Một cuộc va chạm kịch liệt như sắp diễn ra bởi vì không ai tin Vương Quốc Hoa dám lấy chén trà hắt phó chủ tịch thường trực lại dễ dàng đi vào khuôn khổ. Mặc dù mất đi mảng công nghiệp nhưng Chu Bồi Tiêu rất hài lòng với chiêu này của Giản Trường Thanh. Nam Quảng vốn không phải tỉnh mạnh về sản xuất công nghiệp, Vương Quốc Hoa lấy đi cũng không sao. Quan trọng nhất vẫn là thông qua lần điều chỉnh này để đả kích sự kiêu ngạo của tên Vương Quốc Hoa kia.

Vương Quốc Hoa nâng chung trà uống một ngụm rồi thản nhiên nói.

- Mọi người nhìn tôi làm gì? Chủ tịch tỉnh có quyền phân công công việc, tôi hoàn toàn không có ý kiến.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là Vương Quốc Hoa chịu thua nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng. Hạng mục lấy được nhưng tiền thì sao? không có tiền thì anh làm được gì?

Nói cách khác nhìn là cướp đi hạng mục của Vương Quốc Hoa nhưng thực tế tiền vẫn chưa vào tài khoản của tỉnh cơ mà, tiền vẫn ở trên bộ.

Nếu không sao Vương Quốc Hoa có thể trấn định như vậy chứ?

Giản Trường Thanh thấy vẻ mặt này của Vương Quốc Hoa liền giật mình. Đi một vòng tròn phí bao công sức mà cuối cùng lại quên việc quan trọng nhất. Tâm trạng Chu Bồi Tiêu cũng không tốt hơn.

Giản Trường Thanh nhìn quanh thấy không ai nói chuyện, còn có người cúi đầu không biết có phải đang cười trộm không. Hắn đành đứng lên nói.

- Không có ý kiến khác thì tan họp.

Giản Trường Thanh đi, Chu Bồi Tiêu cũng đi, hai người này đều không vui vẻ gì.

Sa Thiên Thu thấy Vương Quốc Hoa đứng lên thì cũng đứng dậy gọi với theo.

- Chủ tịch Vương chờ chút.

Vương Quốc Hoa khó hiểu quay đầu nhìn.

- Cái này … vừa đi vừa nói, tôi có chút chuyện muốn trao đổi với anh.

Sa Thiên Thu cũng không sợ người khác thấy việc này. Y bây giờ phụ trách Sở lâm nghiệp, ai cung biết y lo cái gì.

- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi không biết.

Sa Thiên Thu cảm thấy nếu không giải thích rõ thì cuộc sống tốt của y sẽ đến cuối. Từ quan hệ nhân quả mà nói ai được lợi sẽ là kẻ đáng nghi nhất. Không giải thích rõ Sa Thiên Thu sẽ không ngủ ngon.

- Chủ tịch Sa, anh nói gì tôi không hiểu. Chủ tịch tỉnh điều chỉnh phân công là rất bình thường mà.

Vương Quốc Hoa mỉm cười, Sa Thiên Thu nghe vậy càng chán chường hơn. Y thầm nghĩ xong rồi, thằng này sẽ hận mình.

- Chủ tịch Quốc Hoa, trưa nay ngồi một chút, tôi mời khách.

Sa Thiên Thu đưa ra lời mời.

- Được, ở đâu vậy?

Vương Quốc Hoa nhận lời ngay, Sa Thiên Thu thoáng yên lòng.. Từ bề ngoài thì thấy Vương Quốc Hoa không phải người không biết lý lẽ.

- Tòa nhà Phong Vân, trước là tòa nhà Khí tượng.

Sa Thiên Thu nói địa điểm rồi cáo từ.

Vương Quốc Hoa nếu nói không bị ảnh hưởng vì đợt điều chỉnh này là giả. Hắn vừa mới kéo hạng mục về đã lại có điều chỉnh. Chẳng qua nói đi nói lại cũng do hắn không giữ được bình tĩnh. Hắn vốn đứng ở phía có lý nhưng vì hắt cốc nước khiến Giản Trường Thanh tìm được nhược điểm, bài học.

….

Vương Quốc Hoa về văn phòng nghĩ lại quá trình hội nghị, hắn nghĩ đến nếu chặn nguồn tài chính thì sao nhỉ? Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến tại sao Giản Trường Thanh và Chu Bồi Tiêu lại kém vui khi rời đi, trong lòng không khỏi thầm khinh thường hai tên này. Mình mà chặn tài chính thì người được lợi là ai? Mà mình có năng lực đó không? Đương nhiên nếu hắn nói khó với Hứa Nam Hạ thì không phải không được nhưng người bị tổn thất là dân chúng tỉnh Nam Quảng.

Hại người, không lợi mình, hắn sẽ không làm.

Vấn đề là có người không nghĩ như vậy, trường hợp không ăn được thì đạp đổ đâu có thiếu chứ.

Vương Quốc Hoa không tự nhận mình cao thượng nhưng không làm việc vô sỉ như thế. Hắn nở nụ cười, chuyện coi như qua, phụ trách bên công nghiệp cũng có nhiều việc để làm mà. Vấn đề là hiện nay trụ cột công nghiệp của tỉnh Nam Quảng quá yếu kém nhất là công ty tư nhân.

Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ thì máy điện thoại vang lên.

- Chủ tịch, bí thư Lãnh gọi đến, đường dây số 1.

Vương Quốc Hoa cầm nghe, Lãnh Vũ cười nói:

- Nghe nói cậu làm hỏng mặt Chu Bồi Tiêu?

- Chỉ là một cốc trà với độ ấm vừa phải mà, không bị bỏng được.

