Thôn chỉ có từng đó, Vương Quốc Khánh vừa mới chuyển lbt lên nhà chính đã truyền khắp thôn, nhất là việc Vương Tú Tú đuổi đánh anh của y lại càng làm người trong thôn buồn cười.

Danh tiếng của người nhà Vương gia càng thêm tốt hơn ở trong thôn.

Cửa hàng của Vương Tú Tú ở trên quận kinh doanh khá tốt, có nhiều khách hàng quen. Bây giờ chuyển cho Vương Quốc Khánh, y cũng đỡ mất công gây dựng từ đầu.

….

Sáng hôm sau phụ nữ trong thôn chỉ cần rảnh đều đến giúp nhà Vương Lão Thật, nói là bày tiệc rượu một ngày nhưng phải chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn nhiều. Khu đất trống ở nhà văn hóa đầu thôn đã được mọi người dọn dẹp sạch sẽ, rải bạt dưới nền.

Buổi trưa đội xe đoàn kịch tỉnh đến với mấy chục người, trưởng đoàn Mộ Dung tự mình dẫn đội, một xe khách, hai xe đạo cụ. Theo ý của Mộ Dung là trưa mai bắt đầu diễn kéo dài ba ngày.

Lo bố mẹ tiếc tiền, Vương Quốc Hoa lén đưa cho Mộ Dung một túi đen với 100 ngàn ở bên trong coi như tiền diễn xuất. Mộ Dung tuy là trưởng đoàn nhưng anh em trong đoàn cũng cần có tiền lương cơ mà.

- Vợ anh đâu, không tới ư?

Mộ Dung nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa cười đáp:

- Ông nội cô ấy bị mệt, không đi được.

Chiều qua Sở Sở gọi đến báo cho Vương Quốc Hoa biết việc này.

Cô khá khó xử vì việc này, vì ông nội ốm nên cô không đi được. Vương Quốc Hoa không để ý cái này, chỉ có bố mẹ hắn không được gặp cháu nên tiếc. Sở Sở gọi điện cho bố mẹ chồng nói đợi ông nội khỏe là mang cháu về chơi với ông bà.

Từ lúc Sở Giang Thu đến thay vị trí của Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa đã suy đoán được một chút. Bây giờ xem ra mình đã đoán đúng, hai nhà Sở Hứa đi lại càng lúc càng gần. Bố vợ hắn vẫn không phục Hứa Nam Hạ, hai người có thể hợp tác có thể thấy không có gì là không thể thay đổi.

Tạ Mãn Hòa không biết kéo một đám người từ đâu tới làm mọi việc. Vương Quốc Hoa không có việc gì làm chỉ có thể cầm chén đi khắp nơi mời mọi người.

Hôm sau chính thức náo nhiệt. Cả sáng sớm người toàn thôn đã dậy mang ghế ra khu đất trống, nơi đây đã kê sân khấu, trưa bắt đầu diễn, đến lúc ấy vừa ăn, vừa uống, vừa xem kịch.

Vương Quốc Hoa hơi xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình, hoặc là nói xem nhẹ sức ảnh hưởng của Tằng Trạch Quang và Cao Cận Giang. Cao Cận Giang đến đầu tiên, Vương Quốc Hoa mời y vào sân uống trà. Hôm nay ông trời coi như nể mặt, trời nắng ấm áp.

10h Cổ Tuần gọi tới báo Tằng Trạch Quang đã vào đến đầu thôn, Vương Quốc Hoa cùng Cao Cận Giang đi ra đón chào, Tằng Trạch Quang không đến một mình mà cả một đội xe, tổng cộng 20 chiếc đều là cán bộ ở thị xã và bên quận Minh Kính. Vương Quốc Hoa thấy Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh xuất hiện liền biết sao nhiều như vậy. Hai người bọn họ cùng với Cao Cận Giang đến, đám lãnh đạo bên dưới không đến mới là lạ.

Cũng may Tằng Trạch Quang không dẫn đầu tặng lễ, y còn cười nói với Hồng Tồn Minh.

- Tên này là đại gia, chúng tôi đừng khách khí.

Chào một vòng, người chính thức có thể lên lầu uống trà với Vương Quốc Hoa chỉ có bốn người quen. Các vị khác đều ở dưới sân vì không đủ tư cách.

Năm người ngồi uống trà nói chuyện, Tằng Trạch Quang cười hỏi tình hình gần đây của Vương Quốc Hoa. Biết được tin Vương Quốc Hoa đã rời khỏi vị trí bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu, sắp đến tỉnh Nam Quảng với Lãnh Vũ, người khác không nói gì nhưng Tằng Trạch Quang lại hơi mất tự nhiên.

