- Gì hả? Bày tiệc ba ngày? Con có ấm đầu không vậy hả? Có tiền cũng không xài hoang phí như vậy được.

Vương Lão Thật vốn đang vui vì thấy Vương Quốc Hoa về chúc thọ, ai ngờ hắn vừa mở miệng đã đòi làm lớn khiến ông thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Không được, không được, bày hai bàn là đủ, đừng phí tiền thế. Người nhà mổ con gà ăn với nhau là được.

Ông lão vừa xua tay vừa lắc đầu.

- Ông này, con từ tỉnh Đông Hải về chúc thọ ông, ông còn từ chối.

Bà vợ Trần Thúy Hoa bực bội lên tiếng khiến ông chồng phải im. Nói xong bà quay sang nói với con.

- Hai, hay là làm một ngày thôi, ba ngày nhiều quá, người không biết còn nghĩ con tham ô.

Vương Quốc Hoa đành phải thỏa hiệp.

- Vậy thì bày rượu một ngày còn đâu là hát ba ngày.

Vừa nói hắn nhìn Mộ Dung ngồi bên.

- Trưởng đoàn Mộ Dung, đoàn kịch tỉnh có thể xuống không?

Mộ Dung nói ngay.

- Xuống thì có thể xuống nhưng nhà hát trên tỉnh ngày nào cũng phải diễn.

Mộ Dung nói xong lại cắn môi nói.

- Nếu không được thì bảo người mới lên diễn, diễn viên kỳ cựu xuống Nam Sơn, dù sao cũng có ba ngày thôi mà.

- Nếu không được thì bảo người trẻ về đây, cũng chỉ cần náo nhiệt thôi mà.

Vương Quốc Hoa không muốn làm khó Mộ Dung. Mộ Dung trừng mắt nhìn hắn:

- Vậy sao được? Đoàn kịch tỉnh xuống làm không ra gì không phải mất danh sao?

- Ừ, em xem rồi làm, đừng có khó xử quá là được.

- Vẫn còn thời gian nên em phải về tỉnh bố trí một chút, ngày kia bắt đầu hả?

Hai người bàn một chút, Mộ Dung chiều sẽ về, cũng may lúc tới toàn Vương Quốc Hoa lái xe nên cô được nghỉ ngơi nhiều.

Nghe nói đoàn kịch tỉnh cũng xuống, Trần Thúy Hoa đương nhiên là vui. Đoàn kịch tỉnh người trẻ không quá thích xem nhưng người lớn tuổi chút lại rất thích. Nhất là ở xã, thị trấn đừng nói là đoàn tỉnh, ngay cả cán bộ văn hóa thị xã xuống cũng là việc lớn rồi.

Mấy năm nay nhà Vương Lão Thật là nhà hưng vượng nhất thôn, có con trai làm quan lớn ở ngoài, việc kinh doanh của con gái con rể cũng tốt. Tạ Mãn Hòa mấy năm trước mua vài chiếc xe tải chạy chở vật liệu xây dựng cho công trình. Có mấy người Cao Cận Giang, Cổ Tuần, Hồng Tồn Minh giú nên việc kinh doanh muốn khó khăn cũng khó.

Mộ Dung đi không lâu, Tạ Mãn Hòa từ trên thị xã về. Tên này bây giờ cũng đã có xe con, là xe Poussin, chiếc xe máy trước đây không biết đã đi nơi nào.

Thấy ông anh rể Tạ Mãn Hòa, Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình đứng lên bắt chuyện. Ai cũng nói lãnh đạo càng chức to cang dễ gần, lời này cũng không phải là giả. Vương Quốc Hoa ngồi trong sân uống trà nói chuyện với người trong thôn, không ngừng lấy thuốc Trung Hoa mời. Đến lúc Tạ Mãn Hòa về bao thuốc của hắn cũng đã hết sạch.

- Anh rể về rồi à?

Vương Quốc Hoa cười ha hả nói. Hắn cũng khá cảm ơn vì đối phương nghĩ tới việc làm đại thọ cho bố mình.

- Mấy năm nay em ở ngoài, bố mẹ may được anh và chị chăm sóc. Tối em phải mời anh vài chén.

Tạ Mãn Hòa mấy năm nay làm ăn tiếp xúc nhiều người, hiểu nhiều điều hơn. Y biết mình làm ăn được tốt cũng là nhờ Vương Quốc Hoa, không có Vương Quốc Hoa thì ai có thể để ý tới hắn chứ? Hiểu đạo lý này nên Tạ Mãn Hòa khá biết điều trước mặt Vương Quốc Hoa.

- Nên mà nên mà, mà cũng nhờ cậu thì việc làm ăn của anh mới thuận lợi.

Hai người nói chuyện một lát rồi bàn đến việc làm đầy thọ bố, Tạ Mãn Hòa tự nhiên không có vấn đề gì, tất cả đều làm theo ý của Vương Quốc Hoa.

Hai người nói chuyện được một lát, Cổ Tuần đi xe Desert Prince xuất hiện, Vừa vào cửa y đã lớn tiếng nói:

- Quốc Hoa, đầu bếp đã chuẩn bị xong. Đầu bếp ở khách sạn Nam Sơn.

Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc mới mở ra đưa cho đối phương.

- Anh vất vả rồi, nhưng mà đầu bếp khách sạn nấu món nông thôn có được không đó? Ở đây uống rượu toàn bằng bát.

