Biên tập: Nguyệt Tận

Nguyệt quang, vẫn trong trẻo mà thanh lãnh như trước.

Đỉnh chủ điện, gió đêm từng trận rít qua, tựa hồ muốn cuốn đi vạt áo của tất cả nam nhân đó.

Trên đài cao rộng lớn, sáu nam nhân đứng trầm mặc nhìn nhau, thật lâu vẫn không lên tiếng.

Một kẻ đối mặt với năm người, thác tóc xám phi tán hỗn độn trong gió, hai mắt đờ đẫn chỉ tồn tại một mảnh lăng nhiên.

“…..Cái gì?”

Mãi một lúc sau, Nhai mới vô thức hỏi lại, ngờ rằng mình nghe nhầm.

Mà lời phản vấn nơi hắn, lại trì độn một cách hiếm thấy, khiến cho nam nhân đối diện khẽ nghiêng đầu, song nhãn đỏ thẫm ánh lên chút tiếu ý nhàn nhạt. Tiếp đó, thân hình cao lớn ấy thong thả tiến gần đến hắn, cho tới khi cánh tay thon dài nhẹ nhàng khoát lên tay vịn lan can hai bên hắn, nhốt đối phương giữa khe hở của tay và lan can sau lưng.

“Ngươi, thành thân cùng chúng ta.” Thứ thanh âm trầm thấp mà ma hoặc theo từng kẽ răng nam nhân truyền ra, xuyên thấu qua lớp mặt nạ lạnh băng.

Khoảng cách giữa hai người giờ phút này, lại gần đến độ cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.

“………..” Nhai giương mắt nhìn nam nhân cao hơn mình cả nửa cái đầu, nét lăng nhiên trong ánh mắt dần khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của nó, thậm chí, còn băng lãnh đến dị thường.

Nhưng hắn vẫn chẳng nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn vào song nhãn đối phương, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì trong đôi mắt đó.

Mất một lúc lâu, hắn mới thản nhiên lên tiếng: “Cái gì khiến các ngươi nghĩ rằng, ta sẽ thành thân cùng các ngươi?”

“Ngươi từng đánh bại chúng ta.” Thanh âm không nghe ra cảm xúc gì của nam nhân truyền ra từ sau lớp diện cụ.

Nhai dùng ánh mắt ý bảo đối phương tiếp tục, đối với khoảng cách quá gần này, hắn một chút cũng chẳng đếm xỉa tới.

“Tộc của ta có truyền thống, một khi đã bại dưới tay ngoại tộc, chỉ có hai con đường để lựa chọn: tự sát hoặc cùng đối phương thành thân.”

Dừng một chút, nam nhân nói tiếp: “Đồng thời, tộc ta cũng không bao giờ làm trái với quy ước mà bản thân đã đặt ra, đây là nguyên tắc của chúng ta. Lúc trước, bọn ta cùng ngươi định ra khế ước, giúp người hoàn thành việc lớn. Với cái quan hệ chủ tớ đó, bọn ta không thể thành thân cùng ngươi, nhưng hiện tại khế ước đã xong, chúng ta được trả tự do, thế nên, quyết định thành thân với ngươi.”

Những lời này có lẽ là nhiều nhất trong suốt mười năm qua mà nam nhân kia nói được.

Nhai trầm mặc lắng nghe, biểu tình trên khuôn mặt càng lúc càng quái……

Mãi một lúc sau, hắn mới nhìn vào đôi mắt đối phương, vô lực nói: “Tộc quy quả thực rất có ý nghĩa, bất quá…….” Dừng lại, ngón tay thon dài của hắn khẩy nhẹ chiếc cằm đối phương: “Chuyện này thì liên quan gì tới ta? Đây là quyết định của các ngươi, không phải của ta. Chẳng lý do gì mà ta phải phụng bồi”

Gì mà kêu quyết định cùng hắn thành thân?

Khoan nói đến chuyện đó, mấy người này từ đầu tới đuôi vẫn chưa hỏi qua ý kiến hắn mà?

