Sớm hôm sau trời vừa sáng đã thấy Lâm Anh Kiệt và Cô Yên luyện kiếm, Tên Lâm Anh Kiệt này võ công chỉ thuộc hạng bét, chẳng hơn nổi quân lính trong thành, thấy kiếm pháp của Cô Yên ảo diệu vô cùng chỉ biết trố mắt ra mà nhìn, miệng không ngớt khen ngợi, tay thì lúc nào cũng đưa kiếm ra vẻ học theo kì thực chẳng biết chỗ tinh hoa ở chỗ nào.
Thường ngày hay tụ tập nhân sĩ luận bàn võ học, bọn nhân sĩ thấy túi tiền của hắn thì đội hắn lên mây nên tưởng như giỏi lắm. Tập chưa nổi một canh giờ thì thở không ra hơi, đợi đến buổi trưa, hắn mời Cô Yên và Thanh Phong ra quán rượu hay lui tới, có một đám nhân sĩ đang tụ tập ở đó. Vừa thấy Lâm Anh Kiệt bước vào, bọn này đã xúm lại:
- Lâm thiếu hiệp đi cách đây nửa dặm bọn tại hạ đã nghe được tiếng bước chân, quả là thần long xuất thế.
- Lâm thiếu hiệp khôi ngô tuấn tú, anh dũng hơn người.
- Lâm thiếu hiệp là kì tài võ học, sau này xứng đáng đứng trong hàng Tân thất đại cao thủ…….
Toàn là hoa ngôn xảo ngữ, nghe cũng thừa biết là nịnh nọt. Ấy vậy mà tên này không biết mình ở đâu, cứ nghĩ là võ công mình cao thật mà không biết võ công thực sự của hắn chỉ nằm ở túi tiền.
- Hôm qua ta mới kết giao được vị bằng hữu tên là Bạch Cô Yên, vị này là đệ tử của Cô Ảnh kiếm khách. Lâm Anh Kiệt lại khoe khoang.
- Trời ơi hạnh ngộ hạnh ngộ, chúng tôi khâm phục ngài như là thao thao giang thuỷ liên miên bất tuyệt…… Nghe mà cảm thấy chối tai.
Cả bọn thi nhau tâng bốc tên Lâm Anh Kiệt nhốn nháo cả quán rượu, lúc này phía trước có một người mặc quần áo khác thường, chân đi guốc gỗ, tóc búi sau đầu, đôi mắt khá nhỏ, thắt lưng có dắt hai thanh đao, một thanh trường đao một thanh đoản đao, nhưng đao rất lạ, không giống đao của người thường hay sử dụng. Những người xung quanh nhìn thấy đều tránh xa. Người này bước vào trong quán, tất thảy bọn nhân sĩ đều bĩu môi phỉ nhổ:
- Bọn Đông Doanh chết tiệt.
- Đông Doanh? Cô Yên vẫn chưa hiểu lắm.
- Thiếu hiệp, chắc ngài mới xuất núi nên chưa biết bọn Đông Doanh, Bọn Đông doanh sống ngoài đảo biển Hoa Đông phía đông bắc chúng ta. Mấy năm gần đây bọn chúng thường xâm lấn biên ải nước ta. Bọn ta hãy đuổi tên này đi để tránh làm Lâm công tử bẩn mắt.
Nói rồi, một người tên Lục Ngôn tiến lại bàn người kia, một tên rút đao chém xuống bàn rầm một cái hét lớn:
- Bọn chó Đông Doanh các người mau cút khỏi đây.
Người kia chẳng mảy may để ý đến sự hiện diện của tên thất phu, nói bằng giọng hơi ngọng:
- Tiểu nhị, cho ta hai cân thịt bò với một cân rượu.
- Chúng tôi không bán cho bọn Đông Doanh các người. Tên tiểu nhị đứng ở quầy tính tiền nó vọng ra.
Người này hơi cau mày, nhìn sắc mặt có vẻ khá nhợt nhạt, có lẽ lâu rồi chưa được ăn. Thấy người này không đả động gì đến mình Lục Ngôn tức giận vùng đao:
- Chết này.
Chỉ thấy loé sáng một cái rồi “ Keng” một tiếng đao chạm đao, thanh đao của Lục Ngôn đã bay mất một nửa, còn người kia vẫn ngồi đúng tư thế như ban đầu, thậm chí còn chẳng ai kịp nhìn thấy gì. Lục Ngôn đổ mồ hôi mà lùi lại, tay hắn run run. Lúc này Cô Yên Định bước lên thì Thanh Phong kéo áo, ra hiệu đứng yên. Cô Yên thốt lên:
- Nhanh quá.
