Từ từ tỉnh lại, trong đầu là một mảnh hỗn độn. Được đút chút nước uống, cuối cùng cũng thanh minh lại.

“Ngủ tiếp trong chốc nữa không?”Diệp Thiên Hàn thấy y vẫn mỏi mệt như cũ, hỏi. Vừa rồi chữa thương kéo dài đến tận hai canh giờ đã làm người này mệt muốn chết, cũng làm hắn khiếp sợ — đó là phương thức trị liệu văn sở vị văn (chưa nghe chưa thấy) trên thế giới này, hiệu quả lại rõ rệt đến vậy. Theo Chiến Minh bẩm báo, Kình Thương đã không có nguy hiểm, mấy ngày nữa sẽ có thể xuống giường. . . . . .

Diệp Tư Ngâm trong lòng không quá yên tâm. Dù sao ở cái thời không này, không có thiết bị tiên tiến cùng điều kiện vệ sinh vĩ đại, ngoại khoa giải phẫu chân chính nguy hiểm không ở quá trình giải phẫu, mà là khôi phục sau phẫu thuật. Một khi cảm nhiễm, thì tuyệt không thể vãn hồi.

Lắc đầu ngồi dậy, lập tức bị ái nhân ôm vào lòng. Nhận thấy Diệp Thiên Hàn không thích hợp, Diệp Tư Ngâm kinh ngạc nhìn vào đôi mắt mang thần sắc phức tạp kia, nhẹ giọng hỏi: “Hàn. . . . . . Làm sao vậy?”

“. . . . . .”Diệp Thiên Hàn không nói, chỉ siết chặt cánh tay trong tay mình. Người trong lòng hắn quá mức kinh thế hãi tục. Dung mạo như vậy, bản lĩnh như vậy. . . . . . chuyện Võ lâm đại hội đã làm thanh danh lan truyền khắp nơi, dưới áp lực của Phù Ảnh Các mới dần dần bình ổn; mà chuyện cứu trị Miêu Cương phiên vương nếu truyền lưu ra ngoài. . . . . . mắt tím thâm thúy ẩn lên một tầng sát khí thản nhiên — hắn tuyệt không cho phép việc này phát sinh.

Diệp Thiên Hàn hiểu, người trong lòng hắn chỉ hướng đến một cuộc sống bình tĩnh, có lẽ cuộc sống dữ thế vô tranh trong Khuynh Nguyệt cốc mới thật sự thích hợp với y, nhưng vì hắn, y cam tâm tình nguyệt gia nhập vào trận tranh giành của chốn cung nga này. Thân là thân vương duy nhất của triều đại cùng Phù Ảnh Các Các chủ, hắn sẽ lấy quyền lợi vô thượng của mình bảo hộ người trong lòng không để thế tục quấy nhiễu đến y.

“Hàn. . . . . .”Diệp Tư Ngâm trong lòng mơ hồ hiểu được nguyên nhân Diệp Thiên Hàn dị thường, không tự giác cong môi lên, ngẩng đầu hôn lên mặt ái nhân. . . . . .

Bước ra cửa phòng, sớm đã nguyệt minh tinh hi (trăng sáng, sao ít). Diệp Tư Ngâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên Hàn, một bên âm thầm hối hận trong lòng vì sao phải chủ động hôn nam nhân muốn tìm bất mãn này, một bên xoa vòng eo đau nhức đi đến tiểu viện Kình Thương ở lại.

“. . . . . .”nam nhân bị trừng tự biết đuối lý, chỉ có thể yên lặng đi theo sau người không chịu để mình chạm vào. (Shal: Sao ta lại tưởng đến hình ảnh chó quẩy đuôi theo chủ nhỉ? =)))

Trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng như cũ. Bởi vì Kình Thương bị thương khá nặng, nên Tiêu Thần lâm thời điều rất nhiều thị nữ thị vệ đến tiểu viện.

Ngoài cửa phòng, Túy Nguyệt như cũ ngơ ngác ngồi trên hành lang, Chiến Minh bên cạnh vừa thấy hai người đến, vội hành lễ: “Chủ nhân, Thiếu chủ.”