“Vì sao?” Nam nhân khó hiểu hỏi lại, hai tròng mắt đỏ thẫm có chút bất ngờ cùng lăng nhiên, rõ ràng chẳng nghĩ tới việc sẽ bị cự tuyệt như thế này.

“………………..” Không nghĩ rằng mình sẽ bị hỏi lại [vì sao?], Nhai hết biết nói gì nữa.

“Chẳng hiểu nổi ngươi vì sao lại cự tuyệt, bọn ta có gì không tốt chứ.” Nam nhân chậm rãi lắc đầu, nghĩ nghĩ gì đó, lại nói tiếp: “Ngươi chê bọn ta không có đủ kinh nghiệm trên giường sao?”

“………………..”

“………………..”

(Tận: “………………”)

Nhai giờ phút này chỉ có một cảm giác, duy nhất một thứ cảm giác: bị sét đánh.

Tuy hắn đã sớm biết năm kẻ này, ở phương diện nào đó, có cái lối suy nghĩ đặc biệt hơn người thường, nhưng không ngờ lại bó tay đến mức này.

Mất một lúc để lấy lại tinh thần, Nhai gằn từng tiếng qua kẽ răng: “Thứ nhất, ta đối với các ngươi hoàn toàn chẳng có một chút hứng thú, chứ đừng nói gì tới tính thú <tính: tình dục….có lẽ ta ko cần giải thích ^^>. Thứ hai, các ngươi nếu thích nam nhân, cứ trực tiếp đi đến quán tử lớn nhất trong thành, ở đó thứ gì cũng có. Các ngươi một người ôm năm tên tiểu quan mà ngoạn cũng chẳng sao, ta đãi.”  Tiếp đó, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến những nam nhân kia, thẳng tay đẩy kẻ trước mặt ra, lập tức xoay người ly khai.

Hắn thực sự rất bận, không có thời gian lảm nhảm cùng mấy tên này.

“…………” Năm người bị bỏ lại đó trầm mặc nhìn bóng lưng nam nhân rời đi. Cái vị bị Nhai đẩy ra ban nãy, cũng chính là thủ lĩnh – Hắc Sư, thản nhiên mở miệng hỏi: “Hắn mắc cỡ sao?”

Hắc Sư cao hơn rất nhiều so với những người khác, tuy thuộc kiểu mạnh mẽ nhưng cơ nhục không hề khoa trương, ngược lại còn rất tinh hãn, nhất là đôi chân dài kia, thẳng tắp mà rắn chắc, đủ để thu hút tầm mắt của tất cả các nữ nhân.

Mà mái tóc dài xõa tung của hắn, lúc bị gió phi tán, lại rầm rĩ thứ cuồng dại, như hùng sư sắc đen phục kích con mồi trong bóng đêm, nguy hiểm mà mê hoặc.

“Ân”  Nam tử với mái tóc dài đỏ sậm, vành tai hơi nhọn so với những người khác gật gật đầu: “Nếu chẳng phải chê chúng ta thiếu kinh nghiệm, thế nào lại bảo chúng ta đi tìm người để mà luyện tập.” Thanh âm tuy có chút khàn khàn, nhưng nếu chú ý sẽ bất ngờ nghe ra thứ trung tính ở trong đó.

Hệt như tên của hắn, Hạt Cơ.

Đồng thời, dáng người của hắn lại rất mảnh khảnh, nếu chẳng phải tại nơi bờ ngực bằng phẳng kia để lộ ra chút cơ ngực, nhìn đi nhìn lại sẽ thấy hắn khá giống nữ nhân, chỉ là cao hơn họ rất nhiều.

“Người Trung Nguyên nói chuyện hàm súc thật. Bọn họ muốn cái gì, cứ lòng va lòng vòng mãi chẳng nói ra, chả như chúng ta, cứ nói thẳng cho rồi.”

Người lên tiếng chính là Huyết Lang, sở trường là tốc độ cùng nhất kích tất sát <1 phát là lên đường>. Điểm đặc thù là lọn tóc màu máu ở bên phải đầu hắn.

