Du Nhã cố nén giận dữ thầm nghĩ, thì ra là Hàn quốc cữu….Hận ý hiện lên trong mắt…Nàng cố đè nén lòng thù hận và sự giận dữ xuống, bình tĩnh nghĩ ra phương pháp thoát thân…

Thị về vừa muốn bẩm báo đại danh của vương phủ bị Du Nhã chặn lại, Không thể làm cho Hàn phủ thêm thù hằn với Sở vương phủ, không thể làm cho tình huống phức tạp càng thêm mơ hồ…

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn chưa nghĩ ra biện pháp thoát thân, nàng không khỏi âm thầm sầu não.

“Tiểu thư, xin hỏi phương danh, Quốc cữu gia muốn mời người đi uống trà, chỉ đi một chút thôi…” Khi nói chuyện, bàn tay mập mạp muốn bắt lấy Du Nhã.

“Quốc cữu gia, ngươi ngang ngược đã thành tánh, ngay cả luât pháp của Phương thiên hoàng triều cũng đã quên sao, bây giờ là giữa ban ngày lại trêu ghẹo dân nữ, làm một tấm gương xấu cho hoàng thất ” Du Nhã cả giận nói, tuy nhẹ nhàng nhưng có vẻ châm chọc.

“Ngươi..” Quốc cữu giận dữ đỏ mặt, thân hình mập mạp vặn vẹo, ánh mắt có tia ngoan độc xẹt qua “ Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt” hắn liền giơ tay lên cho Du Nhã một cái tát.

Một người thị vệ muốn tiến lên ngăn cản, đột nhiên có một trận cuồng phong thổi qua, chỉ nghe thấy Quốc cữu gia rên lên một tiếng, thân thể ngã về phía sau, vài tên công tử đứng bên cạnh hắn theo phải xạ cũng lui về phía sau, ngã xuống mặt đất lạnh như băng, kêu lên như heo bị chọc tiết…

Du Nhã nhẹ nhàng thở ra, khi quay đầu nhìn lại, nàng mở to hai mắt…Gương mặt trắng như tuyết đầy kích động, nhưng nghĩ đến trước mặt đang có đông người, cố gắng đè nén cho khỏi rơi lệ.

Đang đứng hiên ngang trong tuyết chính là một người nam tử khí thế bức người,rất anh tuấn, áo trắng tung bay, ánh mắt sắc bén như tia thân hình vững như núi Thái sơn, rõ ràng là một công tử anh tuấn tao nhã, cả người toát ra khí thế uy nghiêm bức người, cứng rắn như sắt thép, hắn đang đứng đó, kiên nghị bất khuất.

“Biến đi” hắn thốt ra hai chữ, lạnh như băng.

“Mục …phong” Hàn kiên nhận ra người mới tới, run rẩy hô lên một tiếng, được người bên cạnh nâng dậy, hung hăng nói “ Lại là ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ngươi hãy chờ xem”

Nhưng hắn lại tự nói với mình, gặp Mục phong là một chuyện không tốt.

Sau đó căm giận rời khỏi Hàn thủy nhai, cho đến khi thân ảnh của hắn không còn trông thấy, cả người Mục phong chấn động, không thể tin xoay người lại, khó hiểu nhìn sắc mặt kích động của Du Nhã, rồi xoay người bước đi”

“Phong diệp phong tự mở ra chính là mộc gió êm dịu đúng hay không? “ Cả người Mục phong lại chấn động, không thể tin xoay người lại lần nữa, trong mắt hiện ra nhiều mũi nhọn, thân ảnh nhoáng lên, đến trước mặt Du Nhã, tay bất ngờ giơ lên nắm chặt cổ họng của nàng.

Giọng nói lạnh như băng “ Ngươi là ai?”

Cây dù đang cầm ở trong tay của Du Nhã rơi xuống đất, nàng ngửa đầu, bông tuyết mềm mại rơi đầy trên mặt, lạnh thấu xương.

Thị vệ đứng một bên đều rút kiếm ra, bạch quang loé lên, chỉ nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau, những du khách đang đi hai bên đường kinh sợ bỏ chạy.

“Các ngươi.. đi trước đi” Cảm thấy lực đạo trên cổ không mạnh lắm, Du Nhã lạnh lùng nói.

“Tiểu thư” Bọn thị vệ cuống cả chân tay, hoảng sợ nhìn nàng, không ai dám rời đi, chỉ rút kiếm ra tiếp tục giằng co.

“Đi hết đi, ta không có bị gì đâu” Du Nhã đăm đăm nhìn sắc mặt lạnh như băng của nam tử, nở nụ cười, làm Mục phong chấn động, vẻ mặt kiên nghị có chút giãn ra, tay cũng buông lỏng nhưng vẫn để trên cổ nàng.

Bọn thị vệ nhìn lẫn nhau rồi chậm rãi rời khỏi Hàn thủy nhai, có vài tên không khỏi quay đầu lại nhìn…

Bông tuyết bay tán loạn, mang theo không khí lãnh liệt, như quanh quẩn không tan, bao trùm cảnh vật dưới nhai.

“Ca ca, ngươi vẫn thích bắt nạt người khác, ngươi làm ta đau quá” Du nếu nũng nịu lên tiếng, Mục phong chấn động, tay lập tức thả ra, khuôn mặt tuấn tú bị một trận kinh ngạc, thật lâu mới hồi phục lại.

Sắc mặt lạnh như băng hiện lên một tia ấm áp, cảm giác vui sướng tràn về trái tim. Hai tay run rẩy cầm lấy vai nàng, giọng nói vội vàng, gương mặt vì kích động mà trở nên ửng đỏ “ Ngươi vừa gọi ta…là gì?”

