Phương Đoan Minh không rõ sao lãnh đạo lại muốn như vậy nhưng không dám hỏi.

Vương Quốc Hoa chủ động giải thích.

- Bí thư Lãnh không hài lòng với bộ máy thành phố Nông Châu, tôi đến xem có thu hoạch gì không?

Một chiếc xe Santana 2 0 0 0 rất bình thường không biết được Nghiên Lệ mượn từ đâu.

A Phương được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố, Vương Quốc Hoa đang trên đường máy điện thoại của Phương Đoan Minh vang lên. Nghe xong y quay đầu lại nói:

- lãnh đạo, A Phương bị gãy ba xương sườn, giờ đang được phẫu thuật.

- Đừng kích động, kích động không giải quyết vấn đề. Trước hết xem cảnh sát xử lý như thế nào đã.

Vương Quốc Hoa trấn an một câu.

Xe tới bệnh viện, chủ khách sạn nơi A Phương làm việc cũng đang ở đây, mặt mày rầu rĩ. Thấy Phương Đoan Minh, y đi lên nói.

- Tiểu Phương, tên vừa nãy nói thấy A Phương ở đâu là đánh tiếp.

Phương Đoan Minh vô thức quay đầu lại nhìn lãnh đạo, Vương Quốc Hoa lắc đầu. Phương Đoan Minh nói với người kia.

- Cảm ơn chú Trần đã đưa A Phương tới bệnh viện, tiền viện phí cháu sẽ trả.

Họ Trần lắc đầu nói.

- Tiền là việc nhỏ, chủ yếu là bọn họ không chịu bỏ qua, bọn họ nhất định sẽ tới đánh nữa.

Phương Đoan Minh nói.

- Cảnh sát đâu?

Họ Trần gãi gãi đầu cười khổ nói.

- cảnh sát dám làm gì chứ, thằng dẫn đầu đánh người là con một lãnh đạo lớn, chuyện này nhất định không giải quyết được gì. Bỏ đi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn phải đến phân cục Cẩm Tú lấy lời khai, bọn họ gọi bảo tôi tới.

Họ Trần nói xong vội vàng rời đi, Phương Đoan Minh định gọi lại nhưng bị Vương Quốc Hoa vỗ vai.

- Đi vào xem bạn gái của cậu đã, tôi đưa họ Trần đến đồn cảnh sát.

Họ Trần nghe xong đứng lên nói:

- Vậy cảm ơn, ở đây đúng là không dễ bắt xe.

Lên xe, họ Trần nhận thuốc Vương Quốc Hoa đưa cho, y cười nói:

- Nghe A Phương nói là Tiểu Phương làm ở chính quyền, cậu là lãnh đạo của Tiểu Phương sao?

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Chức quan nhỏ thôi, không nói đến là lãnh đạo.

Họ Trần nghe xong cười nói.

- Cũng không nhỏ, ít nhất cũng là cấp phó huyện nếu không sao ngồi xe được. Nghe giọng của lãnh đạo thì không phải là người cùng quê với A Phương.

- Đúng thế, tôi ở tỉnh ngoài. Đúng rồi, tên dẫn đầu đánh người là ai? Tôi tìm hiểu rồi nghĩ biện pháp điều chỉnh một chút. Biểu hiện của Phương Đoan Minh ở cơ quan khá tốt, tôi cũng muốn giúp.

Họ Trần thở dài một tiếng.

- Hắn nói mình họ Lê con của một phó bí thư thành phố. Ở nhà hàng tôi tuy giá không quá cao, không cao cấp mấy nhưng nhiều người tới ăn. Thằng kia đã tới mấy lần, lần nào cũng dẫn nhiều người. Hôm nay không biết có việc gì mà một tên bạn của hắn nhân lúc A Phương dẫn đường lại đưa tay sơ mông A Phương. A Phương cũng đúng là, sờ một chút có sao chứ, vậy mà vung tay tát người ta. Bọn họ liền kéo A Phương vào phòng, định làm gì đó. Mấy nhân viên phục vụ khác hoảng sợ chạy xuống gọi đầu bếp, bảo vệ phá cửa. Ôi, váy áo của A Phương đã bị xé, người ngã xuống mặt đất, tay còn túm chặt lấy một gạt tàn định ném. Đám người kia không ngừng dùng chân giẫm A Phương, tôi thấy trên mặt một người toàn máu có lẽ bị A Phương đập. mẹ nó chứ đám súc sinh kia.

Họ Trần vừa nói vừa vuốt mắt.

- A Phương là người ngoan ngoãn, chăm chỉ, ở nhà hàng ai cũng thích. Con mẹ nó chứ, nếu không có tôi cản thì đầu bếp nhất định cầm dao chém chết mấy thằng kia.

Xe đến đồn cảnh sát, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Tôi cùng anh đi vào tìm hiểu tình hình.

Họ Trần gật đầu nói.

- Đúng thế, Tiểu Phương có lãnh đạo như cậu đúng là may mắn.

Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc nhét vào túi họ Trần.

- Anh lấy mang đi mời nhân viên cảnh sát.

Họ Trần cũng không khách khí cầm thuốc xuống xe, ở dưới lầu đã có nhân viên khách sạn đợi. Thấy giám đốc đi tới, nhân viên kia tức giận nói.

- Con mẹ nó chứ, đám cảnh sát có tim đen rồi, nói A Phương đánh gãy mũi người ta và đòi bắt lại.

Có một cảnh sát đi tới nghe vậy không khỏi tức giận.

- Trần Phú Quý hả, đi vào lấy lời khai với tôi.

