A Phương đừng nói là phó chủ tịch tỉnh, ngay cả phó chủ tịch xã cũng chưa từng gặp. Thậm chí phó chủ tịch tỉnh là khái niệm gì thì Phương Đoan Minh cũng mất không ít công sức giải thích cô mới rõ. Hôm qua biết rõ Phương Đoan Minh đi theo lãnh đạo làm việc, A Phương có chút lo lắng. Một cô bé quê mùa, A Phương tự nhận mình không xứng với Phương Đoan Minh. Ai ngờ cô vừa nói ra ý này đã bị Phương Đoan Minh mắng.

- Vừa phẫu thuật xong mà đã có tinh thần suy nghĩ linh tinh. CHờ em ra viện xem bị xử lý như thế nào.

Cũng may ở Nam Quảng này đàn ông luôn chiếm ưu thế, hơn nữa ý “xử lý” của Phương Đoan Minh là gì, A Phương nghe hiểu. A Phương vô thức đỏ mặt nhưng lại thấy ngọt ngào.

Y tá trực phòng vip loại này cũng không rảnh, thấy Phương Đoan Minh vội vàng chạy ra liền vào hỏi thăm tình hình. A Phương không đề phòng báo lãnh đạo của bạn trai mình tới. Y tá trực ban cười an ủi vài câu rồi đi ra.

Vương Quốc Hoa vốn định đến thăm bệnh rồi về nhưng hắn coi nhẹ tính cảnh giác của quần chúng nhân dân. Hắn chưa đến phòng bệnh thì đầu cầu thang đã có nhiều lãnh đạo bệnh viện đứng đó. Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn Phương Đoan Minh, Phương Đoan Minh lộ vẻ oan uổng. Vương Quốc Hoa biết mình lộ hành tung, vấn đề lộ ở đâu hắn không rõ nữa. Chẳng lẽ cô y tá vừa nãy nhận ra mình?

Vương Quốc Hoa mỉm cười đi đến bắt tay đội ngũ cán bộ bệnh viện. Dẫn đầu viện là viện trưởng họ La khoảng 50 tuổi. Tên này có thể nói rất may mắn, y học trung cấp rồi vừa vặn vào đúng đợt chính quyền chú trọng bằng cấp liền đi học thêm bằng tại chức, sau đó dần dần lên chức.

Về nghiệp vụ viện trưởng La không quá giỏi nhưng biết làm người, biết lấy lòng lãnh đạo, cũng được lòng người khác. Loại viện trưởng không có năng lực nghiệp vụ mấy thì phần tiếp đón lãnh đạo phải tốt. biết tin bạn gái của thư ký phó chủ tịch tỉnh ở bệnh viện, y liền bày ra mạng lưới rộng khắp để xem lãnh đạo tới hay không.

Y không mong tiến bộ chỉ cần không có vấn đề bị lãnh đạo nói là đủ rồi.

Vương Quốc Hoa phụ trách mấy mảng văn hóa, giáo dục, y tế, nông, lâm nghiệp nhìn như không bình thường, nhưng đó không phải việc viện trưởng La quan tâm. Y chỉ cần biết phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý mảng của mình là ai là đủ rồi.

Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện đằng sau đã có người chạy ra, vừa chạy vừa kêu.

- viện trưởng La, anh chờ chút.

Giọng rất lớn, người chạy ra là người phụ nữ khoảng 40 tuổi.

Phía sau ả còn có một người đàn ông không dám đi lên theo.

- Trưởng phòng Phùng có việc gì sao? Chị không thấy có lãnh đạo tới ư, việc của chị để sau rồi nói.

Viện trưởng La trấn an một câu nhưng y lại lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa.

- lãnh đạo đến vừa lúc, tôi muốn phản ánh tình hình.

Vừa nói ả đi lên, người đàn ông phía sau hơi túm lại nhưng ả không để ý. Ả chạy tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi rất không lễ phép đánh giá.

- Anh là phó chủ tịch tỉnh Vương Quốc Hoa?

Vương Quốc Hoa cười nói.

- Đúng, xin hỏi chị tên là gì?

- Tôi là Phùng Hân Như, bố tôi trước đây cũng làm ở vị trí của anh một khóa. Bố tôi bị bệnh vào viện và đưa tới phòng dành cho cán bộ, tôi đi ra một lát quay vào thấy trên đùi ông bị chảy máu mà không ai để ý. Bệnh viện này làm như vậy là sao?

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói:

- Tôi hỏi tình hình một chút, đối với các lão đồng chí cống hiến cho cách mạng thì Đảng và quốc gia sẽ không bao giờ quên.

- viện trưởng La, anh lại đây.

Vương Quốc Hoa vẫy tay đi sang bên, viện trưởng La chạy tới nhỏ giọng nói.

- Chủ tịch Vương, tình hình của đồng chí Phùng Khánh Huy có chút đặc biệt.

Vương Quốc Hoa gật đầu ra hiệu y nói tiếp.

- Năm ngoái Phùng Khánh Huy bị tai biến vào viện cấp cứu và được cứu sống nhưng thành người thực vật. Bây giờ toàn bộ dựa vào truyền dịch mà cứu mạng, mới đầu ở phòng tốt nhất nhưng do tài nguyên y tế của bệnh viện có hạn nên phải chuyển sang phòng có điều kiện kém hơn một chút. Kết quả người phụ nữ này không chịu, không ngừng đòi đưa về phòng kia giống như chỉ mình bố ả được ở phòng tốt nhất. Thực ra bây giờ phòng mà đồng chí Phùng Khánh Huy ở bây giờ cả bệnh viện chỉ có năm sáu gian. Bệnh viện cân nhắc nhân tố khác khuyên ả đón người về, ả nói bố mình là người của quốc gia, phải do quốc gia lo lắng, không đến lượt ả quan tâm. Ả này ngoài việc chú ý phòng bệnh thì mỗi tháng đến có hai chuyến mà thôi, mỗi lần còn đòi chúng tôi thanh toán hóa đơn nói là tiền mua thuốc bổ cho ông bố.

