Hai ngày sau, một giấy kiểm tra ADN đã đặt trên mặt bàn tổng giám đốc! Hàn Vân Long cầm trong tay nhìn một lần, khóe miệng cong cong thành một nụ cười !

Một giờ sau, hai chiếc xe hơi sang trọng dừng ở trước cửa cô nhi viện! Vệ sĩ cung kính mở cửa xe, Hàn Vân Long đi xuống xe, thư ký bên cạnh lập tức đi gõ cửa! Trương gia gia mở cửa vừa nhìn, chính là nhân vật phú hào thường xuyên xuất hiện trên báo chí và TV Hàn Vân Long? Phía sau còn đi theo mấy vệ sĩ? Không biết bọn họ tới đây có mục đích gì, dù sao cũng cần lễ phép đối đãi!

Hàn Vân Long nhìn lướt qua bốn phía , cô nhi này viện vô cùng tồi tàn, may ra vẫn còn tính sạch sẽ, một đám trẻ con ở trong sân chơi đùa, thế nhưng không phát hiện người hắn muốn gặp! Trương gia gia bảo mấy người mang nước trà đến, ngồi đối diện Hàn Vân Long!

“Xin hỏi vì sao Hàn tiên sinh đột nhiên đến thăm?” Vương bí thư nghe vậy thì đưa ra hai giấy xét nghiệm ADN đến trước mặt hắn! Trương gia gia cầm lên cẩn thận nhìn một chút, càng xem sắc mặt càng khó coi!

“Lam tịch là con tôi, tôi tới đón hắn trở về!”

“Hừ, các vị là cha mẹ Lam Tịch, vậy mà năm đó nhẫn tâm đem đứa nhỏ để tại cửa, bây giờ nhìn nó là thần đồng thì muốn đoạt quyền nuôi con?”

Muốn đoạt quyền nuôi con? Hàn Vân Long ánh mắt khẽ biến, chẳng lẽ còn có người khác đến tìm đứa bé kia?

“Xin hỏi, còn có người khác đến tìm đứa bé kia?”

“Không sai, ngày hôm qua một người tự xưng là mẹ đứa nhỏ vừa mới tới, bị tôi đuổi đi rồi!” Trương gia gia tâm lý còn có chút tức giận!

“Xin hỏi Lam Tịch hiện ở nơi nào?”

“Lam Tịch đang đọc sách!”

“Tôi muốn gặp mặt đứa nhỏ!” Nghe vậy, Trương gia gia đứng bật dậy, tức giận đùng đùng chỉ vào Hàn Vân Long:

“Xin hỏi Hàn tiên sinh năm đó vì sao đem Lam Tịch để tại cửa, cậu có biết hay không đứa bé kia ở bên ngoài đông lạnh bao lâu, nếu tôi không mở cửa quét rác nhìn thấy nó, nó đã có thể bị chết cóng, người khác cho con đi là bởi vì nuôi không nổi, chẳng lẽ Hàn tiên sinh đây cũng nuôi không nổi một đứa nhỏ sao?”

Hàn Vân Long lần đầu tiên bị người khác chỉ trích như thế, có chút không vui, nhưng dù sao lão nhân gia kia nói cũng có điểm đúng!

“Lão nhân gia xin ông bớt giận, năm đó tôi căn bản không biết đứa bé kia là con mình, cũng không biết người đàn bà kia đem đứa nhỏ bỏ ở cô nhi viện, tôi cũng từ một đoạn thời gian trước làm xét nghiệm ADN mới biết được đứa nhỏ này thật là cốt nhục của tôi, cho nên hôm nay tôi mới đến đón nó!”

Nghe Hàn Vân Long nói như thế, Trương gia gia mới giảm chút phẫn nộ! Dù sao cũng là phụ thân Lam Tịch, thôi thì để cho Lam Tịch chính mình quyết định đi! Trương gia gia thở dài một hơi xoay người ra cửa! Một lát sau Trương gia gia mang theo Lam Tịch đi trở về!

