Thải Thanh đi ra nói với bốn vị đang đánh bài.

- Bọn em chuẩn bị đồ ăn khuya nhé?

Lục Vĩnh Hạo đang định nói, Vương Quốc Hoa đã nói trước.

- Tôi thì không cần, còn có một ván, đánh xong là về. Sáng mai tôi phải họp ở tỉnh ủy, không thể thức quá muộn.

Lục Vĩnh Hạo nói.

- Quốc Hoa, phòng đã đặt rồi, tôi cũng đã an bài thư ký và lái xe của cậu. Ăn khuya xong rồi chúng ta cùng về.

Vương Quốc Hoa nói.

- Tôi đã đặt phòng ở khách sạn khác, không về ở sẽ lãng phí, bí thư Lục trả lại phòng ở đây hộ tôi. Mai tan họp tôi mời ba vị lão huynh dùng bữa, nhất định phải nể mặt đó.

Lục Vĩnh Hạo thầm nghĩ tên Vương Quốc Hoa này quá khôn ranh, hắn nói coi như là từ chối khéo ý của mình, xem ra vẫn còn rất đề phòng. Chuyện này miễn cưỡng cũng vô nghĩ, từ từ sẽ thành.

- Nếu vậy thì là theo ý của Quốc Hoa đi, lãng phí không hay.

Lục Vĩnh Hạo không tỏ vẻ gì không hài lòng cả, y cười ha hả bảo mọi người đánh tiếp ván mới.

Hạ Tuyết Thuần đi tới rót nước, cô nhìn Vương Quốc Hoa với vẻ khẩn trương.

Vương Quốc Hoa vào toilet gọi điện cho Thang Tân Hoa.

- Sếp, là tôi.

Thang Tân Hoa nghe rất nhanh chỉ là có giọng điệu có vẻ không đúng.

- Cậu sao vậy?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Thang Tân Hoa nhỏ giọng nói.

- Bị bọn họ chuốc ít rượu, tôi đấu một chút rồi rả vời say rời đi, về cũng ngủ được một lát rồi.

- Ừ, cậu gọi điện cho trưởng ban thư ký bảo y gọi điện cho tôi, tìm lý do gì đó, nói là có việc gấp.

Vương Quốc Hoa quyết định nên chuẩn bị thêm đôi chút miễn có người nói này nói kia.

Vương Quốc Hoa vừa ra, phó trưởng ban thư ký Lâm đã nhỏ giọng nói.

- Vương Quốc Hoa hình như không nhận tình.

Lục Vĩnh Hạo không nói chuyện mà chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, trưởng ban Thái ho khan một tiếng.

- Tuổi trẻ làm được như vậy mà có xuất thân bình thường thì hắn không đơn giản đâu.

Lục Vĩnh Hạo tiếp lời.

- Trong lòng biết là đủ, quan hệ phải từ từ mới hình thành được.

Đây coi như là kết luận, phó trưởng ban thư ký Lâm mặc dù còn có ý kiến nhưng không nói.

Hạ Tuyết Thuần về phòng mà có chút hoảng hốt. Vương Quốc Hoa phải đi vậy không có chuyện cô nghĩ. Vậy mình nên làm gì? Thải Thanh chạy đến bên cô nhỏ giọng nói.

- Lát em cũng nói cần về, chị sẽ bảo hắn đưa em.

Hạ Tuyết Thuần gật đầu, tim đập liên hồi. Thải Thanh thấy mặt cô đỏ lên liền cười nói.

- Đừng quá khẩn trương.

Lượt bài kết thúc, Vương Quốc Hoa nói.

- Kết thúc, tôi cần phải đi.

Hắn vừa dứt câu Hạ Tuyết Thuần đã kịp thời xuất hiện. Thải Thanh đưa cô ra.

- Các vị lãnh đạo, em xin về trước.

Hạ Tuyết Thuần gật đầu chào mọi người, cũng đặt ví của Vương Quốc Hoa lên bàn. Lục Vĩnh Hạox lập tức nói.

- Hai người phối hợp tốt nhỉ, cùng nói đi là sao

Ánh mắt mấy người kia nhìn tới đều có vẻ mập mờ, Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên nói:

- Chắc là thế.

Lục Vĩnh Hạo khách khí đưa Vương Quốc Hoa ra thang máy, Hạ Tuyết Thuần đi sau Vương Quốc Hoa nửa bước. Vừa vào thang máy chút khoảng cách đó đã biến mất, Hạ Tuyết Thuần đã đưa tay khoác tay Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa cúi đầu cười với cô, Hạ Tuyết Thuần vội vàng cúi đầu. Ánh mắt của đối phương có sức xuyên thấu quá mạnh như thấy được nội tâm của cô vậy.

Hai người duy trì tư thế này đến lúc lên xe mới tách ra. Vương Quốc Hoa đứng ở cửa nói.

- Xin mời.

Hạ Tuyết Thuần có chút bối rối lên xe, tim cô đập rất nhanh. Vương Quốc Hoa nói tiếp.

- Cô ở đâu, tôi đưa cô về.

Hạ Tuyết Thuần nở nụ cười khá miễn cưỡng.

- Em làm ở đài truyền thanh Tân Thành, nhà bố mẹ ở trên tỉnh, ở …

Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện sự mất mát trong câu nói của Hạ Tuyết Thuần .

Trên đường Vương Quốc Hoa không nói gì, Hạ Tuyết Thuần cũng chỉ có thể chọn im lặng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ cần không phải là suy đồi đạo đức hoặc vi phạm pháp luật thì mỗi người đều có quyền chọn cách sống của mình. Từ ý nghĩa này mà nói Vương Quốc Hoa không coi thường Hạ Tuyết Thuần , nhưng hắn cũng không định cho cô một tín hiệu sai lầm.