- Quốc Hoa, sau này cậu là lãnh đạo rồi.

Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp:

- Chuyện vẫn chưa có quyết định cuối cùng mà, bí thư Lãnh cho tôi nghỉ một tháng.

Tằng Trạch Quang điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, y cười nói:

- Cậu bỏ cục diện tốt đẹp ở bên tỉnh Đông Hải đi theo, bí thư Lãnh nhất định sẽ không bạc đãi cậu.

- Tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu, mặc kệ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Không khí hiện trường vì câu này mà biến hoá đôi chút. Tằng Trạch Quang còn đỡ, mấy người khác nghe đều hơi biến sắc. Không nói việc Vương Quốc Hoa đến tỉnh Nam Quảng sẽ lên chức, cấp bậc của hắn bây giờ đã trên mấy người kia. Ở trong chính trị dù có quan hệ tốt đến mấy thì khác biệt về cấp bậc vẫn có ảnh hưởng rất lớn.

Nói tóm lại, Vương Quốc Hoa sắp đi vào giai đoạn mà mấy người ở đây khó có thể đạt tới, đây là điều không phải ai cũng quen ngay được. Vương Quốc Hoa còn quá trẻ, trẻ như vậy đã đến cấp phó tỉnh ư?

Ăn trưa xong mấy vị cáo từ rời đi.

….

Một tuần sau Vương Quốc Hoa xuất hiện ở bên ngoài sân bay Nông Châu – tỉnh Nam Quảng. Lãnh Vũ cho hắn nghỉ một tháng nhưng hắn không thể ngồi không như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, gần như ngày nào cũng có người đến gặp, xã có, quận có, thậm chí tỉnh cũng có một phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy tới.

Không chịu nổi quấy nhiễu, Vương Quốc Hoa đành phải trốn lên tỉnh thành, đến nhà Mộ Dung. Vừa lúc Liên Mai về, ba người quấn nhau cả ngày rồi Vương Quốc Hoa Dương đến tỉnh Nam Quảng.

Mộ Dung và Liên Mai nghe Vương Quốc Hoa rủ đi du lịch mới đầu còn ngại, cuối cùng Mộ Dung suy nghĩ mãi mới nói một câu.

- Đã lâu không ra ngoài chơi.

Vì thế Vương Quốc Hoa dẫn hai cô em bay đến Nông Châu. Ba người bàn nhau quyết định thuê một chiếc xe, tìm một hướng dẫn viên rồi đi khắp nơi.

Ở khách sạn có nhiều mối kiểu này nên nhanh chóng lo xong.

Ba người vừa từ phòng ăn về ngồi xuống nói chuyện đã có người ấn chuông. Một cô gái trẻ tuổi không quá cao, hơi đen đứng ngoài.

- Chào anh chị, em là hướng dẫn viên du lịch của mọi người, em tên là A Ảnh.

Cô bé này vừa vào đã đưa thẻ công tác của mình ra.

Lịch trình được bố trí theo chi phí, Vương Quốc Hoa lần đầu mang hai cô nàng đi du lịch, trước hắn đều được người khác phục vụ nên không rõ chi phí bao nhiêu, hắn vừa nói một câu “Tour đắt nhất …” đã bị Liên Mai đuổi về phòng.

Hai cô nàng ở ngoài thương lượng, kết quả ba người đi du lịch mười ngày, mỗi người 10 ngàn.

Cuộc dạo chơi trôi qua khá nhanh, điểm cuối cùng vừa vặn ở Tây Hải, nơi này có vùng biển khá nổi tiếng. Do danh tiếng của Tây Hải nên ba người quyết định chơi ở đây ba ngày. Theo cách nói của A Ảnh thì 15 năm trước Tây Hải còn là một thị trấn nhỏ, do vị trí địa lý đặc thù nên nó dần thành cửa sổ thông thương của tỉnh Nam Quảng.

Tây Hải có cảng khẩu, đô thị phát triển rất nhanh. Chẳng qua kinh tế của tỉnh Nam Quảng lại không quá tốt. Tây Hải ngoài du lịch ra còn có tác dụng là trạm trung chuyển, còn về công nghiệp của Tây Hải lại quá yếu kém. Thực ra đưa mắt nhìn của tỉnh Nam Quảng thì kinh tế của nó cũng thuộc nhóm dưới của cả nước.

Nói cách khác Lãnh Vũ đến đây làm bí thư cũng gặp áp lực rất lớn. Lãnh đạo đặt y đến tỉnh Nam Quảng cũng có ý khảo hạch y. Có thể làm kinh tế tỉnh Nam Quảng phát triển lên hay không cũng là cách đánh giá năng lực cá nhân của Lãnh Vũ.