Dung nhan của nữ tử nằm trên giường vốn nên là vẻ bế nguyệt tu hoa, nhưng nay lại thảm hại như cây cỏ khô héo trong mùa đông giá rét, không hề có sinh khí.

Trên mặt Vân Uyển Phù là một mảnh tịch mịch, từ sau khi Vân vương bị giết, nàng giống như không còn sinh khí, bị bệnh nặng một hồi, cả ngày chỉ trầm lặng nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, giống như con búp bê không còn sức sống…

Xuân đào cả ngày rơi lệ, nhìn nàng mà đau lòng, sinh mệnh của nàng như chiếc lá khô sắp sửa rơi rụng…

Nàng sinh ra trong nhà quyền quý, vốn nên hưởng cuộc sống phú quý, giàu sang, nên là một nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, hiện giờ tất cả những thứ đó không thuộc về nàng, nàng đã bị nhà tan cửa nát, hoàn cảnh hiện tại không thể nào thích nghi được..

Ngẫu nhiên nghĩ đến nếu nàng cứ như vậy chết đi, còn có ai thương tiếc, chỉ sợ là không có ai?

Xuân đào lặng yên rơi lệ, một quận chúa vốn được cưng chiều hết mực, bây giờ phải cam chịu thân phận hạ tiện của một tiểu thiếp, điạ vị vương phi bị người khác thay thế. Vận mệnh thê lương cùng bi thảm là không thể tránh khỏi, nhất là lúc sau nầy lại bị hai người sườn phi lăng nhục, khổ không thể nói thành lời, nhớ rõ thầy tướng số từng nói qua nàng sẽ hưởng hạnh phúc vinh hoa cả đời…Vì sao hiện giờ lại trở thành bộ dáng như thế nầy?

Trong lúc rơi lệ, nàng thoáng thấy Quang vinh vương đứng nơi cửa, vì bị che khuất không thể thấy nét âm trầm trên mặt hắn, trong ánh nến mông lung càng có vẽ mơ hồ không rõ.

“Vương gia, cầu người cứu vương phi đi...không phải…là Vân phu nhân...Van cầu người” Xuân đào quỳ xuống cầm lấy vạt áo của Quang vinh vương, khóc to…nước mắt rơi xuống như mưa…

“Đi ra ngoài” Quang vinh vương lạnh lùng phun ra hai chữ lạnh như băng.

“Vương gia…”

“Xuân đào, đừng làm cho bổn vương nói lần thứ hai”

Xuân đào gục đầu xuống, cắn chặt môi dưới cố đè nén tiếng khóc của mình, vừa đi ra khỏi cửa không khí lạnh bên ngoài làm nàng phát run, quay đầu nhìn lại trong phòng không có tiếng động, lại cắn chặt răng cố nén bi thương quỳ xuống cầu nguyện hy vọng quận chúa có thể đứng dậy….

Mày của Quang vinh vương nhíu chặt lại, hình như có ý cười, lại như có ý châm chọc, và cũng có chút nhớ lại chuyện xưa..

Khi hắn lần đầu gặp Uyển phù nàng mới mười bốn, đã trổ mã xinh đẹp như hoa mẫu đơn, yêu kiều như hoa hồng. Tiếng đàn thoát ra từ bàn tay nàng như dấu diếm tình ý, phát ra bốn phía…

Khi đứng ngoài cửa nghe được tiếng đàn, hắn đã sớm nghe nói hậu cung ba ngàn còn kém xa sắc đẹp của Vân quận chúa, vừa mới gặp, nàng liền đoạt đi ánh mắt của hắn.

Khi đó hắn vẫn còn là một mỹ nam tử đầy phong độ, còn chưa có vẻ ngoan độc của hôm nay, đối với nàng hắn dùng hết tâm tư, không muốn dùng sức mạnh chỉ biết hấp dẫn nàng yêu thương hắn. Hắn tìm mọi cách che chở, còn hy vọng ngày sau sẽ được hạnh phúc cùng nàng.

Đối với sự theo đuổi điên cuồng của hắn, nàng luôn thản nhiên cự tuyệt, hắn tưởng là vìmuốn làm ra vẻ nữ tử uyển chuyển hàm súc, vì hắn đường đường là một vương gia, phong lưu tuấn tú lẽ nào không thể làm động lòng một nữ nhân.

“Ta đang đợi người” Một câu nói của Uyển phù đánh tan tất cả mộng đẹp của hắn, hắn còn nhớ rất rõ ràng vẻ hạnh phúc chờ đợi trên khuôn mặt mềm mại như đoá phù dung.

Bắt đầu khi đó hắn đố kị gã kia đã làm nàng chờ đợi.