Vương Quốc Hoa nói rất nhẹ nhàng làm Lãnh Vũ dở khóc dở cười, thằng này đúng là dám làm loạn.

- Ừ, Giản Trường Thanh điều chỉnh phân công công việc cậu cần phải thản nhiên đối mặt, đây cũng không phải việc xấu.

Lãnh Vũ trấn an, dù sao nếu là ai gặp việc này cũng có khúc mắc trong lòng. Vương Quốc Hoa tức đến độ hắt nước vào mặt phó chủ tịch thường trực là biết tức đến mức nào mà.

- Bây giờ người không thể thản nhiên lại là bọn họ.

Vương Quốc Hoa cười nói qua suy đoán của mình, Lãnh Vũ nghe là hiểu ngay.

- Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, như vậy cũng được, để bọn họ tốn tâm tốn trí.

Vương Quốc Hoa cười cười báo cáo qua việc Sa Thiên Thu mời mình, Lãnh Vũ vui vẻ nói:

- Việc tốt, bên chính quyền cậu phải tốn nhiều tâm tư. Để cậu quản lý công nghiệp là nước cờ thối của Giản Trường Thanh, hắn không biết sự lợi hại của cậu.

Lãnh Vũ tuyệt đối tự tin vào phương diện này của Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa lại không quá tự tin. Hôm nay khác trước, thị xã Thiết Châu là một thị xã sao có thể so với cả tỉnh Nam Quảng chứ? Hơn nữa Thiết Châu có trụ cột công nghiệp hùng hậu còn Nam Quảng thì sao? công nghiệp quá yếu kém, cả tỉnh không có mấy công ty ra hồn.

Gần hết giờ làm lại có người gọi. Vương Quốc Hoa vừa nghe đã thấy tiếng nghẹn ngào của Lâm Hòa Bình.

- Lãnh đạo, ngài không thể bỏ mặc tôi mà.

Lâm Hòa Bình đúng là đủ khổ, vừa xuống máy bay bật điện thoại di động đã thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, y gọi về lại nhận được tin là lãnh đạo phụ trách trực tiếp mình đã đổi. Lâm Hòa Bình sợ hãi vội vàng gọi điện cho lãnh đạo.

- Lão Lâm, anh làm gì vậy hả? Trời không sụp được đâu, có gì phải lo. Anh về rồi thì đến tòa nhà Phong vân.

Nói xong Vương Quốc Hoa dập máy, Lâm Hòa Bình nghe vậy liền có phản ứng. Hừ hừ sếp đúng là sếp, không ai dám khi dễ. Y biết xuất thân của Sa Thiên Thu nên đoán Sa Thiên Thu nhất định đang sợ nên muốn tìm chủ tịch Vương để giải thích.

Không nói hai lời, Lâm Hòa Bình tìm được thư ký cùng lái xe, lên xe chạy đến tòa nhà Phong vân. Nơi đây trước gọi là tòa nhà Khí tượng, trước là nhà khách của Cục khí tượng sau đó đầu thầu ra ngoài thành tòa nhà phong vân, hàng năm coi như thu một khoản phí tượng trưng.

Tòa nhà này kinh doanh hai mảng chính là nhà hàng, khách sạn, việc kinh doanh diễn ra khá tốt.

….

Vương Quốc Hoa xuống lầu lên xe, Tự Học Cường không biết đường nên quay sang hỏi Phương Đoan Minh.

- Cậu đi đến bến xe, tòa nhà đó ở ngay đối diện.

Nghe tới bến xe Vương Quốc Hoa lại nghĩ tới động tác của Lãnh Vũ, không biết bến xe bây giờ như thế nào rồi.

Nghe nói mấy ngành quản lý thị trường, quản lý đô thị, giao thông, công an của thành phố Nông Châu lập thành đoàn kiểm tra gắt gao nơi này. Chẳng qua Vương Quốc Hoa có thể khẳng định đây chỉ là một cơn bão thổi qua rồi cỏ địa lại mọc đầy. Trừ khi thành phố tăng cường giám sát nếu không cục diện này khó có thể thay đổi, ở đây có quá nhiều lợi ích, có quá nhiều người dựa vào đó kiếm cơm.

Xe đến nơi Vương Quốc Hoa xuống xe đã thấy Sa Thiên Thu đứng chờ ở bậc thang.

- Chủ tịch Quốc Hoa tới.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Lâm Hòa Bình đến chưa?

Chỉ câu này đã làm Sa Thiên Thu hoàn toàn yên tâm.

Lâm Hòa Bình đến đây đã nói rõ nhiều vấn đề. Chỉ cần Sa Thiên Thu ám chỉ một chút, ủng hộ công việc của Sở lâm nghiệp, tỏ vẻ không quá can thiệp vào công việc của sở là đủ.

Thậm chí Sa Thiên Thu có thể khẳng định Vương Quốc Hoa sẽ không làm khó mình. Vương Quốc Hoa đã đưa Lâm Hòa Bình tới đây cơ mà. Chỉ cần Sa Thiên Thu có thái độ tốt, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ Lâm Hòa Bình là do mình bảo vệ là xong.

Quả nhiên không ngoài dự liệu Lâm Hòa Bình xuất hiện rất kịp thời, xe vừa dừng đã vội vàng lao ra.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Sa.

Lâm Hòa Bình còn cách sáu bảy bước đã lên tiếng.

- Lão Lâm, bắt đầu từ hôm nay Sở lâm nghiệp do chủ tịch Sa phụ trách quản lý, anh sau này phải nghe lãnh đạo nói chuyện nếu không tôi sẽ không đồng ý.

Vương Quốc Hoa chủ động nói, Sa Thiên Thu thầm vui vẻ.