Vương Quốc Hoa chỉ có thể im lặng sau đó dùng ánh mắt rất vô tội nghênh đón ánh mắt không cam lòng vì đau của Sở Sở. Thực ra Sở Sở sau khi hét lên đã lấy lại tinh thần và biết mình thất thố. Vừa nãy trong nháy mắt thoát khỏi tử thần làm cô sợ hãi nên mới vậy.

Nhìn tên bạn học mặt mày vô tội, tay chân luống cuống vì làm chuyện tốt còn bị mắng, nghĩ đến mình vô lý hét lên, Sở Sở không nhịn được nở nụ cười. Cười ảnh hưởng đến chỗ đau lại làm Lý Vân nhíu mày và rên lên một tiếng.

- Bạn không sao chứ?

Vương Quốc Hoa đi lên ngồi xuống định đưa tay ra kéo Sở Sở lên nhưng lại rụt về.

- Bạn nói xem? Bạn bị ngã chổng bốn vó lên trời thì xem có đau không chứ? Ôi, tôi đau, mau đỡ tôi lên.

Sở Sở trừng mắt nhìn. Cô biết hắn vì cứu người nên dùng quá sức nhưng thấy hắn rụt tay về làm cô có chút tức giận. Hắn quay mặt đi rồi mới vươn tay ra là sao?

Một cơn gió thổi qua, Sở Sở thấy dưới mông man mát. Cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống thì ra tư thế không ổn, bên dưới váy lộ hết. Sở Sở chỉ có thể hét lên một tiếng chói tai, khép chân lại thật nhanh, hai tay còn cuộn hai chân lại như con nhím cuộn mình.

Vương Quốc Hoa nhìn mấy quyển sách rơi xuống đất rồi lặng lẽ nhặt lên. Hành động này của hắn chẳng khác gì cho Sở Sở cơ hội lấy lại tinh thần. Đợi khi hắn nhặt sách xong thì Sở Sở ngoài mặt đỏ ra còn lại không có gì khác.

- Cái này, bạn tên là gì, học lớp nào? Làm thế nào trả tiền lại cho bạn?

Sở Sở là hoa khôi khoa tiếng Trung kiêm toàn khóa giờ phút này không khỏi dở khóc dở cười. Học cùng bốn năm mặc dù không cùng lớp nhưng tốt xấu cũng cùng khoa mà, ngay cả tên hoa khôi cũng không biết, hắn đúng là. Sở Sở thật ra đâu có biết bốn năm đại học lưu lại ký ức không tốt mấy cho Vương Quốc Hoa. Hắn trải qua quá nhiều thứ về sau, hắn cũng không tham gia họp lớp. Có lẽ Vương Quốc Hoa trước đây biết tên Sở Sở nhưng đã quên mất.

Sở Sở muốn lộ cơn oán giận trong lòng nhưng đứng lên nhìn thấy có một đám đông tụ tập cách đó trăm mét, cô không khỏi lớn tiếng nói:

- Trời ơi, tai nạn xe, tôi đi báo cảnh sát.

Sở Sở vừa nói vừa chạy vọt tới trạm điện thoại công cộng gần đó gọi 110.

Báo cảnh sát xong Sở Sở muốn tìm Vương Quốc Hoa nhưng chỉ thấy hắn đã biến mất ở cửa đối diện. Cô không khỏi nhìn theo mà mỉm cười rồi thầm nghĩ tên này không nhân cơ hội quấn lấy mình, cũng không quá đáng ghét.

- Này, xổ số của cô.

Cô gái bán hàng giơ tờ xổ số lên gọi. Sở Sở nói:

- Đưa tôi.

Vương Quốc Hoa cũng không phải ra vẻ lạnh lùng, không phải chơi trò lạt mềm buộc chặt mà là hắn nhớ đến một việc khác đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Vương Quốc Hoa không muốn dẫm vào vết xe đổ kiếp trước nên muốn tiến hành ngay, ngay cả tờ xổ số mua rồi cũng quên.