Khi đó Uyển phù trong sáng thuần khiết như thế, huệ chất lan tâm. Nàng được hàng vạn hàng ngàn người ngưỡng mộ, trong thiên hạ có người nữ tử nào có thể so sánh với nàng.

Năm nàng mười lăm tuổi, danh hiệu Phù dung đã lan xa khắp kinh thành. Cũng vào lúc đó hắn biết được người nàng chờ đợi là Sở Cảnh Mộc, cũng là một nhân trung chi long giống như hắn.

Hắn vẫn giống như trước càng cưng yêu nàng nhiền hơn, nàng thích cái gì hắn điều thực hiện đem đến trước mặt, chỉ cần nàng vui vẻ.

Quang vinh vương yêu mến Vân quận chúa, trong kinh thành ai mà không biết.

Cho đến khi thành thân, hắn vẫn nghĩ là sẽ che chở nàng, nhưng mà hôm nay?

Quang vinh vương mặt mày ủ dột, từng bước từng bước đi vào, Vân Uyển Phù bắt đầu từ khi nào thì không còn tươi cười như trước, nhìn nàng, hắn cũng không còn rung động như xưa…, Là hết hy vọng sao, cố gắng hơn nửa năm để rồi quên, vẫn không thể chiếm được lòng nàng, có lẽ đã chết tâm…Hắn vẫn còn muốn để dành tâm tư cùng Tấn vương tranh đấu, bên ngoài đã rất mệt nhọc lo âu, trở về làm sao còn tinh thần để ứng phó với nét mặt lúc nào cũng như quả phụ của Uyển phù…Tâm mệt mỏi, có lẽ nên quên đi..

“Phù nhi, dù cho có đau khổ như vậy ngươi có thể trở lại như trước khi xuất giá không, Vân vương có thể sống lại sao? Âm thanh ác ý trong phòng vang lên

“Nếu ta nói Sở Cảnh Mộc đã chết, ngươi sẽ phản ứng ra sao?” Hắn lạnh lùng cười, nhìn ánh mắt của nàng đang xoáy vào hắn, vẻ tươi cười lạnh như băng, quả nhiên..

“Ngươi nói…cái gì” Âm thanh của nàng khàn khàn, có tia hoảng hốt..

Quang vinh vương hung hăng cười lạnh, ngồi bên giường, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng đến hai mắt nàng, gằn từng tiếng rành rọt, gằn từng tiếng rít qua kẽ răng “ Ta nói Sở vương cảnh mộc đã chết…”

“Ngươi…” Mặt Uyển phù buông lỏng một lát, ánh mắt thất thần hiện rõ đau thương, lệ từng giọt từng giọt rơi xuống…

“Vân Uyển Phù, ngươi quả thật vẫn còn cảm giác đối với cái tên nầy” Quang vinh vương cười lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, dùng sức không nặng không nhẹ gắt gao nắm lấy, làm cho mạch máu nỗi rõ trên cái cổ trắng nõn.

“Ngươi gạt ta” Nàng oán hận nói, nghĩ muốn quay đầu đi nhưng không được, cằm bị hắn nắm chặt rất đau …

“Lừa ngươi, lừa ngươi lại như thế nào? Ngươi nằm đây người không ra người Sở Cảnh Mộc không biết, không có ai thấy, ngươi phải diễn trò cho ai xem?” Hắn lại cười lạnh, cố gắng tăng thêm lực đạo trong tay, “Xem ra quận chúa thanh tú thông minh trước kia cũng sắp chết, Phù nhi ngươi có biết hiện tại ngươi giống cái gì không?”

“Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi” Nàng phẫn nộ, nhưng đầu bi giữ chặt, thân mình không khỏi giẫy giụa.

Một tay Quang vinh vương giữ lấy thân mình đang giẫy giụa của nàng, ác độc cười “ Giống một oán phụ bị trượng phu ruồng bỏ”

Đăm đăm nhìn mặt hắn cười đến âm lãnh, Vân Uyển Phù không còn phản kháng, im lặng một hồi, đôi môi không còn huyết sắc cong lên một đường cong tuyệt đẹp “ Vương gia cũng thay đổi rất nhiều”

Một câu nói như lột xuống mặt nạ hắn đã vất vả ngụy trang từ bấy lâu nay, ánh mắt âm độc đảo qua trên người nàng, lực đạo trong tay cũng tăng lên vài phần làm Uyển phù không khỏi hô to, ánh mắt vẫn cười trào phúng như cũ.

Không chỉ có nàng thay đổi, từ sao khi sự kiện sai kiệu hoa đó, tất cả đều thay đổi, mọi người đều thay đổi, ngay cả vận mệnh cũng thay đổi.