Nàng bật cười, mùa đông tuyết chợt trở nên ấm áp, Du Nhã rưng rưng nói cười “Ca ca, mặt của ngươi như thế nào một chút cũng không thay đổi a, nhưng tính tình lại thay đổi thật nhiều, ta thiếu chút nữa cũng nhận không ra”

“Là Du nhi” Tay của Mục phong vì kích động trở nên run rẩy, từ bả vai đưa lên xoa xoa hai má nàng, rồi đến đôi mắt, tất cả đều là những đường nét nhu hoà, dịu dàng hắn rất quen thuộc. Mục phong ôm lấy nàng vào ngực, “ Còn sống sao, ta nghĩ các ngươi đều đã chết…..Thì ra là còn sống…Tạ ơn trời đất, muội muội của ta vẫn còn sống…”

“Ca ca, ta rất nhớ ngươi, “ Du Nhã gắt gao ôm chặt thắt lưng của hắn, đã đợi hơn mười ngày, không gặp được Phù nhi, nhưng lại gặp được Lưu phong, cũng là một sự kinh ngạc và vui mừng lớn lao. Đã nhiều năm không gặp, những tưởng niệm cùng thống khổ khi gặp lại được người thân trong nháy mắt hoá thành nước mắt…Lệ của nàng rơi không ngừng…thấm ướt vai áo

Đứng trong tuyết, hai người ôm nhau thật chặt, trong trời đông giá rét họ luyến tiếc không muốn buông tay như sợ mất đi sự ấm áp nầy, ấm áp thật vất vả mới tìm lại được.

Thật lâu sau….khi tâm tình của hai người đã trở lại bình thường, Mục phong mới buông đôi tay đang vẫn còn kích động của mình ra.

“Du nhi, Phù nhi đâu?” Còn có cha mẹ, có phải hay không…?” Lưu phong đỡ lấy nàng, vội vàng hỏi, hắn vốn tưởng rằng tất cả người thân đều bỏ mạng vào đêm hôm đó, không nghĩ tới còn có thể gặp lại Du Nhã cho nên trong lòng nẩy ra hy vọng…

Bi thương xẹt qua mắt nàng, Du Nhã chậm rãi kể lại sự tình năm đó từ đầu tới cuối, lúc đó nhìn giống như lão Sở vương điểm tử huyệt của nàng, nhưng thật ra đó là thủ pháp điểm huyệt tuyệt diệu của Sở gia, chỉ tạm thời làm cho nàng ngừng thở mới có thể giữ được tánh mạng, sau đó nàng vẫn ở tại Phượng thành, chưa từng quay về kinh, vài năm gần đây lại theo lão Sở vương ngao du tứ hải. Khi nói về những việc nầy hai người đều cảm thấy trầm trọng, dù cho bọn họ không còn là những đứa nhỏ, nhưng cảm giác đau lòng vẫn rõ ràng như cũ.

Một lúc lâu sau, Du Nhã mới lên tiếng “ Thật ra đáng thương nhất chính là Phù nhi, ta ở dưới bàn nhìn không thấy tình huống bên ngoài, nàng không chỉ nhìn thấy cảnh phụ thân bị giết, còn cảm thấy thống khổ khi ta vì nàng mà chết…Phù nhi, còn nhỏ như vậy, sợ nàng không chịu nổi..”

Lưu phong vỗ vỗ vai nàng, hai mắt ửng đỏ, cảm thấy rất đau lòng, hai người muội muôi đều là bảo vật trong lòng hắn. Vẻ hận thù xẹt qua mặt hắn “ Ta không dễ dàng buông tha cho Hàn phủ cùng Tấn vương”

Du Nhã thở dài, lặng yên rơi lệ, “Vân vương đã chết, coi như đã báo được thù, Sở bá bá năm đó cũng vì bất đắc dĩ, chung quy không có làm tổn thương người nhà của chúng ta, còn Tấn vương và Hàn phủ ta cũng không dễ dàng buông tha. Hiện giờ ta nghĩ chúng ta nhanh đi tìm Phù nhi, không có chúng ta, nàng chỉ có một người, cũng không biết hiện tại thế nào, có phải hay không nàng đã muốn

“Sẽ không, từ nhỏ Phù nhi đã trí tuệ minh mẫn, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may” Lưu phong an ủi, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã về chiều, kéo tay nàng “ Trước hết ta đưa ngươi trở về, chuyện của Phù nhi hãy giao cho ta, đừng lo lắng”

Du Nhã trầm tĩnh gật đầu...Mục phong...có phải là thiếu niên tướng quân đã đáp ứng cùng Tấn vương vào kinh thành…nàng cười cười cũng không hỏi, nếu hắn làm như vậy chắc chắn có lý do…Ca ca của nàng không còn giống như trước đây thích gây sự nghịch ngợm, giờ đã là một anh hùng đội trời đạp đất, hoàn toàn có thể kế thừa nhiệt huyết của Lưu đình.

“Cũng giống như trước đây, ca ca sẽ cưỡi ngựa mang ngươi đi, ta nhớ rất rõ tài cưỡi ngựa của ngươi không tốt như Phù nhi” Lưu phong cười huýt gió, một con tuấn mã toàn thân màu đen chạy đến, mạnh mẽ thong dong…

Hai huynh muội cưỡi chung con ngựa, nói cười vui vẻ, ở trong tuyết trắng cùng hoa mai lưu lại dấu vết…