Vương Quốc Hoa nghe ra vài ý, ả này muốn chiếm lợi của bệnh viện.

- Ồ, vậy vết thương trên đùi bệnh nhân là sao? Anh bảo người đi điều tra, tôi vào phòng bệnh thăm người rồi ra xem một chút.

Vương Quốc Hoa quay sang nói với Phùng Hân Như.

- Tôi đã phê bình viện trưởng La, chị xem như vậy có được không, để bệnh viện xem qua vết thương của lão gia tử rồi tính tiếp.

Phùng Hân Như nhìn vẻ bình tĩnh của Vương Quốc Hoa mà hơi sợ. Bố ả cũng thế, bình thường rất thân thiện nhưng xử ai thì rất tàn nhẫn, Phùng Hân Như đã gặp qua việc này.

- Được, ngài đi làm việc, tôi xin lỗi vì làm phiền ngài.

Ả này cũng biết điều, Vương Quốc Hoa mỉm cười rời đi, viện trưởng La gọi người dặn vài cua rồi cũng chạy theo.

Đi vài bước viện trưởng La đứng lại hỏi viện trưởng La.

- Phùng Hân Như này làm ở đâu?

Viện trưởng La nói:

- Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh, một trưởng phòng gì đó, đến bệnh viện đều đi xe máy của mình.

Vương Quốc Hoa tiếp tục đi tới, Phùng Khánh Huy đường đường một phó chủ tịch tỉnh, con gái lại muốn kiếm chút lợi của bệnh viện là biết tác phong của người này.

- viện trưởng La, bảo mọi người về đi, anh đi theo tôi là được rồi.

Vương Quốc Hoa thấy một đám đông đi theo mình đành phải dừng lại phân phó. Phương Đoan Minh vẫn đi theo hắn lúc này mới có cơ hội nói.

- Tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn viện trưởng La đã chiếu cố cho A Phương.

Câu này rất kịp thời, viện trưởng La mừng thầm, cuối cùng cũng được khen. Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì.

- Chủ tịch Vương, hay là sang phòng trực ban, tôi bảo bác sĩ báo cáo bệnh của A Phương.

Viện trưởng La đưa đề nghị, Vương Quốc Hoa gật đầu.

A Phương sau khi phẫu thuật đã không có nguy hiểm nhưng phải mất một tháng mới được xuất viện. Mấy tên kia đánh A Phương đúng là rất nặng, Bạch Tố Tố còn bố trí người đến dọa nữa chứ.

Đám khốn kia đáng bị chặn đường đánh cho tàn phế, trong mắt bọn họ chỉ có người nhà mình, không biết pháp luật là gì.

Lãnh Vũ đã thỏa hiệp nhưng giới hạn ở việc y không lấy chuyện con cái ra là lý do công kích, việc khác Vương Quốc Hoa sẽ không nhượng bộ. Mấy ngày qua hắn vẫn chú ý việc này. Hà Tuyền kia chỉ cần biết tin gì đó là báo cáo.

Có Vương Quốc Hoa một ngày là vị trí của tên Hà Tuyền này không có vấn đề, chẳng qua y muốn thăng quan là rất khó khăn trừ khi y điều khỏi thành phố Nông Châu.

A Phương ở phòng bệnh còn trang điểm nhẹ, chi tiết này Vương Quốc Hoa thấy rõ. Hắn nhìn sang Phương Đoan Minh thầm nghĩ tên này may mắn, A Phương không muốn để người khác thấy mình khó coi.

Vương Quốc Hoa hỏi vài câu rồi đưa phong bì tới, Phương Đoan Minh định không nhận nhưng Vương Quốc Hoa chặn lại.

- Cầm lấy, tôi cho A Phương chứ không phải cho cậu.

Viện trưởng La rất thức thời đứng ở ngoài không vào, Vương Quốc Hoa đi ra cười nói.

- Đi xem đồng chí Phùng Khánh Huy một chút, dù sao tôi cũng đã tới.

Thực tế thân phận của hắn đi xem là không thích hợp, Lãnh Vũ hoặc Giản Trường Thanh đi mới là thích hợp.

Phùng Hân Như vốn không hy vọng Vương Quốc Hoa sẽ tới, ả ngồi đọc báo bên cạnh giường bệnh còn không ngừng than thở.

- Bố, bố sợ là không tỉnh lại nữa rồi, nhân viên của bố trước đây thật sự là … bỏ đi không nhắc tới nữa. Bố bị bệnh là do bọn họ làm tức nên mới thế, con coi như biết đám cán bộ không có ai là tốt cả.

Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cửa nghe rõ câu cuối cùng, chẳng qua Phùng Hân Như lại không xấu hổ mà vui mừng nói với ông bố.

- Bố, lãnh đạo tỉnh ủy đến thăm bố.

Chỉ một câu như vậy mà Phùng Khánh Huy đang nằm im không nhúc nhích không ngờ lại động ngón tay, sau đó khóe mắt chảy ra nước mắt.