Mặc kệ quá trình nhiều khúc chiết phức tạp, kết cục cuối cùng lại bi thảm như vậy. Giống như sinh cùng tử, có đôi khi quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

“Ngươi có biết hôm nay ngươi vì cái gì bị thống khổ như vậy?” Ủ dột nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt hắn, dường như vẻ thống khổ của nàng là lạc thú của hắn..

“Ta không muốn nghe” Mỗi khi nhớ đến việc nầy, lòng nàng đau như cắt, từng chút từng chút cứa vào, đau đến hít thở không được.

Quang vinh vương lạnh lùng cười, thả cằm nàng ra, vỗ vỗ tay, làm như vuốt ve một tia quyến luyến cuối cùng, trên cằm tái nhợt của nàng hiện ra một vết bầm tím.

Vân Uyển Phù vẫn là một con cờ hữu dụng, không nên lãng phí..

“Không muốn nghe, ta càng muốn nói cho ngươi, ngươi vẫn lấy làm kì quái vì sao chúng ta lại trở thành như thế nầy.. đúng không? Ta nói cho ngươi biết là bởi vì ta cùng Tô Lục Phù cấu kết, đem hai người các ngươi tráo đổi….Nói ra thì Sở vương phi nầy cũng thật là ngoan độc, ta vốn không muốn đụng tới ngươi, nghĩ muốn chờ ngươi cam tình nguyện giao trái tim cho ta mới viên phòng, ai biết nàng lo lắng, dám sai thị nữ hạ xuân dược đối với chúng ta…Ngươi nói nàng có đủ độc không?”

Tiếng cười của Quang vinh vương trong phòng vọng từng trận châm chọc, giọng cười như quỷ mị, lại lạnh lùng như băng, như đâm vào lòng Uyển phù, nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt, cố gắng hết sức từ trên giường đứng thẳng dậy, mắt đỏ bừng, lệ đã tràn mi, hận ý cũng hiện lên, nhưng cố cắn chặt răng đè nén sự oán giận cùng hoảng sợ “ Ngươi nói đều là sự thật?”

“Cần gì phải lừa ngươi, trước khi cung yến, nàng như thế nào ta cũng không biết, bằng không, lấy nàng cũng không sai, ha hả…” Lại một trận cười ngoan độc, tất cả như tra tấn tâm của Uyển phù.

“Nàng vì cái gì phải làm như vậy?” Các ngươi vì cái gì phải làm như vậy, có biết hay không các ngươi đã huỷ hoại cả cuộc đời ta” Giống như đã dùng hết sức lực, Vân Uyển Phù kêu khóc, nhưng khóc không thành tiếng.

Đáp lại nàng chỉ là giọng cười của ác ma, vọng ở trong phòng như tra tấn, hắn như vui sướng khi thấy người gặp tai hoạ “ Chúng ta vì cái gì phải làm như vậy đương nhiên chúng ta có lý do, Phù nhi a, ngẫm lại xem, thống khổ của ngươi đều là nàng tạo thành, mà nàng là thê tử yêu của Sở Cảnh Mộc, thiên hạ đều biết, hắn cưng nàng trên tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, …Chậc chậc,…người ta chính là hạnh phúc vô cùng đó.”

“Ngươi là ma quỷ, không cần nói thêm nữa..” Nàng khóc, cố bịt kín hai tai, dường như không còn nghe âm thanh của hắn, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong cung, thấy một màn hạnh phúc kia.

Nguyên do nàng thống khổ hôm nay là bởi vì nữ tử kia tạo thành, nữ tử mà nàng gặp qua một lần, nữ tử cười ấm áp hạnh phúc như vậy tạo thành, nàng kia hưởng thụ tất cả, vốn nên là của nàng…là của nàng a…

Nàng tưởng mọi việc là ngẫu nhiên, không khỏi nghĩ đến ngày thành thân đó, nàng thấy kinh diễm khi khăn voan bị xốc lên, cho đến khi ngồi trở lại kiệu vẫn không thể nào quên gương mặt như hoa tuyệt lệ tươi cười kia.

Nguyên do tất cả đều là một âm mưu được cố ý an bài thật tốt, hạnh phúc của nàng rõ ràng đã bị làm hỏng hết

“Nàng vì cái gì phải làm như vậy?”

Quang vinh vương lạnh lùng nhìn nữ tử đang ôm đầu khóc rống ở trên giường, ngay cả một chút thương tiếc còn sót cũng thu lại, lạnh lùng cười “ Vân Uyển Phù, thật ra ngươi cũng đừng gian ngoan như thế, ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu, thực nhìn không ra ngươi chỉ là một nữ tử cũng muớn sát thủ giết nàng, quả thật con người không nên nhìn tướng mạo.”

