Nghiêm Giai Ngọc buồn bã đưa tay chống tường muốn đứng lên nhưng không thành công. Cú va vừa rồi làm ngực cô bị đụng mạnh thở không ra hơi.

Mặt Vương Quốc Hoa đầy dữ tợn. Hắn đi nhanh tới nói:

- Đưa chìa khóa cho tôi, nhanh lên.

Nghiêm Giai Ngọc bị hắn nói vậy đâm sợ, tay run run lấy chìa khóa đeo ở thắt lưng. Vương Quốc Hoa thấy thế ngồi xổm xuống tự lấy:

- Là chiếc nào, có điện thoại đểu có gì mà phải khóa lại chứ?

Nghiêm Giai Ngọc lớn như vậy nhưng lần đầu bị người quát. Trong lòng mặc dù buồn muốn khóc nhưng thấy gương mặt anh tuấn của Vương Quốc Hoa vì sốt ruột, mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Giai Ngọc không dám nói gì.

- Cái này.

Vương Quốc Hoa đứng lên xoay người chạy tới trước điện thoại mở ra rồi gọi cho 120. Dập máy mà trong lòng hắn thấy rất áy náy. Nếu như trước khi đi gặp Du Phi Dương hắn có thể nghĩ đến chuyện này thì kết quả đâu xảy ra như vậy. Càng nghĩ càng thấy áp lực, hắn vung tay lên tự tát vào mặt mình.

“Bốp” một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc trừng mắt đầy khó hiểu nhìn hắn. Vương Quốc Hoa không kịp nghĩ nhiều mà lao nhanh ra ngoài, lúc này quan trọng nhất là cứu người.

Vương Quốc Hoa vừa ra cửa đã thấy Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi và chủ tịch Tằng Trạch Quang một trước một sau lao xuống, mặt hai người đầy khủng hoảng.

Hai người này cũng ở trụ sở sao trước đó không ra gặp công nhân mà chỉ để một phó chủ tịch thường trực ra gặp?

MỘt người quá thông minh thật sự không phải chuyện gì tốt. Chỉ dừng lại trong giây lát, Vương Quốc Hoa đại khái có thể đoán được câu chuyện là như thế nào. Vương Quốc Hoa lui lại vài bước dựa lưng vào tường nhìn Lý Hùng Phi đang hét lên với thư ký, vẻ mặt chủ tịch Tằng Trạch Quang cũng đầy khẩn trương phân phó người bên cạnh. Đầu hắn ông ông lên như không nghe thấy gì hết.

- Ôi, cậu sao thế? Nghiêm Giai Ngọc vân vê chân một chút, cô dựa vào tường mà đứng lên. Thấy mặt Vương Quốc Hoa tái nhợt, cô đưa tay chạm vào tay Vương Quốc Hoa một chút thấy rất lạnh nên không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Chủ tịch Tằng có cuộc sống không quá tốt ở huyện phải không?

Vương Quốc Hoa theo bản năng Hoàng Mộng Chân, Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nhìn quanh:

- Bên ngoài đang bận, cậu đi cứu người đi, lát nói chuyện này.

Hai xe cấp cứu của bệnh viện huyện đã tới, trong trụ sở cũng tìm được xe để chở người. Sau nửa tiếng bận rộn mới đưa được người bị thương nặng đến bệnh viện cấp cứu. Cả trụ sở trở nên yên tĩnh, Vương Quốc Hoa rất mệt vì hỗ trợ. Hắn ngồi thở hổn hển ở bậc thang phòng bảo vệ.

- Chuyện hôm nay chính quyền phải có câu trả lời cho dân chúng.

Đứng dưới tán cây, Lý Hùng Phi lớn tiếng nói, Tằng Trạch Quang ở phía đối diện cũng không hề nhân nhượng đáp lại một câu:

- Bây giờ quan trọng nhất là cứu quần chúng bị thương, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, còn do ai chịu trách nhiệm thì trong lòng mọi người biết.

Tằng Trạch Quang nổi giận đùng đùng lên xe Santana:

- Lái xe đi, đến bệnh viện.