“. . . . . . Túy Nguyệt làm sao vậy?”Diệp Tư Ngâm nhíu mày, không quen nhìn nữ tử tuyệt sắc luôn lạnh nhạt kia thất hồn lạc phách như vậy. Cho dù là lúc cắt thịt chữa thương, cũng chưa từng thấy nàng như thế.

Chiến Minh bất đắc dĩ thở dài: “Dao Hàm công chúa vừa rồi nói rõ chuyện năm đó cho Túy Nguyệt nghe, thật sự là. . . . . .”Chiến Minh nói không được nữa. Nếu không tự mình trải qua việc năm đó, mặc cho ai cũng không thể đoán được, hết thảy của năm đó lại xuất hồ ý liêu đến thế. . . . . .

Nghĩ hẳn là có ẩn tình bên trong, Diệp Tư Ngâm không hỏi tiếp. Việc cấp bách trước mắt, là xác nhận Kình Thương có thể bình yên vượt qua thời khắc gian nan nhất này không. Diệp Thiên Hàn phân phó nói: “Minh, việc này quyết không thể lộ ra dù chỉ là một chút. Nhưng người trong phủ ngươi nhìn thật kỹ cho bổn tọa.”

Chiến Minh nghiêm mặt nói: “Vâng, chủ nhân.”Trước kia hắn cùng với Túy Nguyệt đều đã làm vị chủ tử như thiên thần này thất vọng, hiện tại không thể xảy ra một chút sai làm nào. Bằng không không cần chờ chủ tử động thủ, hắn sẽ tự chấm dứt mình trước.

Người bên giường trắng đêm chăm sóc là Dao Hàm, một bên còn đứng tên thị vệ kia.

Thấy Diệp Tư Ngâm đến, Dao Hàm đứng dậy, đôi mắt xanh thẫm lộ ra mệt mỏi, cũng đã không còn hận ý lúc trước – người trước mặt này đã cứu mệnh hoàng huynh nàng a. . . . . . Tự nhiên, cũng cứu mệnh nàng — nếu Kình Thương chết, như vậy thân là Miêu Cương Đại Tế Ti, y theo truyền thống Miêu Cương, nhất định sẽ phải chôn cùng quân chủ.

Diệp Tư Ngâm cẩn thận xem xét trạng huống của Kình Thương, cuối cùng thoáng yên tâm, nhẹ giọng nói: “Trưởng công chúa không cần lo lắng, phiên vương đã thoát hiểm. Nơi này thị nữ đa số là người của hoàng đế, không thể tin tưởng; mấy việc chăm sóc thông thường, thỉnh trưởng công chúa tự mình quan tâm.”

Dao Hàm thần sắc phức tạp gật đầu. Đôi mắt xanh thẫm nhìn Diệp Thiên Hàn đứng sau Diệp Tư Ngâm lộ ra tư thái bảo vệ, trong lòng hiểu mình cuối cùng cũng buông tay được rồi. Không để ý hai người thần sắc kinh ngạc, Dao Hàm chậm rãi quỳ xuống đến: “Đa tạ nhị vị ân nhân; Dao Hàm trước đây đắc tội nhị vị không ít, thỉnh thân vương cùng thế tử bao dung.”

“Trưởng công chúa không cần như thế.”Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói. Y cứu Kình Thương, không phải vì Miêu Cương, lại càng không vì Dao Hàm, tự nhiên không cần cảm tạ nàng.

Dao Hàm đứng lên, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là mở miệng: “Dao Hàm có một yêu cầu quá đáng, mong rằng thân vương điện hạ ân chuẩn.”

Diệp Thiên Hàn nhíu mày, không biết nữ nhân này lại đang định giở trò gì nữa đây.

Dao Hàm không để ý ánh mắt hoài nghi của đối phương, nhìn Kình Thương mê man trên giường, nhẹ giọng nói: “Đợi chuyện ở Trung Nguyên chấm dứt, thỉnh thân vương điện hạ ân chuẩn chúng ta mang Túy Nguyệt tỷ tỷ về Miêu Cương.”