“Muốn thì các ngươi cứ đi, những nơi như thế, ta không chịu được.” Lúc này, nam tử đứng ngoài cùng mới mở miệng.

Khác hẳn với những người kia, thanh âm nam tử lại mang theo một loại từ tính, mềm mại mà hấp dẫn, làm cho người ta vừa nghe, liền như bị hắn hút cả vào trong đó.

Người này tên chỉ một chữ Hoặc, am hiểu ma thuật.

Năm người nhìn nhau, đồng tình với ý kiến của Hoặc.

Bọn họ lúc chấp hành nhiệm vụ, từng ở những nơi như thế mà phục kích một số người, hiển nhiên cũng biết trong đấy có cái gì, nhưng ấn tượng thật sự rất không tốt, trước sau vẫn cảm thấy rất bẩn….dù cho đó có là xử tử <tiểu quan chưa khai bao, huỵch toẹt ra là “còn trinh”> mĩ mạo với cái giá cực cao.

Nói trắng ra là, trong mắt bọn họ, ngoại trừ Nhai, kẻ nào cũng bẩn.

“Vừa rồi sao ngươi lại cố ý kề sát vào hắn vậy?” Hạt Cơ đột nhiên đem ánh mắt dời về phía Hắc Sư.

“Không có gì, chỉ muốn cắn lên miệng hắn thôi, nhưng hình như chưa tới lúc.” Hắc Sư thản nhiên lên tiếng, mà bốn người kia lại gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nghiêm khắc mà nói, ngũ quan Nhai không xuất sắc lắm, nhưng hình dạng đôi môi lại cực kỳ đẹp, dẫu có nhạt màu nhưng lại điểm chút phấn sắc, thoạt nhìn sạch sẽ lại mềm mại, khiến người ta nhịn không được muốn hung hăng cắn lấy một cái.

“Bây giờ làm gì?” Một người trong đó nhàn nhạt hỏi.

“Hành sự tùy theo hoàn cảnh, trước tiên cứ lưu lại bên người hắn đã.” Hắc Sư nhìn lướt qua Đàm Kiếm sơn trang dưới kia.

“Giết chết tên Nghiêm Lăng Phong kia chứ?” Hạt Cơ cúi đầu vuốt ve vũ khí của mình, thanh âm chẳng nghe ra ngữ điệu gì cả.

“Tạm thời chưa cần”

*           *           *           *

Nhai mấy ngày nay có thể nói là cực kỳ khó chịu. Khoan nhắc đến năm cái tên như du hồn lởn vởn kia, luôn xuất hiện mà không một tiếng động.

Mình Thành Thủy Duyệt thôi đã đủ để tâm tình hắn rơi thẳng xuống vực sâu rồi.

Đối phương hình như cảm giác được thứ gì đó, trở nên mẫn cảm đến dị thường, cơ hồ có thể độc phát bất cứ lúc nào, thế nên Nghiêm Lăng Phong chỉ có thể ở bên cạnh hắn, phòng ngừa nguy hiểm phát sinh.

Việc này cũng khiến Nhai chẳng tìm ra được cơ hội nào để một mình nói chuyện với Nghiêm Lăng Phong.

Hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa rồi. Trên cái con đường tìm không thấy lối đi này, hắn thật sự đã quá mệt mỏi, ngay cả bản thân, hắn cũng chẳng nhìn ra……

Sự lạnh lùng đến tàn nhẫn ở người nọ, chẳng biết từ bao giờ, từng chút, từng chút một, giết chết tâm hồn hắn….

Hắn có kiên trì như thế nào, cố gắng ra làm sao, cũng vẫn sẽ mỏi mệt, cũng vẫn sẽ tuyệt vọng.

Ấy vậy mà mỗi lần hắn muốn buông tha cho tất cả, người kia, chẳng hiểu thế nào lại trở nên ôn nhu, tàn nhẫn đẩy hắn xuống tận cùng vực thẳm…..