Lý Hùng Phi đứng tại chỗ mặt đầy âm trầm nhìn xe. Phó chủ tịch thường trực Chu Dũng cẩn thận đi tới nói:

- Bí thư Lý, tôi nên làm gì bây giờ?

- Làm gì ư? Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Cải cách có nhà máy dệt mà anh lại làm loạn đến vậy? Anh đúng là làm tôi quá thất vọng. Đáng chét.

Tâm trạng đầy áp lực của Lý Hùng Phi gần như phát tiết hết ra, mặt Chu Dũng không còn chút máu, người cứng đờ lại, may là ở bên có người đỡ nên không ngã xuống. Sau đó mặt Chu Dũng lúc đỏ lúc trắng và phun ra một ngụm máu.

Vương Quốc Hoa thấy tất cả chuyện này. Lúc Chu Dũng hộc máu, trong lòng hắn lại thấy vui sướng. Nguyên nhân chuyện hôm nay là gì thì hắn không cần biết chi tiết nhưng nhất định có nguyên nhân liên quan tới Chu Dũng.

Chu Dũng được đưa đến bệnh viện.

Sau đó không có chuyện của Vương Quốc Hoa, người cần quan tâm chính là lãnh đạo Vương Quốc Hoa một mình đi về văn phòng, thời gian bữa trưa đã qua đi nhưng hắn không hề thấy đói. Chuyện xảy ra hôm nay làm hắn run sợ. Nghiêm Giai Ngọc mặc dù lúc ấy không nói gì nhưng Vương Quốc Hoa có thể đoán được tình cảnh của Tằng Trạch Quang ở huyện không ổn, mất quyền lực là tất nhiên.

Giữa bí thư và chủ tịch rốt cuộc có mâu thuẫn như thế nào? Hai vị lãnh đạo huyện vừa nãy có tranh cãi, Vương Quốc Hoa xem vào mắt rồi thấy mình không đủ tàn nhẫn.

Vương Quốc Hoa ngồi dưới một tán cây hút thuốc. Hắn không chú ý đến Nghiêm Giai Ngọc từ phía sau đi đến. Bao suy nghĩ trong lòng làm hắn thất thần, mãi đến khi Nghiêm Giai Ngọc khẽ vỗ vai mới làm hắn giật mình.

- Đang nghĩ gì vậy? Có thể nói nghe một chút không?

Nghiêm Giai Ngọc thực ra đã đứng ở trụ sở chú ý đến Vương Quốc Hoa khá lâu, cô vốn không muốn tới nhưng cuối cùng không nhịn được.

- Tôi và chị rất quen sao?

Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói. Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy có lẽ mình biết tại sao tâm trạng hắn không tốt nên cô không giận.

- Vừa nhận được tin một cán bộ của nhà máy dệt tắt thở tại chỗ, một nữ công nhân mất việc bị thương nặng không qua khỏi, còn có ba người vẫn trong giai đoạn nguy hiểm đang được cấp cứu. Có phải cậu thấy trụ sở này quá bạc tình bạc nghĩa không?

So sánh với Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú trong nhà nước hơn Vương Quốc Hoa nhiều nên lấy thái độ người chị dạy hắn.

- Chị có phải muốn nói với tôi rằng một tên thanh niên bi bỏ xó ở văn phòng nghiên cứu chính sách, ban ngày không có việc gì làm, tối không có việc gì làm nên suy nghĩ nhiều như vậy làm gì phải không? Nếu như muốn nói như vậy thì cút cho tôi.

Ngọn lửa trong lòng hắn gần như phun hết vào mặt Nghiêm Giai Ngọc.

Vẻ kích động của Vương Quốc Hoa vẫn không làm Nghiêm Giai Ngọc giận. Cô yên tĩnh lấy khăn giấy ra lau mặt.

- Tức giận không thay đổi được thế giới. Huyện Nam Sơn rất nghèo, không ít xã thị trấn xa xôi còn phải nhờ tiền trợ cấp quốc gia, nhưng tiền trợ cấp này cũng không toàn bộ phát tới tay dân chúng…

- Cút.

Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên lững thững đi ra cửa sau. Vương Quốc Hoa có nhiều kinh nghiệm sống chẳng qua thiếu điểm tàn nhẫn mà thôi. Cho nên mấy lời Nghiêm Giai Ngọc nói, Vương Quốc Hoa căn bản không nghe vào. Hắn chỉ tự trách mình mà thôi.