Vương Quốc Hoa rất ghét tên Lý Vân. Hai người là bạn học cấp ba kiêm đồng hương, cùng tiến vào trường này nhưng lại không có quan hệ gì. Nguyên nhân rất đơn giản, bố Lý Vân là Bí thư huyện ủy còn bố Vương Quốc Hoa là nông dân.

Kiếp trước Vương Quốc Hoa và Lý Vân vì một suất ở lại trường đã cãi nhau rất căng. Thành tích học của Vương Quốc Hoa cao hơn nên có cơ hội lớn hơn, Lý Vân tìm Vương Quốc Hoa thương lượng hy vọng hắn bỏ nhưng bị từ chối, Lý Vân liền đưa quà cho lãnh đạo trường khiến Vương Quốc Hoa cũng không ở lại được trường, cả hai đều bại. Sau đó Vương Quốc Hoa không theo phân phối của trường mà ở lại thành phố tiếp tục cố gắng, sau nhiều năm mới đạt được chút thành công. Nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện đó Vương Quốc Hoa lại thấy mình ngu. Mười sáu năm chìm nổi nói cho Vương Quốc Hoa một đạo lý người đàn ông không biết thỏa hiệp chính là một tên chưa trưởng thành.

Mặc dù rất chán ghét vẻ mặt luôn châm chọc người khác của Lý Vân, nhưng Vương Quốc Hoa sau khi sống lại vẫn quyết định chọn sự thỏa hiệp mất mặt đó nhưng lại có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.

Phòng 405 có bốn giường tầng, trong đó có hai giường trống, không phải nhà trường tốt bụng để thừa hai vị trí để mọi người bỏ đồ, mà là hai tên đen đủi gần tốt nghiệp bị đuổi học. Vương Quốc Hoa trước khi vào đại học vẫn cho rằng ở đây chỉ có học không có gì khác, thực ra nhà trường cũng không ngoại lệ, có người là có mâu thuẫn.

Lý Vân cho đến bây giờ chưa bao giờ coi Vương Quốc Hoa vào đâu. Con một tên nông dân sao có thể so sánh với mình là con Bí thư huyện ủy? Lý Vân vừa từ cửa hàng trang sức do vợ của phó hiệu trưởng Lưu mở đi ra đang khá buồn bực. Y một lòng muốn ở lại trường lại bị chủ nhiệm khoa –- Lão Thái phản đối trong hội nghị, lý do là Vương Quốc Hoa thích hợp hơn. Lão Thái kia là giảng viên lâu năm ở trường, có quan hệ tốt với hiệu trưởng.

Lý Vân thích sự phồn hoa của Thượng Hải, không muốn về thị trấn miền núi kia. Y tìm không ít tiền để tạo quan hệ với phó hiệu trưởng Lưu, chuyện vốn tưởng chắc chắn nhưng bây giờ lại phải đi xin thằng mà mình coi thường. Lý Vân biết rõ cơ hội ở lại trường là rất khó, càng biết rõ muốn thuyết phục Vương Quốc Hoa gần như là không thể. Biện pháp duy nhất là giao dịch nhưng nghĩ tới tính cách tên Vương Quốc Hoa là kẻ đã quyết định gì thì không bao giờ thay đổi, Lý Vân không quá tin.

Vương Quốc Hoa chạy tới cầu thang liền dừng lại rút thuốc ra hút. Trong đầu hắn nghĩ xem trong phòng đang có chuyện gì. Nếu hắn không nhớ nhầm thì trong phòng chỉ còn lại có tên Thôi Tiểu Hải. Phòng 405 có hai sinh viên từ nông thôn đi ra, một là Thôi Tiểu Hải, một là Vương Quốc Hoa.

Kiếp trước hai người Vương Quốc Hoa, Lý Vân tranh nhau khiến Thôi Tiểu Hải thành công ở lại trường, đây là điều làm Vương Quốc Hoa rất hoang mang. Sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên hắn mới biết Thôi Tiểu Hải có thể ở lại là phải cảm ơn giảng viên Lưu Đường. Thôi Tiểu Hải và Lưu Đường thoạt nhìn không có quan hệ gì nhưng trên thực tế đây là anh em họ.