Hết lần này đến lần khác……..

Tuổi của hắn cũng đã lớn, chẳng còn bao nhiêu năm tháng để mà lãng phí…….

Hắn chờ không được, hắn muốn biết, tận thâm tâm người kia, rốt cuộc đang suy nghĩ những gì……

Đến tột cùng, vị trí của hắn, là nơi nào trong đó…..

Đồng thời, Nhai mấy ngày nay cũng chẳng muốn lại nhìn thấy người kia làm gì, rõ ràng, hắn đang lảng tránh, để đỡ phải nhịn không được lại ra tay với Thành Thủy Duyệt.

Hắn cho đến tận bây giờ, vẫn không hề là kẻ hay kích động, chỉ khi liên quan đến Nghiêm Lăng Phong, hắn mới đánh mất lý trí, thậm chí ngang ngạnh đến ngu xuẩn.

Nhưng loại kích động này, lại giống hệt như thứ tình cảm buồn cười của hắn, biết là sai nhưng khống chế vẫn chẳng được.

Trở lại đình viện nơi mình ở, Nhai cự tuyệt thị tòng muốn hầu hạ, một mình xuống dục trì.

Dẫu sao, hắn cũng không thể cho phép kẻ khác nhìn thấy hình xăm trên người mình, đó là nỗi nhục, mà cũng là thứ đáng cười nhạo của hắn.

Chà lau thân thể, mắt Nhai mờ dần đi bởi một tầng hận ý âm lãnh.

Mặc Khê Đoạn……

Thiêu hủy cái tổng bộ chó chết của ngươi chưa là gì đâu. Tốt nhất đừng cho ta cơ hội, bằng không nỗi nhục này, nhất định sẽ hoàn trả thập bội.

Thanh tẩy xong, Nhai cứ để thân thể xích lõa như thế bước ra khỏi dục trì, vừa khoác lên mình nội y bạch sắc, liền cảm nhận được tiếng động phát ra từ rừng trúc cách đó không xa.

“Ai?”

—————————————-

(Updated)

Âm thanh rất nhỏ, cơ hồ tan vào trong gió, ấy thế mà vẫn tránh chẳng khỏi tai hắn.

“Ô……..” Đáp lại chỉ có tiếng nấc nghẹn ủy khuất nho nhỏ, sau đó, thân thể phiêu lượng của Tuyệt chậm rãi xuất hiện từ trong rừng trúc, thật cẩn trọng, hai cái lỗ tai khẽ vểnh lên, rụt rè nhìn Nhai.

“Tuyệt?” Nhai có chút kinh ngạc nhìn hắc báo đã biến mất mấy ngày nay, liền hướng nó gật gật đầu: “Lại đây.”

Nghe được lời chủ nhân gọi, đôi đồng tử nơi hắc báo chợt sáng ngời, mừng rỡ phe phẩy cái đuôi lao về phía hắn, nhưng Nhai lại chết lặng cả người…….

Bởi hắn chợt nhận ra, từng bước chân của Tuyệt chạy về bên hắn, đều khập khễnh…..

Đến lúc nó cố hết sức chạy tới trước mặt hắn cọ cọ làm nũng, sắc mặt Nhai đã trở nên xanh mét….

Trên chiếc đùi thon dài mà cường kiện của Tuyệt, nơi bì mao trước giờ luôn tươm tất, bóng láng, nay lại xuất hiện một vết cắt sâu đến độ có thể nhìn thấy cả xương cốt bên trong, ứa ra mủ vàng đặc sệt mà tanh tưởi…..

