Chương Triệu Long mười năm trước đã làm Phó bí thư Huyện ủy kiêm phó chủ tịch thường trực. Nếu không phải do đứng sai phía thì chức Bí thư huyện ủy đã không đến lượt Lý Hùng Phi.

Biết Vương Quốc Hoa thông qua quan hệ của Lý Hùng Phi vào văn phòng nghiên cứu chính sách, còn được đãi ngộ cấp phó trưởng phòng, Chương Triệu Long rất tức giận. Vương Quốc Hoa biết mình vô tội nên không e ngại gì nói:

- Chủ nhiệm Chương, quan hệ giữa tôi và bí thư Lý hình như không cần giải thích với ông?

Chương Triệu Long nghe xong liền hừ lạnh một tiếng rời đi. Vương Quốc Hoa thở dài ngồi xuống. Hắn biết dù giải thích cũng là thừa.

Hậu quả chuyện này rất nhanh đã có. Lão Tiền, lão Hoàng bình thường lúc này không thấy đều xuất hiện, đều hừ lạnh một tiếng với Vương Quốc Hoa rồi nghênh ngang rời đi.

Ba ông lão này đều thể hiện một ý mày không phải đến giám sát bọn tao sao? Đi báo cáo đi, xem Lý Hùng Phi có thể làm gì bọn tao? Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, cũng lựa chọn im lặng. Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới biết lòng người, bây giờ nói gì cũng vô ích.

Cuối cùng đã hết giờ làm, Vương Quốc Hoa dọn dẹp một chút rồi đi đóng cửa. Vừa xuống dưới lầu đã bị Nghiêm Giai Ngọc ngăn lại.

- Tiểu Vương, đừng đi gấp, ở lại làm thêm.

Vương Quốc Hoa tưởng mình nghe nhầm. Hắn nhìn Nghiêm Giai Ngọc rồi cười khổ nói:

- Chị này, tôi hình như không thuộc phòng của chị thì phải?

Nghiêm Giai Ngọc không thích nợ người, chặn Vương Quốc Hoa lại chỉ là muốn lấy quyền lợi trong tay nhằm kết thúc chuyện hắn đỡ mình. Nghiêm Giai Ngọc phụ trách hậu cần nên việc chia đồ ngày lễ tết đều qua tay cô. Huyện Nam Sơn là huyện nghèo, chút quyền lực đó trong tay Nghiêm Giai Ngọc đối với đại đa số người mà nói là rất có sức hấp dẫn. Hơn nữa Nghiêm Giai Ngọc cũng đẹp nên không có mấy người ở hai cơ quan từ chối yêu cầu nhờ làm thêm của cô.

Vương Quốc Hoa không có từ chối thẳng nhưng câu này không khác gì từ chối. CHủ yếu là Nghiêm Giai Ngọc nói chuyện có vấn đề, giúp có thể nhưng không phải lãnh đạo phòng thì không nói đến việc làm thêm. Vương Quốc Hoa là người rất có nguyên tắc.

- Không có nhiều việc phải làm đâu, chỉ là xách hộ ít đồ sẽ có 50 đồng làm thêm.

Nghiêm Giai Ngọc cẩn thận nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói. Một tháng lương của Vương Quốc Hoa mới có 200 đồng, Nghiêm Giai Ngọc vừa mở miệng đã là 50 đồng nên cô tự nhận là có sức hấp dẫn lớn. Nghiêm Giai Ngọc thầm nghĩ hắn không phải không nhận lời mời dùng bữa sao? Sau này mình lấy cớ để hắn làm thêm hai ba lần là trả lại nhân tình được.

- Chị kia, giúp có thể nhưng làm thêm thì thôi.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút và thấy vẫn nên giúp. Dù sao cũng là đồng nghiệp.

- Đâu thể nào có chuyện giúp mà không tính là làm thêm. Cậu yên tâm, tôi có quyền tính tiền làm thêm cho cậu.

Nghiêm Giai Ngọc vốn có chút ấn tượng tốt đối với Vương Quốc Hoa vì hắn không tham nên càng hài lòng hơn. Lúc này có một cậu thanh niên từ bên kia đi ngang qua cười hì hì hỏi:

- Nghiêm tỷ, có gì cần giúp không?

