Lục Vĩnh Hạo nghĩ ra không ít khả năng của việc này. Vương Quốc Hoa có thể nói là lặng lẽ đến Tân Châu, nhất định không muốn kinh động mình. Bây giờ bị buộc phải gọi điện nhất định là bị đãi ngộ không công bằng. Vương Quốc Hoa còn đỡ một chút, với địa vị của hắn không thể nào đi coi việc này là thật, không để ở trong lòng. Nhưng ả nữ tổng giám đốc tập đoàn Mỹ kia thì lại khác.

Vì thế khi Vương Quốc Hoa gọi điện tới tự nhiên là không hy vọng chuyện này làm ầm lên. Nếu không Vương Quốc Hoa trực tiếp báo danh còn không thể hù chết cảnh sát giao thông phá án ư? Một bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu là người dễ bị vu oan giá hoa sao? Chức ủy viên tỉnh ủy đâu dễ mà có được.

Đạo lý không phức tạp cho nên Lục Vĩnh Hạo đưa kết luận không khó gì. Y nói với thư ký:

- Mặc kệ ai đúng ai sai tóm lại không thể làm người Mỹ tìm ra sơ sót. Bỏ đi, tôi tự mình đi một chuyến.

Lục Vĩnh Hạo gần như ngay lập tức thay đổi quyết định, chủ yếu là nghĩ chuyện này Vương Quốc Hoa nếu có tham gia, mình là thường vụ tỉnh ủy đi một chuyến cũng không làm mình mất mặt. Hơn nữa sau này có thể nhờ vụ việc lần này mà quan hệ của hai bên sẽ có thay đổi. Hơn hai năm nữa là hết nhiệm kỳ, Lục Vĩnh Hạo rất có khả năng tiến thêm một bước. Y không phải hy vọng Vương Quốc Hoa có thể giúp gì nhưng ít nhất không nên gây chuyện xấu. Tới lúc ấy Vương Quốc Hoa có cơ hội nói một câu tốt và một câu xấu trước mặt lãnh đạo là rất khác nhau. Lục Vĩnh Hạo đã nghe nói việc Vương Quốc Hoa được lãnh đạo trung ương gặp ở trường Đảng trung ương. Lục Vĩnh Hạo thậm chí còn nghi ngờ Vương Quốc Hoa là đối tượng được lãnh đạo bồi dưỡng.

Trên địa bàn của mình, mình đi một chuyến có đáng gì chứ, hơn nữa nó có khi còn có lợi cho mình.

Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc lái xe chạy theo sau xe cảnh sát. Nghiêm Giai Ngọc nhìn Vương Quốc Hoa rồi nói:

- Em nhìn ra rồi, anh có ý đồ xấu. Vừa mở miệng đã nói là tổng giám đốc tập đoàn Mỹ, anh đây là đang sùng ngoại.

Vương Quốc Hoa cười đáp.

- Cái này không thể trách anh, chủ yếu là có người sợ cái này. Em thử nói xem nếu người Mỹ phạm pháp ở thị xã Thiết Châu thì anh sẽ làm gì?

Nghiêm Giai Ngọc cười nói:

- Em nói này, vấn đề cứng hay không lát có phải để ả kia thử xem một lần không? Em thấy ả không khó để đoạt vào tay đâu.

Vương Quốc Hoa hoàn toàn thất bại, bại đến tận cùng. Nghiêm Giai Ngọc thay đổi quá lớn, lúc trước phải rất khó khăn mới dậy cô “thổi kèn” được, hôm nay gì cũng có thể nói, gì cũng có thể làm.

- Anh khai thật xem có động tâm không?

Nghiêm Giai Ngọc không chịu bỏ qua hỏi tiếp. Vương Quốc Hoa có thể khẳng định mình mà nói động tâm thì hai ngày này đừng mong có đồ ngon để ăn.

- Động cái tim em của em đó.

Vương Quốc Hoa nói một câu mà Nghiêm Giai Ngọc chưa từng nghe qua, cô không tức mà còn cười nói:

- Em chỉ có em họ, anh có muốn không? Không phải nói dì có nửa cái mông của anh rể sao?

Xe đến phòng sự cố, Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Ngô Hải Long từ xe Audi đã chạy tới nhỏ giọng nói:

- vị lãnh đạo này, tôi vừa xin chỉ thị, lãnh đạo tỏ vẻ nếu người ở thị ủy tới thì cứ dựa theo ý của ngài mà làm.

Vương Quốc Hoa liếc hắn một cái, cười nói.