“Sao lại thành ra như vậy?” Thanh âm nam nhân giờ phút này, chẳng biết dùng từ ngữ nào để hình dung được sự lo lắng ở trong đó……

“Ô?……..Ngao ô……..” Hắc báo cứng còng thân thể, cả tâm tình hưng phấn vì được chủ nhân gọi ban nãy cũng tan tành theo mây khói. Nó vốn định đợi vết thương lành hẳn rồi mới xuất hiện trước mặt Nhai, ấy vậy mà vừa nghe chủ nhân gọi, thân thể liền vô thức lao ra……

Mất mặt quá………Ô………

“Ngươi không phải biết hái thảo dược chữa thương sao! Thế nào lại để nó thành ra như vậy???” Nhai thật sự tức giận, vừa hung hăng ấn ngã hắc báo, vừa thô bạo kiểm tra miệng vết thương, nhịn không được lại gầm nhẹ ra tiếng: “Ngươi là heo hả?? Thương tích đã mưng mủ tới cái mức này! Không muốn cái chân kia nữa thì nói ta một tiếng, ta chặt bỏ nó cho ngươi không lấy một xu!”

“Ô……….” Hắc báo chẳng dám phản kháng, chỉ rũ hai tai, cúi đầu rên rỉ, song nhãn sắc vàng giờ đã ngập trong hơi nước.

“Ngươi thật là……” Nhai đang định tiếp tục mắng, bỗng nhiên cứng đờ thân thể, như nghĩ tới điều gì đó. Nhất thời, không gian trở nên trầm mặc đến kỳ dị. Đôi mắt xám lẳng lặng quan sát hắc báo, nửa ngày sau, hắn mới khẽ hỏi: “Hôm đó, ngươi đã đem thảo dược về đúng không?”

“………..” Hắc báo không hé răng, đồng tử phút chốc co rụt lại, cúi đầu nhìn xuống đất.

“Nhưng ngươi lại thấy Nghiêm Lăng Phong thượng dược cho ta, thế nên ngươi tránh đi. Lúc đó, chân ngươi cũng đã bị thương, đúng không?” Vết thương trên đùi Tuyệt rõ ràng chẳng phải do binh khí, mà là bị nham thạch hay rễ cây vô tình cắt phải, cả da thịt đều rách toạc.

“……….” Hắc báo rụt rè nhìn Nhai, nghẹn ngào “Ô” một tiếng rồi gật gật đầu.

Thời điểm ấy, nó kỳ thực rất giận, thậm chí là phẫn nộ, không phải vì chủ nhân, mà là vì bản thân nó.

Nó có yêu chủ nhân đến thế nào đi chăng nữa, dốc sức làm hết thảy những gì mà nó có thể ra sao……chung quy cũng chẳng bao giờ đem lại hạnh phúc cho người được…..

Bởi vì, nó chỉ là thứ súc sinh……

Vĩnh viễn cũng không thể đường đường chính chính đứng bên cạnh chủ nhân…..

Dùng đôi tay của loài người để mà gắt gao ôm lấy hắn….

“Con báo ngu xuẩn……..” Khẽ thở dài, Nhai giờ phút này, đã chẳng biết dùng ngôn từ gì để hình dung tâm tình của mình, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lấy nó, một lần rồi lại một lần…

Kỳ thật, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được tâm ý của hắc báo…….Dẫu hoang đường, nhưng thứ tình cảm đó thực sự tồn tại.

Vuốt ve mãi một hồi, Nhai thấp giọng gọi thị tòng tới, giao cho hắn lệnh bài của mình.

“Chuẩn bị ít thứ gì đó để xử lý vết thương rồi đến khố phòng lấy [Xuân Sinh] mang về đây”

Thị tòng nhìn lướt qua miệng viết thương nơi Tuyệt liền xoay người rời đi, chỉ chốc lát đã trở về với những dụng cụ sơ cứu mà Nhai cần, sau đó mới đến khố phòng tìm dược.

Nhai nhìn vẻ mặt vô tội của Tuyệt, đưa cho nó một thanh gỗ, trầm giọng nói: “Cắn lấy, lát nữa có thể sẽ rất đau, kiên nhẫn một chút, đừng có lộn xộn.”

“Ô……..” Tuyệt gật gật đầu, nhu thuận đem thanh gỗ cắn vào trong miệng, chẳng nhìn vết thương lấy một lần, chỉ lăng lăng mang tầm mắt khóa tại khuôn mặt Nhai, thầm lặng dõi theo đôi chân mày chốc chốc cứ nhíu lại, cùng ánh mắt màu tro giấu không được nét thương tâm kia.