Cổ Tuần nói:

- Cái này tôi biết mà, cậu định làm mấy bàn ở nhà? Tin cậu về tôi đã báo với Cao Cận Giang, y đang họp trên thị xã nói tối mới dám về. Y bây giờ là bí thư quận ủy, nói một không hai ở quận Nam Sơn này. Tôi đoán chắc vài lãnh đạo thị xã cũng tới, cậu không thể để mọi người uống rượu bằng bát hết chứ?

Cổ Tuần nói không sai, Vương Quốc Hoa cũng có chút buồn bực khi phải ứng phó đám quan chức thị xã Lưỡng Thủy. Chẳng qua hắn cẩn thận suy nghĩ bố mình đại thọ, có lãnh đạo thị xã tới cũng là thêm thể diện cho ông.

Máy điện thoại vừa vặn vang lên, Vương Quốc Hoa cầm thấy là số của Tằng Trạch Quang nên nghe ngay.

- Quốc Hoa, về sao không nói một câu.

Tằng Trạch Quang đã là bí thư thị ủy, y cùng cấp với Vương Quốc Hoa nhưng y từng là lãnh đạo của Vương Quốc Hoa nên hơi tỏ vẻ cao hơn một chút, Vương Quốc Hoa cũng chấp nhận được.

- Xin lỗi xin lỗi lão lãnh đạo, chị gái tôi gọi về nhưng không nói rõ, tôi còn tưởng trong nhà có việc nên về gấp, về mới biết là đại thọ bố.

- Ha ha, là lão gia tử đại thọ tôi nhất định phải đến. Cậu cho thời gian cụ thể là được.

Vương Quốc Hoa báo thời gian, Tằng Trạch Quang nói vài câu rồi dập máy. Vương Quốc Hoa nhớ không lầm Tằng Trạch Quang lúc về hưu là làm tới chức phó chủ tịch thường trực tỉnh. Người muốn tiến bộ một bước ở trong chính trị là rất khó khăn, làm được đến cấp đó đã là rất tốt. ban đầu Vương Quốc Hoa chỉ là một nhân viên bình thường, đi theo Tằng Trạch Quang thì hắn cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ có lúc ngang cấp với Tằng Trạch Quang.

Cổ Tuần và Tạ Mãn Hòa ngồi im lặng lúc Vương Quốc Hoa nghe điện. Cổ Tuần không ghen ghét mà chỉ cảm thấy hâm mộ và kính nể vị trí hôm nay của Vương Quốc Hoa. Cũng làm trong nhà nước nhiều năm, Cổ Tuần biết một người đi từ lúc mới vào nhà nước và phát triển đến bây giờ như Vương Quốc Hoa là có khó khăn đến mức nào.

Cổ Tuần không ở lâu, y còn có việc khác nên đi trước. Vương Quốc Hoa đưa ra cửa về lại nhà rồi hỏi Tạ Mãn Hòa:

- Sao không thấy lão bí thư đâu vậy anh?

- Bị trúng gió từ nửa năm trước. Bác ấy có hai thằng con trai nhưng không thằng nào chịu bỏ tiền chữa, thằng này đùn đẩy thằng kia, bệnh viện thiếu chút nữa đã dừng cấp thuốc. Sau đó Tú Tú không nhìn được trả bệnh viện năm ngàn thì lão bí thư mới được chữa tiếp.

Nói đến việc này trên mặt Tạ Mãn Hòa lộ vẻ không hài lòng, Vương Quốc Hoa cũng hiểu nguyên nhân. Lúc trước vợ chồng Tạ Mãn Hòa có con thứ hai đã bị lão bí thư dẫn dân quân đến bắt lợn phạt. Chuyện này nó vẫn là khúc mắc trong lòng Tạ Mãn Hòa.

Nhưng Tạ Mãn Hòa không biết lúc Vương Quốc Hoa thi đỗ đại học, nhà không đủ tiền đóng học phí thì lão bí thư lén lấy tiền dưỡng già của mình đưa cho Vương Lão Thật. Chuyện này tận mắt Vương Quốc Hoa nhìn thấy cho nên vẫn ghi nhớ trong lòng.

- Vậy bác ấy sao rồi?

- Bi liệt, hai thằng con vứt lão bí thư ở nhà kho, mỗi ngày đưa ít cơm chứ không chăm lo gì. Nếu không phải chị Từ ở đầu thôn chăm lo một chút thì người đã sớm không còn.

Tạ Mãn Hòa thở dài một tiếng, lão bí thư năm đó cũng là kẻ phong lưu. Vương Quốc Hoa nghe qua vài lời đồn đoán về quan hệ giữa lão bí thư và chị Từ kia.

- Lão bí thư anh hùng cả đời kết quả nuôi phải hai con chó vô ơn.

Vương Quốc Hoa ghét nhất loại con cái như vậy. Hắn xoay sang đi tìm Vương Tú Tú.

- Chị, nhà còn tiền mặt không, đưa em.

Vương Tú Tú lấy một xấp tiền dưới chiếu.

- Chị vừa rút, em cầm đi.

Vương Quốc Hoa tìm tờ báo bọc tiền nhét vào túi rồi đi đến nhà lão bí thư. Lão bí thư đã xây cho thằng lớn một căn nhà hai tầng, sau đó lúc thằng bé kết hôn cũng xây cho một căn ba tầng vì ông định ở dưỡng già với thằng bé. Đây cũng gần như là tục lệ của thôn.

Vương Quốc Hoa đến nhà lão bí thư thấy chị Từ bê một rổ tre đi tới. Chị Từ này lúc trẻ cũng là một mỹ nữ của thôn….