- Xách chút đồ mà thôi, tiền thêm giờ 10 đồng, tôi bảo Tiểu Vương giúp rồi.

Nghiêm Giai Ngọc thu lại vẻ tươi cười và nghiêm túc nói.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra, không phải 50 đồng sao? Nhìn thoáng qua Nghiêm Giai Ngọc, hắn thầm nhắc mình: “Người phụ nữ này không phải có ý gì với mình đó chứ?”

- Nghiêm tỷ, tôi còn có chút chuyện phải làm nên đi trước.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa vội vàng rời đi. Nghiêm Giai Ngọc muốn gọi lại nhưng thấy không đúng nên bảo tên vừa đến xách hộ đồ. Nghiêm Giai Ngọc nghiêm túc nói:

- Tiểu Tiếu, đi theo tôi.

- Cảm ơn Nghiêm tỷ.

Tên kia rất vui. Tiền lương hàng tháng của hắn không đến 200 đồng nên ước gì hôm nào cũng được làm thêm như thế này.

Vương Quốc Hoa đến khách sạn Nam Sơn gõ cửa một lúc không thấy Sở Sở đi ra. Hắn ra sảnh hỏi lễ tân mới biết Sở Sở tạm thời có việc phải đi, cô còn để lại một tờ giấy viết số điện thoại cho hắn.

Sở Sở đột nhiên đến rồi đi mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho cuộc sống của Vương Quốc Hoa. Tài khoản gần bốn triệu đó, Vương Quốc Hoa yên tâm nhận đồng thời cũng tự cho rằng mình và Sở Sở không thiếu nợ gì nhau, sau gặp cũng chỉ là bạn mà thôi.

Du Phi Dương bình thường ăn cơm không nhanh nhưng hôm nay ăn rất nhanh. Du Vân Vân thấy thế không khỏi đau lòng, chị quay mặt sang lén lau nước mắt mấy lần.

- Tiểu Dương, không muốn vào cơ quan làm cũng được, bố con nói với dì là con thích làm tài chính thì đi làm, dì còn có chút tiền, con lấy đi.

Vừa nói Du Vân Vân vừa lấy một quyển sổ tiết kiệm nhét vào tay Du Phi Dương. Du Phi Dương bỏ bát nhẹ nhàng đẩy sổ lại:

- Dì, con không lấy tiền trong nhà đâu. Dì yên tâm, con nhất định có thể làm ra sự nghiệp cho bố xem.

Du Phi Dương nói rất kiên định, thậm chí là bướng bỉnh. Du Vân Vân khẽ thở dài trong lòng và buông tha việc khuyên nhủ. Trong lòng cô lại quyết định đợi chồng họp về sẽ phải nói chuyện, con đã lớn nên có suy nghĩ của mình.

Lúc Du Phi Dương cầm hành lý ra ngoài, Du Vân Vân vẫn không khuyên. Không phải cô không muốn khuyên mà biết khuyên cũng vô ích. Du Vân Vân có thể làm chỉ là lén nhét sổ tiết kiệm vào vali của Du Phi Dương, trên mặt còn mang theo nụ cười đi đến cổng.

….

Mặc dù là thời gian làm việc buổi sáng, điện thoại trong phòng vang lên nhưng cả văn phòng chỉ có mình Vương Quốc Hoa. Ba ông lão kia nhận định Vương Quốc Hoa là tay sai của Lý Hùng Phi nên càng thêm vênh váo không thèm đi làm. Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận mấy tên này là người có cá tính, hình như năng lực cũng không kém.

Cầm máy, Vương Quốc Hoa nói:

- Văn phòng nghiên cứu chính sách đây, tìm ai?

- Vương Quốc Hoa, là tôi.

Tiếng ở đầu bên kia rất kích động, Vương Quốc Hoa nhận ra ngay đó là Du Phi Dương.

- Đến nhanh đó, ở đâu tôi tới.

Vương Quốc Hoa lao nhanh ra ngoài, lúc chạy ra thì thấy một cảnh làm hắn sợ hãi. Một đám nam nữ giơ biểu ngữ đột nhiên xuất hiện chặn trước cổng Huyện ủy, ủy ban.

- Chúng tôi muốn ăn cơm.