Nghiêm Giai Ngọc đuổi theo lớn tiếng nói:

- Nếu cậu thật sự muốn làm gì thì đừng ở đây oán trời trách đất. Cậu cần cố gắng bò lên, chỉ khi cậu thành Bí thư huyện ủy hoặc quan lớn hơn thì cậu mới có thể thay đổi gì đó cho quê hương nghèo khó. Nắm quyền lực trong tay thì mới tránh cho bi kịch hôm nay tái diễn.

Vương Quốc Hoa đứng lại cười lạnh nói với Nghiêm Giai Ngọc:

- Kẻ ngu tự cho mình là đúng.

Nghiêm Giai Ngọc…

- Lão Khương, ông có quan hệ gì với Quốc Hoa?

Du Phi Dương ngồi ở vị trí tay lái phụ nhìn như hỏi rất tùy ý. Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói:

- Bạn học cấp hai, cấp ba, chẳng qua tên này đúng là thú vị. Trước đây tôi không thích học, cả ngày chỉ đánh nhau tán gái. Có một lần hết giờ học bị người chặn chém vào bụng, lúc ấy tôi thấy mình như sắp chết, giáo viên cũng bị dọa ngất. Lúc ấy Quốc Hoa vốn không có qua lại gì với tôi lại đứng ra cõng tôi chạy tới bệnh viện. Từ đó về sau tôi nói đời này mặc kệ hắn thấy tôi như thế nào, tôi nhất định coi hắn là anh em.

Du Phi Dương rất thông minh. Y thầm nghĩ đừng nhìn tên này đi xe Santana nhưng nếu để hắn bỏ ra ba triệu thì có lẽ không làm được. Vì thế Du Phi Dương đột nhiên đổi giọng:

- Ba triệu này là của Vương Quốc Hoa?

- Ừ ….

Khương Nghĩa Quân phát hiện mình lỡ mồm nên tay run run:

- Lão Du, nói chuyện đừng như vậy chứ? Tôi đang lái xe. Được rồi, nói quan hệ của ông và yêu nhân đi, ba triệu mà hắn lại yên tâm đưa cho ông.

Du Phi Dương cười cười. Nếu tiền là của Khương Nghĩa Quân thì Du Phi Dương thấy áp lực hơn nhiều. Bây giờ biết tiền này là của của Vương Quốc Hoa thì mặc kệ tiền này đến như thế nào, Du Phi Dương cũng thấy dễ dàng hơn. Bốn năm đại học hai người khi gặp chỉ gật đầu tùy ý trò chuyện, tình hữu nghị của hai người thực tế thành lập trong quá trình tranh chấp đứng đầu lớp từ năm thứ nhất. Du Phi Dương nuối tiếc chính là mặc kệ mình cố gắng ra sao cũng không có kết quả tốt bằng Vương Quốc Hoa.

- Tôi có tính cách lạnh nhạt, bốn năm học đại học ít có bạn bè. Kỳ lạ chính là lại rất ăn ý với Vương Quốc Hoa, mỗi lần gặp hắn đều chủ động chào tôi, hai người cũng có thể nói chuyện mấy câu. Chính xác mà nói mới đầu hắn chỉ có thể coi như nửa bạn học, nửa bạn, mãi đến một lần trong lúc ăn trưa nhiều người, có một tên cầm bát canh đổ hết vào người tôi, lúc ấy thằng kia không chịu xin lỗi, tôi nói hắn hai câu, hắn còn định đánh tôi. Lúc ấy chỉ có Vương Quốc Hoa đứng ra giúp tôi, làm tên kia xin lỗi còn bồi thường tiền quần áo của tôi.

Du Phi Dương như nhớ lại cảnh đó.

- Bắt đầu từ ngày đó tôi nói với mình đó là người bạn đáng để tin tưởng.

Hai người im lặng khá lâu, lúc sau Du Phi Dương đột nhiên cười nói:

- Lão Khương, kinh doanh siêu thị khá mạo hiểm, không bằng ông mở cây xăng đi.