Bỗng dưng, nó cảm thấy thật thỏa mãn……..

Nhưng rồi sau đó, cơn đau đớn như phá nát cả xương cốt khiến toàn thân nó chấn động, miệng vết thương vừa được tẩy trừ liền bị Nhai dùng chủy thủ sắc bén, nhanh chóng cắt đi phần thịt thối rữa…..

Huyết nhục phân li, thống khổ đến cùng cực, dù đã sử dụng một ít thuốc gây tê nhưng hiển nhiên không phải thứ đau đớn người thường có thể chịu đựng được.

Ấy vậy mà, Tuyệt vẫn không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn chủ nhân, kiên cường như thể chẳng thứ gì trên đời này có khả năng đả bại nó, dù thân thể kia đang co quắp từng đợt trong đớn đau.

“Sắp xong rồi, kiên trì một chút.” Sờ sờ đầu Tuyệt, trán Nhai cũng đã lấm tấm mồ hôi. Vết thương của nó nghiêm trọng hơn Nhai tưởng, thế nên hắn phải cắt thật sâu mới có thể tách hết toàn bộ lớp thịt đã bị hoại tử……

Mỗi một dao cắt xuống, hỗn thân Tuyệt đột ngột run rẩy, nhưng vẫn cố ra vẻ như đã ổn định, khiến lòng ngực hắn chợt quặn đau……..

Mãi đến lúc cắt bỏ xong thịt thối, Tuyệt toàn thân rã rời ngã ra trên mặt đất. Chỉ có đôi mắt trong suốt ấy, trước sau vẫn thu trọn hình bóng chủ nhân mình, cứ như là, làm thế sẽ khiến cơn thống khổ của nó vơi đi vài phần……

Cuối cùng, Nhai cúi đầu trút dược thủy tiêu độc lên miệng vết thương, cẩn thận tẩy trừ cho Tuyệt, cũng vừa lúc thị tòng đã trở về.

“Chủ nhân” Y quỳ gối trước mặt Nhai, chắp tay cung kính báo cáo “Thuộc hạ vừa đến khố phòng tìm dược, phát hiện [Xuân Sinh] đã bị Các chủ dùng làm thuốc dẫn cho Thành Thủy Duyệt, đành mang loại thấp hơn [Xuân Sinh] một bậc này về đây”

“………………..” Sắc mặt Nhai, phút chốc liền trầm xuống. [Xuân Sinh] là thứ linh dược hảo hạng, cả sơn trang e rằng chỉ có một bình nhỏ duy nhất. Thứ dược này chẳng những tái tạo được da thịt, còn có thể đả thông kinh mạch, dùng ở chỗ đau nào, dù tổn thương trầm trọng đến cách mấy cũng có thể hồi phục một cách thần kỳ.

Thực thích hợp dùng cho vết thương của Tuyệt.

Nếu chẳng có thứ dược đó, e rằng cả nửa đời sau này, chân Tuyệt vĩnh viễn cũng không thể khôi phục trạng thái bình thường như lúc đầu được nữa.

“Đã dùng hết?”

Thị tòng khẽ gật đầu.

“………..” Nhai trầm mặc nhìn về phía Tuyệt, vuốt ve đầu nó…nhưng ngón tay thoáng chốc lại run nhè nhẹ, lệ khí nơi ánh mắt mỗi lúc một dày đặc. [Xuân Sinh] không phải là thứ thuốc bình thường, nó được làm ra từ loại thảo dược tồn tại cả triệu năm nay trên đỉnh Tuyết Sơn.

Có thể nói, dùng hết rồi cũng khó mà có lại được.

Ngay cả Nhai còn chẳng dễ dàng tự tiện sử dụng…….