Hai người hơi sửng sốt. Mang Túy Nguyệt về Miêu Cương? Trong lòng nhớ đến vừa rồi Chiến Minh nhắc tới ” chuyện năm đó “, chẳng lẽ Miêu Cương hoàng thất này không phải là đầu sỏ hại chết một nhà Túy Nguyệt? Trong đó còn ẩn tình ngay cả Túy Nguyệt cũng không biết?

“Chuyện năm đó, một lời khó nói hết. Huống hồ khi đó ta tuổi còn nhỏ, nhớ cũng không quá rõ ràng. Rốt cuộc là thế nào, chỉ có thể chờ hoàng huynh tỉnh lại, tự mình nói cho Túy Nguyệt tỷ tỷ mới biết được.”Dao Hàm thở dài, “Ta chỉ biết, Túy Nguyệt tỷ tỷ nhiều năm nay vẫn muốn báo thù, hoàn toàn là một sự hiểu lầm.”

Căn bản không để ý Dao Hàm thương cảm, Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng: “Nếu Kình Thương khăng khăng một mực, cần gì đợi chuyện ở Trung Nguyên chấm dứt!”

Dao Hàm kiên định gật đầu: “Hoàng huynh sẽ đáp ứng. Vì Túy Nguyệt tỷ tỷ, huynh ấy chắc chắn sẽ đáp ứng.”

“. . . . . .”Trầm mặc sau một lúc lâu, Diệp Thiên Hàn bỗng nhiên ôm lấy người trong lòng người xoay rời đi, chỉ để lại một câu: “Đợi gã tỉnh lại nói sau cũng không muộn.”

Dao Hàm nhìn hai người rời đi, chậm rãi ngồi vào bên giường, nhìn hàm râu trên mặt hoàng huynh, bỗng nhiên nhớ đến bộ dạng hoàng huynh khi nàng còn bé.

“Lấy chủy thủ cho ta.”Dao Hàm nói.

Thị vệ thoáng chần chờ: “Công chúa. . . . . .”

Dao Hàm cắt ngang: “Cho ta.”

“. . . . . . vâng”Thị vệ không thể làm trái, chỉ phải rút chủy thủ bên hông ra, cung kính dâng cho Dao Hàm.

Dao Hàm rút ra chủy thủ lóe hàn quang, thuần thục, cạo toàn bộ râu trên mặt Kình Thương, lộ ra khuôn mặt tuy rằng trắng bệch, lại anh tuấn phi thường—đường cong như đao khắc, ngũ quan thể hiện rỏ cái gọi là dị vực phong tình, nam nhân này, rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn đến cực điểm.

Thị vệ bên cảnh choáng váng — hắn chưa bao giờ gặp bộ dáng chủ tử mình phụng dưỡng nhiều năm thế này.

“Kinh ngạc sao?” Trong lời nói của Dao Hàm có chút ý cười, “Ta cũng thấy kinh ngạc a. Đã có mười mấy năm chưa từng thấy bộ dáng này của hoàng huynh đâu. . . . . . Từ sau khi Túy Nguyệt tỷ tỷ rời đi. . . . . .”

Thừa Càn điện? Lâm triều

Lí Huyền sắc mặt âm trầm ngồi trên long ỷ, quan sát bách quan một bộ vô cùng ngoan ngoãn dưới kia, trong lòng buồn phiền không thôi. Tin tức Diệp Thiên Hàn cùng nghịch tử Lí Ân mưu triều soán vị tuy rằng đã truyền khắp cả triều đình, nhưng chân chính hiểu, nghe tin lại xác nhận được chỉ có vài người, trong đó có tả tướng đã bị trục xuất ra khỏi kinh thành. Về phần dân chúng trong kinh, lại càng không biết được tin tức tuyệt mật này. Cho nên trong một tháng nay cả kinh thành thoạt nhìn gió êm sóng lặng. Nhưng mặt ngoài bình tĩnh này chỉ sợ không duy trì được bao lâu . . . . . .

“Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều!”Ti lễ thái giám ngày qua ngày theo khuôn khổ cũ dứt lời, lâm triều một mực trầm lặng. Tuy rằng đối với vị thân vương điện hạ kia có gan giáp mặt làm hoàng đế nan kham cùng vị thái tử điện hạ không lên tiếng thì thôi lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng chạy khỏi hoàng cung kia, có phải thật là mưu triều soán vị không thì không ai rõ, nhưng cũng cũng đủ làm các đại thần quen sống an nhàn sung sướng trong lòng sợ hải, nào có tâm tư nơi nơi để ý công việc thuộc bổn phận của mình.

“Giang sơn của trẫm to lớn đến vậy, lại không có một chuyện gì cho các ngươi những kẻ nhân trung long phượng này xử lý sao?” Ngữ điệu âm trầm, biểu hiện kiên nhẫn của Lí Huyền đã đến cực hạn. Miêu Cương vương vẫn như cũ không có hồi đáp, thậm chí ngay cả quân đội hẳn nên sớm đến kinh thành cũng chẳng thấy tăm hơi. Tất cả chuyện này đều làm lão hoảng hốt không thôi. Càng làm lão thêm kinh hoàng chính là, trong hậu cung không biết từ đâu nghe được tiếng gió, đều bắt đầu kéo bè kết phái, thất hoàng tử thế cho phế thái tử Lí Ân cùng cửu hoàng tử Lí Dịch hành lập thế lực của mình. Nhất là bát hoàng tử từng là hài tử của Thần Quý phi, hiện giờ đã là Thần phi. Không ngờ nữ nhân kia cũng có chút thủ đoạn, có thể thuyết phục phụ tá trước kia của tả tướng duy trì cô nhi quả phụ đã sớm thất thế. . . . . . Cái gọi là cây đổ khỉ tan, những lời này rất thích hợp dùng trong chốn quan trường, càng thích hợp dùng cho hoàng thất. . . . . . Lí Huyền chưa bao giờ thấy long ỷ dưới thân mình, lại lạnh băng đáng sợ như vậy!

“Bãi triều!”Lí Huyền rốt cuộc phất áo rời đi, lưu lại một điện đại thần vẻ mặt kinh cụ ngơ ngác nhìn nhau. Hữu tướng Kỉ Ti Đường thì nheo hai mắt lại, thờ ơ lạnh nhạt xem bách quan diễn hề, tùy tay đẩy một viên quan mặt mang cười tiến lên dò hỏi ra, xoay người rời đi đại điện.

Lí Huyền vẫy lui thái giám cung nữ đi theo, một mình chậm rãi rảo bước trong hậu cung. Bất tri bất giác đi vào một cung điện quen thuộc rồi lại xa lạ — Khuynh Vân cung?

Lí Huyền chấn động – đây là cung điện năm đó Vân Quý phi vào cung lão đã tặng cho nàng, cùng tên với hành cung ở gia hương Vân Quý phi. Một cung điện thiếu chủ nhân, sớm không còn vinh hoa của năm đó, chỉ còn lại một phòng thê lương cùng tro bụi, khốn cùng thất vọng đây chính là tâm tình ngay lúc này của Lí Huyền. Đẩy ra cánh cửa nặng nề, bước vào tẩm cung lão từng đến vô số lần, bên trong sớm người đi nhà trống, ngay cả của cải đáng giá đều bị thái giám cung nữ tham tài không biết vụng trộm bán cho ai rồi.

“Vân Quý phi. . . . . .”Lí Huyền thì thào gọi, bất giác đi đến lãnh cung. . . . . . nhưng chờ đợi lão, vẫn chỉ là những căn phòng lãnh lẽo

Từ xưa không ít đế vương cả đời có được vô số mỹ nhân lại chưa từng biết tình là gì; lại có mấy đế vương sau khi ái nhân rời đi rồi mới hiểu nguyên lai tình có tư vị như thế, chỉ tiếc đã mất cơ hội làm lại. . . . . .

Hết chính văn đệ thất thập lục chương