- Thực ra anh rất biết cách làm việc nhưng số hơi đen một chút. Vừa nãy tôi thấy anh cố gắng thuyết phục ả họ Chung kia, chắc là ả cứ đòi bọn tôi bồi thường tiền hả.

Ngô Hải Long có chút xấu hổ gật đầu nhìn Chung tiểu thư đang xuống xe, hắn nhỏ giọng nói:

- Con gái nuôi của lãnh đạo chúng tôi, tôi chỉ là một phó trưởng phòng nhỏ mà thôi, không có biện pháp.

- Được, nhìn biểu hiện của anh cũng được chuyện hôm nay cứ dựa theo trình tự xử lý sự cố giao thông bình thường mà làm. Anh về trước đi, lưu lại không tiện. Đúng, bố nuôi ả là ai?

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Ngô Hải Long thở dài một tiếng. Y vẫn lo lắng nếu như Vương Quốc Hoa sống chết không chịu xử lý bình thường thì đúng là rất phiền phức.

- Cái này tôi xin lỗi không thể nói.

Ngô Hải Long có chút khó xử không tiện nói, Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng:

- Vậy cũng được, anh về đi.

Cứ như vậy Ngô Hải Long không dám đi, Vương Quốc Hoa nếu mắng vài câu có khi còn đỡ. chuyện này sau đó xảy ra chuyện gì thì ai biết được, đừng có gây họa cho lãnh đạo.

- Vị lãnh đạo này, tôi thật sự là …

Vương Quốc Hoa đưa tay chặn Ngô Hải Long lại, hắn thản nhiên nói:

- Tôi từ biển số xe là biết được đầu mối, không quan hệ đến anh.

Ngô Hải Long thầm than trong lòng, thầm nghĩ xong rồi. Lãnh đạo vì “con gái nuôi” mà cho mình đi xe của lãnh đạo đi xử lý, vậy mà nó lại thành đầu mối.

- Tôi về trước.

Ngô Hải Long xoay người vội vàng đưa mắt nhìn ả phụ nữ kia rồi lên xe. Cảnh sát giao thông đứng ở xa xa lúc này tiến lên nói với Vương Quốc Hoa:

- Mời lãnh đạo lên văn phòng tôi ngồi nghỉ một chút.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ việc này không thể trách cảnh sát giao thông. Đối phương là nhân vật nhỏ bé, lãnh đạo lên tiếng đâu dám không nghe theo. Tính lệ thuộc của bên công an, quân đội cao hơn ở bên chính quyền nhiều.

- Được.

Vương Quốc Hoa gật đầu rồi cùng Nghiêm Giai Ngọc đi lên lầu nghỉ. Bên này Ngô Hải Long nói với ả kia:

- Chung tiểu thư, vị lãnh đạo vừa nãy đã nhận lời xử lý theo trình tự giao thông bình thường, bảo cô chủ động nhận sai nếu không lãnh đạo cũng không bảo vệ được cô. Cảnh sát nói với tôi thư ký của bí thư thị ủy Lục sẽ đích thân tới xử lý vấn đề này, cô đừng có mà gây chuyện nữa.

Chung tiểu thư này không ngu, người mà bố nuôi phái tới xử lý chuyện lại sợ đến vậy, ả biết lợi hại ở đâu. Chung tiểu thư vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc.

- Tôi biết nên làm như thế nào, tôi sẽ nhận sai, cần bồi thường sẽ bồi thường, cần xin lỗi sẽ xin lỗi.

Có thái độ này của ả, Ngô Hải Long có thể yên tâm rời đi. Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, hôm nay lãnh đạo phái xe này tới coi như là thất sách, nếu thằng kia ghi hận trong lòng thì sao? Hắn có thể không chấp một phụ nữ, cũng không chấp một thư ký vì như vậy rất mất thân phận, nhưng hoàn toàn có thể so đo với lãnh đạo của mình mà.

Ngô Hải Long lo không phải là thừa. Xe Audi đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì y thấy xe của bí thư thị ủy chạy tới, y vội vàng bảo lái xe dừng ở một bên tránh bị bí thư Lục thấy xe của mình.

Vấn đề là sau đó mắt Ngô Hải Long gần như rơi ra. Xe kia dừng ổn, người xuống không ngờ là bí thư thị ủy Lục Vĩnh Hạo. Ngô Hải Long run lên, chuyện nguy rồi, bí thư thị ủy tự mình tới xử lý việc này, vậy thằng kia là lãnh đạo như thế nào? Không được, phải mau báo cáo tình hình với lãnh đạo mới được.

Thấy Lục Vĩnh Hạo, Vương Quốc Hoa cũng có chút giật mình, hắn còn chưa lên lầu đã phải vội vàng ra đón.