“Chính các cậu nói đi!” Trương gia gia đem Lam Tịch một mình lưu lại, xoay người đi ra ngoài! Lam Tịch từ từ đi đến trước mặt Hàn Vân Long đánh giá từ trên xuống, nam tử này lớn lên thực anh tuấn, cũng rất có khí phách, thế nhưng so với giáo chủ trước kia còn uy nghiêm hơn!

“Chào tiên sinh, lần đầu gặp mặt mong chiếu cố nhiều! Ta gọi là Lam Tịch, xin hỏi tiên sinh tên gì?”

Vương bí thư cùng các vệ sĩ phía sau đều sửng sốt, đây là lời của một đứa trẻ bốn tuổi sao? Hàn Vân Long chăm chú quan sát đứa trẻ trước mắt, hiện tại dễ nhìn so với trên TV nhiều lắm! Trong veo như nước, ánh mắt lớn lên giống như trân châu đen, miệng nhỏ nhắn mang sắc hồng phấn thật sự là đáng yêu, hơn nữa nói năng lễ phép ân cần thăm hỏi, ấn tượng tốt đối với đứa trẻ lập tức tăng lên! Hàn Vân Long trong lòng thích thú nhưng trên mặt một chút cũng không thay đổi, sắc mặt vẫn là thực nghiêm túc, vậy mà đứa trẻ còn không sợ hắn, luôn luôn mặt không đổi sắc nhìn thẳng Hàn Vân Long!

“Ta là cha của con, đây là kết quả xét nghiệm ADN, con có thể nhìn một chút!” Lam Tịch cầm lấy kết quả xét nghiệm.

“Xét nghiệm huyết thống ADN?”

“Có phải hay không xem mà không hiểu?”

“Đối với ADN ta chỉ là nghe nói mà thôi, nghe nói đây là phương pháp kiểm chứng huyết thống chính xác nhất !” Hàn Vân long tâm lý cười, đứa nhỏ này quả nhiên thú vị!

“Ta tới đón con về nhà!”

“Nga, ta đã biết, chính là ta sẽ rất nhớ Trương gia gia!”

“Con là người của Hàn gia, đương nhiên cần nhận tổ quy tông!”

“Ta có thể nhờ ngài một chuyện được không?”

“Con nói thử xem!”

“Có thể hoàn trả cô nhi viện chi phí nuôi dưỡng ta trong những năm gần đây cho Trương gia gia, cô nhi viện và Trương gia gia luôn lấy tiền của chính mình mua sách cho ta xem, tiên sinh trước tiên thay ta trả lại cho Trương gia gia? Chờ sau khi ta kiếm tiền liền trả lại cho tiên sinh! Được không?” Hàn Vân Long không nói hai lời, xuất ra chi phiếu rồi viết một con số không nhỏ!

“Đây tính là ta tài trợ cho cô nhi viện, không cần hoàn lại! Thu dọn đồ đạc cùng ta rời đi!” Lam Tịch tiếp nhận chi phiếu, nhìn nhìn con số năm mươi vạn! Tâm lý vui lên, thật tốt quá, cứ như vậy các ca ca tỷ tỷ ở cô nhi viện còn có tiền mua quần áo!

Lam Tịch đem chi phiếu đưa đến Trương gia gia, Trương gia gia đem hắn ôm vào trong ngực khóc nửa ngày!

“Lam tịch nha, sau khi có thời gian liền trở về xem gia gia nga!”

“Trương gia gia, gia gia đừng khóc, sau khi có thời gian ta nhất định quay về tới thăm gia gia!”

Trương gia gia đem một cái thùng sách đưa đến cho Vương bí thư!

“Những thứ này là là sách của Lam Tịch, trừ bỏ sách ra nó không còn hành lý gì nữa!”

“Không cần, trở về tôi sẽ mua sách cho nó!”