Lúc này từ trên lầu có một nam một nữ đi xuống, từ cảnh phục cho thấy là lãnh đạo phân cục. Nữ trông rất đẫy đà, giọng nói không quá lớn nhưng lãnh đạo phân cục đi theo vẫn cẩn thận cười, hơn nữa còn không ngừng cam đoan gì đó. Thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện người phụ nữ này có chút do dự nhìn nhiều một chút.

- Chết.

Ả phụ nữ đột nhiên kêu lên đứng lại nhìn Vương Quốc Hoa một lần nữa, sau đó cúi đầu đi tới nói:

- Chủ tịch tỉnh Vương sao ngài lại tới đây?

Có người nhận ra mình ư? Vương Quốc Hoa thầm nói. Người phụ nữ này nhất định có cấp bậc không thấp nếu không sẽ không nhận ra mình.

Giọng người phụ nữ không lớn nhưng đủ để lãnh đạo phân cục nghe, người y run lên.

- Vào văn phòng nói chuyện.

Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng nếu bị nhận ra thì chỉ có thể đường đường chính chính đi vào.

Lãnh đạo phân cục vội vàng đi tới dẫn đường lên văn phòng tầng ba, đi vào ngồi xuống Vương Quốc Hoa mở miệng nói.

- Cô gái bị đánh là bạn gái của thư ký tôi. Tôi vừa lúc ra ngoài làm việc nên thuận tiện đến xem. Tôi không rõ tình hình cụ thể, cảnh sát cần làm gì thì cứ làm.

Vương Quốc Hoa nói rõ quan hệ sau đó tỏ vẻ không quan hệ gì. Vấn đề là ai dám tin chứ? Vương Quốc Hoa nếu không muốn xen vào thì tới đây làm gì?

Người phụ nữ kia thoáng do dự một chút mới nói.

- Chủ tịch Vương, tôi là Bạch Tố Tố - trưởng ban thư ký thành phố Nông Châu. Trong mấy người hôm nay người dẫn đầu là cháu của bí thư Tôn, còn một người là con út của chủ tịch tỉnh Chu, đây là con vợ kế nên tuổi không lớn, không hiểu chuyện. Tôi đến cũng là vì tìm hiểu tình hình cố khống chế ảnh hưởng.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ vậy mới đúng, trưởng ban thư ký thị ủy ra mặt nhất định là có nhân vật lớn tạo ảnh hưởng.

- Chị định xử lý như thế nào?

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói. Bộ máy Nông Châu toàn nghe lời Giản Trường Thanh, đây vẫn là khúc mắc trong lòng Lãnh Vũ.

Ngay khi Bạch Tố Tố chuẩn bị nói chuyện, máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, là Phương Đoan Minh gọi tới. hắn đứng lên nghe.

- Lãnh đạo, đồng nghiệp của A Phương nói đám người đó định hiếp A Phương, còn hình như nghe bọn họ nói trong phòng là bạn gái của thư ký nào đó …

- Tôi biết rồi.

Vương Quốc Hoa dập máy về ghế nhìn Bạch Tố Tố.

- Chị nói tiếp đi.

- chuyện này nhất định là Tôn Kỳ cùng Chu Lâm không đúng, bọn họ trêu cô gái kia trước, chẳng qua cô kia còn lấy gạt tàn đánh vỡ mũi của Chu Lâm cho nên…

Bạch Tố Tố nói tới đây, Vương Quốc Hoa đột nhiên xen miệng vào.

- Cho nên gì? Cho nên có người muốn đổi trắng thay đen? Một cô gái chưa đầy 20 bị bốn người đàn ông kéo vào phòng xé quần áo, hành vi của cô ấy có thể coi là tự vệ chính đáng. Không biết tôi giải thích như vậy trưởng ban thư ký Bạch có đồng ý không?

Bạch Tố Tố âm thầm kêu khổ, theo ả biết thì chuyện hôm nay đúng là có quan hệ với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa hắt nước trà vào người Chu Bồi Tiêu, Chu Lâm cảm thấy quá mất mặt nên muốn giúp bố trả thù Vương Quốc Hoa. Nhưng Chu Lâm không dám trực tiếp trả thù Vương Quốc Hoa nên gọi Tôn Kỳ cùng hai người bạn theo dõi Phương Đoan Minh, định đánh Phương Đoan Minh một trận. Ai nghĩ thấy Phương Đoan Minh đón A Phương lúc hết giờ, TÔn Kỳ liền đề nghị tới lấy cớ gây rối và đánh cả A Phương và Phương Đoan Minh.

Không ngờ Chu Lâm lại dục vọng dâng trào định hiếp A Phương, ai nghĩ A Phương lại phản ứng mạnh như vậy, cầm gạt tàn đánh vỡ mũi Chu Lâm.

Cục diện sau đó mất khống chế, bốn tên thanh niên đánh gãy xương sườn một cô gái rồi bỏ đi. ôn Kỳ dường như bình tĩnh, vội vàng tìm thư ký của bố nói chuyện, thư ký nói chuyện này với Bạch Tố Tố, hy vọng lén giải quyết tránh lãnh đạo biết, dù sao việc liên quan đến Chu Bồi Tiêu. Mà phó chủ tịch tỉnh Chu có quan hệ không rõ với Bạch Tố Tố, điểm này không nhiều người biết nhưng thư ký của Tôn Hoành Vũ biết.

Vì vậy Bạch Tố Tố phải đứng ra giải quyết vấn đề, ai nghĩ Vương Quốc Hoa lại tới đây.

Bạch Tố Tố không ngừng kêu khổ, hai bên chênh lệch quá lớn, ả vốn định bỏ chút tiền, hù dọa A Phương rồi giải quyết xong. Ai nghĩ Vương Quốc Hoa đến nhanh như vậy, chuyện thành ra khó xử lý.