“Ngươi như thế nào biết được..” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Cần gì phải hỏi ta như thế nào biết được, làm được không để lại chút dấu vết, ngay cả hai người bọn họ cũng không điều tra ra, thật làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Bất quá so với nàng, hành động của ngươi chỉ như trò chơi con nít thôi, có biết ta ở trong cung thấy cái gì không? Hắn ác ý ngồi bên giường nở nụ cười, Vân Uyển Phù cũng lùi vào phía trong, Quang vinh vương hiện giờ không có nét chính khí trước kia, mà như là một ma quỷ…Ma quỷ tà ác, lạnh như băng…Hắn gằn từng tiếng khơi dậy ý hận cùng oán của nàng…

“Bổn vương nghe được lời nói thú vị của Sở vương phi trước mặt Tấn vương, cho nên Vân vương phủ mới bị tai hoạ diệt môn như hôm nay”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Uyển Phù không thể tin trợn to hai mắt nhìn hắn.

“Làm gì mà kinh ngạc như vậy, sau khi ngươi vừa đi tìm Sở vương, Vân vương đêm đó xảy ra chuyện, sao thời gian lại trùng hợp như vậy? Ha hả.. trí tuệ của nữ tử đó không thể khinh thường, toàn bộ ván cờ bị một tay nàng khống chế, hai đoá phù dung ở kinh thành, một đóa so với một đoá đều ngoan độc a “…

“Ngươi nói cha ta là bị nàng giết?”

“Ta cái gì cũng chưa có nói, là ngươi tự mình nói ra, không có bằng chứng, ai sẽ tin tưởng, nàng chính là Phù dung vương phi danh chấn thiên hạ, ở trong dân chúng là một người có tấm lòng Bồ tát, được kính trọng như thần tiên, nói ra ai sẽ tin tường nàng là hung thủ gây ra Phù dung huyết án?”

Tuy rằng hắn đã hoài nghi…

Từ kinh thành Phù dung, đến Phù dung vương phi, rồi lại đến Phù dung huyết án…Mỗi sự kiện đều là danh chấn thiên hạ..

Tô Lục Phù, ngươi cũng đừng trách ta, là tại ngươi không tuân thủ ước định trước, chặt ta một tay, vậy đừng trách ta đáp lễ ngươi một quyền..

Nghe nói Mục phong quay về kinh, Tấn vương sẽ có thêm lực lượng giúp sức, hắn sẽ bị yếu thế, chỉ cần Uyển phù tham gia sự kiện nầy, Sở vương phủ tất sẽ bị rối loạn, đối với hắn mới có lợi…

“Nguyên lai ngươi hứa sửa lại án sai cho phụ thân là diễn trò cho ta xem?” Hiện tại ngươi nói những đều nầy cho ta biết là muốn gì? Thống khổ đã qua đi, ý nghĩ của Uyển phù đã rõ ràng, nàng trừng mắt nhìn hắn.

“Chúng ta hợp tác, như thế nào?:” Hiện tại ngươi muốn mạng của Lục Phù, mà ta muốn binh quyền của Sở Cảnh Mộc, chi bằng chúng ta hợp tác đi, ngươi cũng không có chổ dựa vào, nếu muốn báo thù, phải dựa vào ta, như thế nào?”

Hận ý từng chút từng chút dâng lên, Uyển phù lau khô dòng lệ, âm thầm cắn răng, hạnh phúc cả đời nàng đã bị huỷ, người nhà cũng đã chết, nàng đâu còn gì vướng bận, nữ nữ kia đã huỷ tất cả của nàng, nàng cũng sẽ đáp trả như vậy…

Mối thù cướp đoạt người yêu, hận bị diệt môn, không đội trời chung, nàng cần gì phải suy nghĩ, người trước mắt lúc nầy là nhịp cầu, mà cuối cùng, nàng cũng sẽ cùng hắn bị huỷ diệt…Nàng dù cho có hy sinh tất cả, cũng không làm như hắn mong muốn…

Hạnh phúc của nàng bị huỷ trong tay ai, nàng cũng muốn huỷ của người

“Tốt, chúng ta hợp tác” Vân Uyển Phù phát ra tiếng nói mạnh mẽ…Ánh mắt kiên định vô cùng….Nhất thời trở nên rất lợi hại cùng cố chấp.

“Tốt lắm, bất quá nếu ngươi muốn đả thương nàng thì cứ tuỳ ý, nhưng phải giữ mạng của nàng lại”

Cười lạnh “ Ngươi xem trọng nàng?”

“Nữ tử thần bí như vậy, thật thần bí khó dò, ngay cả Tấn vương cũng muốn chiếm đoạt, tại sao ta không được?” Hắn nói nửa như thật nửa như giả.

Vân Uyển Phù cười lạnh, nụ cười của nàng bây giờ cũng giống như ác ma…cười lạnh.