“Không được, những sách này Lam Tịch đều đã viết chú giải cùng dấu hiệu, nó bình thường coi là bảo bối vô giá. Hàn tiên sinh, Lam Tịch rất biết nghe lời, từ nhỏ đã không khóc không nháo, cậu đem nó đón về ngàn vạn lần đừng làm cho nó bị ủy khuất, sau này nhất định phải hảo hảo cưng chiều nó!”

“Yên tâm, con tôi tự nhiên tôi sẽ cưng chiều!”

Trương gia gia tiễn Lam Tịch đến cửa lớn, nhìn theo lái xe ra thật xa còn không chịu trở về! Lam Tịch từ sau cửa sổ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Trương gia gia, mãi cho đến khi không thể thấy mới quay đầu im lặng ngồi một bên!

Hàn Vân Long luôn luôn đánh giá Lam Tịch, đứa nhỏ này hẳn là lần đầu tiên ra cô nhi viện, tại sao nó lại không giống những đửa trẻ khác, hỏi cái này hỏi cái kia? Nó chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói!

Một đường không nói gì, đến khi ô tô chậm rãi lái vào một tòa tòa nhà lớn, Lam Tịch mới hồi phục lại tinh thần, trên một đường này nhà cao tầng sớm đem hắn xem đến choáng váng! Lúc này dừng xe lại thấy tòa nhà so với Hậu vương Quân phủ còn đẹp hơn, dọc theo hai bên đườngcòn có các nam tử mặc đồ đen canh gác, trong viện là một bãi cỏ lớn xanh rì, ô tô qua cổng đi ba phút đến trước một biệt thự! Này biệt thự có ba tầng, bên ngoài tất cả đều là màu trắng, phong cách kiến trúc Tây Âu tưởng như chỉ có thể gặp trên TV!

Quản gia cung kính đứng ở cửa nghênh đón, đã sớm nhận được tin tức, chủ nhân hôm nay muốn dẫn về một người tiểu thiếu gia, lúc này vừa thấy đứa nhỏ kia không phải là đửa trẻ thần đồng trên TV sao?

“Chủ nhân, ngài đã trở lại!”

“Ân, Lam Tịch vị này chính là Lưu quản gia!” Lam Tịch nghe vậy khẽ cong thắt lưng, cúi chào!

” Xin chào Lưu quản gia, lần đầu gặp mặt mong chiếu cố nhiều, ta là Lam Tịch!” Lời lẽ khách sáo khiến Lưu quản gia cười cười, đứa nhỏ này cũng thật là đáng yêu!

“Không dám, mời tiểu thiếu gia vào trong!”

Đi vào đại sảnh, Lam Tịch nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người! Không nghĩ tới này đại sảnh thật quá lớn đi, đèn chùm thủy tinh dài hơn ba thước, trên tường còn treo mấy bức tranh của danh họa nổi tiếng, đồ đạc xa xỉ, nội thất sang trọng! Lam Tịch nhất thời sững sờ khiến Lưu quản gia vội vàng tiến đến!

“Tiểu thiếu gia?”

“Xin hỏi, không cần thay giầy sao?”

“Nga, tôi đổi giày cho thiếu gia!” Quản gia nhìn đôi giày vải cũ nát của Lam Tịch mới hiểu được lí do, kêu người giúp việc lấy một đôi dép lê mới tinh, ngồi xuống tự mình đổi giày cho Lam Tịch, lúc cởi giày lại thấy đôi tất Lam Tịch ít có bốn năm cái chỗ vá!

Lam Tịch đổi giầy xong tiến đến trước mặt Hàn Vân long!

“Ngồi đi!”

Nữ giúp việc bưng cà phê cùng đồ uống đến, Lam Tịch nhìn nước chanh trước mặt, do dự một chút rồi nói:

“Cám ơn, có thể giúp ta đổi một chén nước trà không?”

“Vâng, tiểu thiếu gia xin chờ một chút!”

Hàn Vân Long nâng ly cà phê nhấp một ngụm, có chút thích thú nhìn Lam Tịch, đứa trẻ thông thường đều thích dùng đồ uống, thế mà đứa bé này thích uống trà, thật là thú vị!