Nhưng rồi, hắn cũng chả nói gì nữa, chỉ lặng im đem thứ thảo dược so ra không bằng một góc [Xuân Sinh] nhưng cũng vô cùng trân quý kia đắp lên miệng vết thương của Tuyệt, rồi lại dùng vải sạch băng bó cho nó.

“……….Ô” Tuyệt nhẹ nhàng liếm liếm tay Nhai, nghẹn ngào kêu vài tiếng, tựa như đang an ủi hắn……

“Ta sẽ tìm cho ngươi thứ dược thật tốt”. Nhai thản nhiên nói.

“Ô………”

*          *          *          *

Đình viện Đàm Kiếm sơn trang, trăm hoa đua nở giữa sắc thu, không gian tràn ngập thứ hương thơm mê người…

Ngồi bên trong lương đình <chòi nghỉ mát> của nội viện, Thành Thủy Duyệt thoạt nhìn như đã khôi phục được chút sức sống nhờ giải dược, thân thể biếng nhác lại tản ra nét quyến rũ nam tính. Lúc này, hắn tựa người vào chiếc ghế dài êm ái được phủ lớp bì thảo mềm mại, ngắm nhìn muôn hoa kiều diễm giữa đình viện.

Nhiều ngày qua buồn bực nằm một chỗ trong phòng, vốn đã bị ám ảnh bởi không gian khép kín, hắn đương nhiên muốn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Nghiêm Lăng Phong ngồi một bên, hiển nhiên đối với thứ hoa cỏ xung quanh mình chẳng có tí mảy may hứng thú, chỉ lẳng lặng khép hờ hai mắt, chăm chú xem xét mớ sổ sách dày cộm trong tay.

Ánh mắt Thành Thủy Duyệt, thoáng chốc đã chuyển về phía Nghiêm Lăng Phong, theo dõi nhất cử nhất động nơi y, chẳng nhịn được lại có chút ngây ngốc…..

Trên khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng của nam nhân, phản chiếu sắc vàng ấm áp của nắng, tinh xảo tựa một bức họa liêu nhân.

Làn gió nhẹ khẽ mơn trớn cơ thể y, rồi vô tình cuốn vào trong nó thứ lãnh hương trên người nam nhân.

“Phong……..” Thành Thủy Duyệt khẽ gọi một tiếng, tầm mắt vô thức dừng lại nơi đôi môi hồng nhuận của đối phương.

“Ân?” Thản nhiên lên tiếng hỏi, Nghiêm Lăng Phong không ngẩng đầu, vẫn mải miết với công việc của mình. Bất giác, y cảm nhận được một bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào má.

“Ta trở về đã lâu như vậy……..” Đấu tranh nội tâm mất một lúc, Thành Thủy Duyệt có chút ngần ngại, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, khẽ nói: “Ngươi một lần cũng chưa thân mật cùng ta…….”

“………” Nghiêm Lăng Phong hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thành Thủy Duyệt giờ phút này đã mặt đỏ tai hồng, nửa ngày sau mới bình thản lên tiếng: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe trước đã, những thứ đó không quan trọng”

“………” Thành Thủy Duyệt trầm mặc nhìn Nghiêm Lăng Phong, ám quang trong ánh mắt chợt ngập đầy, ngay khi Nghiêm Lăng Phong vừa định quay đầu tiếp tục kiểm tra sổ sách, Thành Thủy Duyệt bỗng nhiên ôm lấy khuôn mặt y, hôn lên môi Nghiêm Lăng Phong.

Hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.

Nghiêm Lăng Phong sửng sốt, nhưng cũng chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng để mặc Thành Thủy Duyệt hôn nồng nhiệt, mãi đến khi đầu lưỡi vụng về kia gấp gáp tham nhập khoang miệng y.

Chẳng ai biết, cách đó không xa, ẩn sau hàng cây xanh rì rậm rạp, nam nhân tóc xám ấy đã chứng kiến hết thảy, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy theo từng hơi thở căm phẫn.

Hỏa nộ trong mắt vốn được áp chế, nay cơ hồ đã bốc lên tới cực điểm.