Trong xe rất yên tĩnh làm người ta hơi buồn phiền. Vương Quốc Hoa thuận miệng nói.

- Tiểu Hạ làm gì ở cơ quan?

Hạ Tuyết Thuần có chút thất thần, trong lòng vẫn còn tiếc nuối vì mất đi cơ hội. Cô ngẩn ra một chút mới có phản ứng.

- Em làm người dẫn chương trình cho một tiết mục buổi đêm, thời gian là 23h…

Vừa nói Hạ Tuyết Thuần lộ ra nghiên cứu xấu hổ.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ cô bé này làm ở đài cũng không quá tốt, chắc là vẫn giữ gìn bản thân nếu không với dung mạo của cô thì cũng đâu đến mức như vậy, đáng tiếc xã hội đã làm cô thay đổi.

Khu dân cư Quang Minh này không có tường vây. Xe dừng lại, Vương Quốc Hoa ngồi trên xe, dưới ánh đèn đường mơ hồ thấy hắn đang cười. Thang Tân Hoa xuống xe mở cửa, Hạ Tuyết Thuần cười đáp lại rồi khom người xuống xe.

Gần như trong nháy mắt khi Hạ Tuyết Thuần đứng thẳng liền có một người ở ven đường lao tới lớn tiếng nói.

- Tuyết Thuần, cô sao bây giờ mới về?

Vương Quốc Hoa chưa thấy rõ bộ dạng đối phương thì tên kia đã chỉ vào xe.

- Hắn là ai? Cô sao ở trên xe của hắn?

Vừa nói người đàn ông vừa túm tay Hạ Tuyết Thuần lắc lắc. Hạ Tuyết Thuần cố giựt vài cái mới thoát, cô lạnh lùng nói:

- Trang Cường, anh có quan hệ gì với tôi? Dựa vào gì mà nói chuyện như vậy với tôi?

- Cô biết rõ tôi thích cô mà còn đối với tôi như vậy sao?

Tên Trang Cường kia nói. Vương Quốc Hoa nghe vậy không nhịn được cười, lúc này Thang Tân Hoa đứng ở giữa hai người nói.

- Cô Hạ có cần tôi giúp không?

Thho khách khí như vậy làm Hạ Tuyết Thuần có chút không thoải mái. Đúng là gì có cấp dưới như vậy, xưng hô cũng xa lạ.

Hạ Tuyết Thuần thậm chí có thể kết luận mình mà nói “Không có việc gì” là thho sẽ lên xe đi ngay.

- Đây là đồng nghiệp với tôi, y theo đuổi tôi, tôi chưa bao giờ nhận lời.

Hạ Tuyết Thuần nói rất kiên định, cố đề cao âm điệu để Vương Quốc Hoa nghe rõ.

Vương Quốc Hoa biết mình cần xuống xe nếu không giằng co ở đây cũng tốn thời gian.

Hắn đi xuống cười nói với Hạ Tuyết Thuần .

- Tiểu Hạ, tôi đưa cô lên nhà.

Trang Cường đứng bên chỉ hừ một tiếng nhìn hai người rồi xoay đi.

Đứng trước cửa một căn phòng, Hạ Tuyết Thuần nói:

- Đến nhà em rồi, cảm ơn ngài.

- Như vậy ngủ ngon, gặp lại.

Vương Quốc Hoa nói xong dứt khoát xoay người đi. Hạ Tuyết Thuần ngẩn ra thầm nghĩ hắn không chờ mình vào nhà rồi mới đi. Vương Quốc Hoa rất nhanh biến mất trong bóng đêm, Hạ Tuyết Thuần bất đắc dĩ xoay người.

Đám người còn lại ở khách sạn đã tản đi chỉ còn lại hai người Thải Thanh và Lục Vĩnh Hạo. Lục Vĩnh Hạo nằm trên giường mà vẻ mặt khá khó coi, Thải Thanh lo lắng đi tới bỏ cốc trà rồi cẩn thận ngồi bên.

- Sau này đừng có định bày trò trước mặt tôi. Chuyện Kiều Na hôm nay tôi bỏ qua, cô tự cầu phước Vương Quốc Hoa có thể coi trọng Hạ Tuyết Thuần đi.

Vừa nói Lục Vĩnh Hạo vừa cầm điếu thuốc lên, Thải Thanh ra châm lửa cho đối phương, Lục Vĩnh Hạo thuận tiện đưa tay ấn đầu.

Thải Thanh đã quen với ám chỉ này, cô lặng lẽ bò lên giường xoay người quỳ. Bốp, vú bị tập kích Thải Thanh nhíu mày cúi đầu, bị đánh là một chuyện nhưng vẫn cần phải sống. Thải Thanh biết rõ Lục Vĩnh Hạo lúc quan hệ bạo hành như thế nào, nhiều lúc nghĩ đến mà còn thấy hơi sợ.

Xe trên đường Vương Quốc Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi, lái xe Tiểu Triệu đột nhiên quay đầu lại nói:

- Xếp, có một xe Santan vẫn đi theo, có cần báo cảnh sát hay là vứt bỏ nó không?

- Có cần như vậy không? Muốn đi thì cứ đi.

Xe tới khách sạn Đông hải, xe kia mới coi như không đi theo. Vương Quốc Hoa ra sảnh ngồi chờ Thang Tân Hoa đi làm thủ tục. Hắn vốn định vào nhà khách tỉnh ủy ở nhưng nghĩ lại lại thôi bởi ở đó tuy trang thiết bị như khách sạn bốn sao nhưng không tiện.