Chữ to màu đen trên nền trắng rất bắt mắt, chỉ một lát đã có trăm người chặn ở cửa. Vương Quốc Hoa thấy tình hình không ổn liền lặn lẽ quay đầu lại đi ra từ cửa sau. Mấy năm nay các công ty nhà nước cải cách, chuyện nhiều công nhân bị mất việc không có gì lạ, Vương Quốc Hoa không muốn quan tâm. Bây giờ đi gặp Du Phi Dương càng quan trọng hơn.

Cửa sau có lưới sắt chặn nhưng không ngăn được Vương Quốc Hoa. Hắn đi tới ven đường bắt xe ba bánh rồi tìm một bốt điện thoại gọi, sau đó mới chạy tới khách sạn Nam Sơn.

Du Phi Dương lên xe mới nhớ không hỏi địa chỉ của Vương Quốc Hoa, cũng may còn có số điện thoại. Chiều qua y lên xe chạy mất sáu bảy tiếng tới 8h tối mới đến Nam Sơn. Y ở một đêm, sáng sớm dậy liền gọi ngay cho Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa còn đang trên xe ba bánh đã thấy Du Phi Dương đứng ở cửa. Mặc dù thấy mình khá hèn hạ nhưng Vương Quốc Hoa không hề áy náy. Điểm xuất phát của hắn là tốt, có hắn thì sau này Du Phi Dương mới không tự tử.

- Ông tin tôi như vậy sao?

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Du Phi Dương đã giương mày nói:

- Chúng ta là bạn mà, phải không?

Vương Quốc Hoa lắc đầu, Du Phi Dương có chút biến sắc thì hắn mới cười nói:

- Tôi thấy chúng ta là anh em mới đúng.

Du Phi Dương hít sâu một hơi giơ tay ra nói:

- Đúng, chúng ta là anh em, ôm một cái.

Trên thực tế trên đường đi Du Phi Dương đã nghĩ qua đến lời Vương Quốc Hoa nói. Y có kết luận Vương Quốc Hoa không lừa mình, bốn năm đại học Du Phi Dương chưa nói với ai về gia đình mình.

- Chậc chậc, hai tên đàn ông mà làm gì thế?

Bên cạnh truyền đến tiếng giễu cợt, Du Phi Dương nghe xong có chút không hài lòng. Y quay đầu lại thấy Khương Nghĩa Quân.

Vương Quốc Hoa thấy thế liền cười nói:

- Tên bạo phát, nếu còn lắm mồm thì nhét tiền vào hầm cho mốc đi.

Khương Nghĩa Quân xuống xe giơ tay lên ra vẻ đầu hàng:

- Đừng mà anh em, tiền trong tay tôi nhiều lắm chỉ là kiếm chút lãi. Tôi sai rồi là được chứ?

Du Phi Dương lúc này mới biết đây là người có tiền mà Vương Quốc Hoa nói. Thấy Khương Nghĩa Quân quen với Vương Quốc Hoa như vậy nên chút không hài lòng lập tức mất đi:

- Du Phi Dương, ông tên là gì?

Vương Quốc Hoa thấy Du Phi Dương chủ động như vậy cũng thấy vui. Theo tính cách trước đây thì Du Phi Dương sẽ không chủ động với người lạ như vậy, xem ra tính cách của Du Phi Dương đã thay đổi đôi chút.

Khương Nghĩa Quân được Vương Quốc Hoa mời hắn đến diễn trò, có thể thấy Vương Quốc Hoa chú trọng người kia như thế nào nên biết cách phối hợp.

- Khương Nghĩa Quân, anh em nhiều năm của Vương Quốc Hoa, hắn đã cứu mạng tôi. Hắc hắc, mấy hôm trước nghe hắn nói có anh em làm tài chính chắc là ông. Tôi nói rồi khoản tiền này tôi vứt cho Quốc Hoa, có chuyện gì ông trực tiếp nói với hắn.

Dù sao tiền cũng không phải của mình nên Khương Nghĩa Quân không ngại gì. Thực ra hắn cũng không biết Vương Quốc Hoa đầu tư bao tiền vào người Du Phi Dương nhưng thầm nghĩ cùng lắm đến trăm ngàn.