Nhắc tới Lưu Đường, người này bị tên Bành Trí Dũng cũng ở phòng 405 nói là tên không ra gì. Hai tên đen đủi của phòng bị khai trừ đúng là do đắc tội Lưu Đường. Lưu Đường nhìn qua thì gặp ai cũng cười nên làm nhiều người bị mê hoặc, trong đó có cả Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa ra xã hội nhiều năm đã đánh giá Lưu Đường là kẻ “miệng phật tâm xà”. Vương Quốc Hoa mặc dù hận Lưu Đường nhưng không ghét y, thậm chí cho rằng có thể học được nhiều thứ từ đối phương.

Hút hết điếu thuốc, Vương Quốc Hoa nở nụ cười, ông trời cho cơ hội thì hắn phải lấy lại cơ hội đã bỏ qua.

Trong phòng quả nhiên truyền ra tiếng cười nói vui vẻ của Lý Vân, Thôi Tiểu Hải. Cùng là con nhà nông dân nhưng Thôi Tiểu Hải khéo đưa đẩy, người trong phòng có chuyện gì đều giúp, miệng cũng ngọt nên được chào đón hơn Vương Quốc Hoa nhiều.

Lý Vân do xuất thân nên từ lời nói, cử chỉ đều lộ sự tự tin. Thấy Vương Quốc Hoa vào, y miễn cưỡng nở nụ cười.

- Ông bạn về à, có việc cần tìm ông.

Thôi Tiểu Hải ở bên cười nói:

- Quốc Hoa, nghe Lý ca nói là bạn học hồi cấp ba với ông, sao trước đây không nghe thấy hai người có qua lại gì thế?

Lời này của Thôi Tiểu Hải nghe rất bình thường nhưng đây là muốn tạo điểm gì đó giữa hai người. Kiếp trước vì lời này làm Vương Quốc Hoa nhớ lại ký ức không tốt trước đó nên đốp lại, Lý Vân cũng mất hứng nên hai người cãi nhau.

Vương Quốc Hoa bây giờ đương nhiên không phạm sai lầm đó. Hắn rất tự nhiên gật đầu với Lý Vân:

- Ra ngoài nói chuyện.

Nụ cười trên mặt Thôi Tiểu Hải hơi cứng lại.

Đi dưới tán cây ở ký túc, Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra mời. Lý Vân có chút bất ngờ nhưng vẫn cầm lấy rồi lấy bật lửa bật cho Vương Quốc Hoa.

- Biết nhiều năm như vậy mà không thấy ông hút thuốc, giấu sâu thật.

Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua cửa sổ phòng 405, hút một hơi thuốc thật sâu như một kẻ nghiện.

- Vừa nãy trong ký túc Thôi Tiểu Hải nói gì với ông? Tôi không đoán sai thì y nhất định nói nhà tôi nghèo, bình thường không hay nói chuyện, đúng không?

Lý Vân không nghĩ Vương Quốc Hoa lại nói trực tiếp như vậy, thực ra Thôi Tiểu Hải nói thì y cũng đồng ý. Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, Vương Quốc Hoa làm y có ấn tượng đó.

Có thể thi vào đại học F thuộc top 20 của cả nước thì ai cũng thông minh cả, Lý Vân đương nhiên không ngoại lệ.

- Ông còn đoán được gì?

Vương Quốc Hoa cười cười giơ ngón cái lên:

- Thông minh, Lưu Đường là anh họ của Thôi Tiểu Hải, đang hoạt động việc ở lại trường cho Thôi Tiểu Hải.

Lý Vân có chút giật mình, tên Vương Quốc Hoa này giấu quá sâu, đối phương nếu có thể nói ra việc này thì mình cũng không cần vòng vo nữa.

- Về chuyện ở lại trường thì ông cũng rõ, tôi muốn trao đổi với ông.