Bọn người xung quanh cũng buột miệng thốt ra:
- Đao pháp nhanh quá.
- Là kiếm pháp, không phải đao pháp. Thanh Phong nói.
Mọi người quay ra nhìn Thanh Phong như chờ lời giải thích.
- Ngày trước Bách Kiếm Tập của lão già có viết “…người Đông Doanh dùng kiếm như đao của ta, kiếm của họ sắc bén bậc nhất thiên hạ, chém sắt như chém bùn, rút kiếm nhanh như chớp. Giết người chỉ thấy nhanh, không thấy máu…”
Thanh Phong bước đến bàn người kia, tay bạm vào vai Lục Ngôn:
- Để đó cho ta.
Tên này lùi lại bàn Lâm Anh Kiệt mà mắt vẫn không rời khỏi người kia. Rồi Thanh Phong gọi tiểu nhị:
- Cho ta hai cân thịt bò một cân rượu.
Chủ quầy thấy Thanh Phong đi chung với bon Lâm công tử thì nghĩ chắc là chàng đang giở trò với người kia bèn sai tiểu nhị đi lấy rượu thịt. Người kia vẫn chẳng để ý gì đến Thanh Phong, một lát sau, tiêu nhị đem đồ ra. Thanh Phong cầm lấy hũ rượu đổ ra bát rồi đưa cho người kia, người kia ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy.
- Kiếm của ngươi đâu?
- Huynh đài ăn xong rồi nói tiếp. Mời.
Người kia ăn liền một lúc hết hai cân thịt. Sắc mặt bây giờ có vẻ khá hơn. Hắn đứng dậy nhìn Thanh Phong:
- Khi nào bắt đầu?
Vừa nói tay hắn vừa cầm lấy chuôi kiếm kéo ra khỏi vỏ một đoạn chừng một tấc.
- Tất cả hay từng người một.
Bề ngang lưỡi kiếm tuy nhỏ nhưng cũng sáng loé cả mắt mọi người trong quán. Ai lấy đứng im không nhúc nhích. Lạnh quá, giữ trưa mà cảm giác như trời đêm đầy sương, mọi thứ như tối sầm lại chỉ có ánh kiếm là sáng chói. Người nào người lấy đổ mồ hôi lạnh, bọn nhân sĩ lúc nãy còn nói này nói kia bây giờ thì im phăng phắc, cả quán mấy chục con người mà chỉ như có hai người đối diện với nhau. Người kia chừng mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy Thanh Phong và Cô Yên vẫn bình thản, Giữ lúc căng thẳng như vậy, Thanh phong nói:
- Huynh đài hiểu nhầm rồi. Tại hạ đâu có muốn tỷ thí…
- Vậy ta đi. Nói rồi hắn để lại ngân lượng trên bàn rồi bước ra ngoài đi mất.
Hắn vừa đi khỏi mọi người thở phào, lúc này mọi thứ mới trở lại như lúc đầu, tuyệt nhiên chẳng còn ai nhắc về người Đông Doanh kia nữa, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Bọn nhân sĩ lại ồn ào bàn luận đủ thứ chuyện. Có lẽ trong khoảnh khắc lúc nãy làm cho tất cả lộ rõ bản chất vốn có của họ nên phải cười nói gượng gạo để che lấp đi cái điều đáng xấu hổ vừa rồi. Ngồi uống rượu đến chiều thì cả bọn giải tán.
Sương đã giăng đầy trời, trăng lên cao một con sào, bốn người ngồi với nhau ở tiểu đình, Thanh phong ít nói hơn hẳn, mọi người thấy lạ:
- Ê dâm tặc, ngươi nay ít nói vậy, có phải ra vẻ với Dương Dương không?
- Không không, ta đang nghĩ một chuyện.
- Là chuyện gì thế?
- Sư đệ à, tên Đông Doanh ban chiều đệ thấy võ công hắn như thế nào?
- Đông Doanh, hôm nay mọi người có chuyện gì à? Tiểu Vũ thắc mắc.
Cô Yên thuật lại chuyện lúc trưa cho hai người nghe, Anh Vũ và Dương Dương có vẻ rất hứng thú.
- Lúc nãy đệ có nhìn được cách hắn rút kiếm không?
- Lúc đó đệ có nhìn ra động tác rút kiếm của hắn nếu đệ đứng ở chỗ Lục Ngôn đệ có thể đỡ được nhưng mà lúc đó hắn rất bình thản, có lẽ chỉ ba phần công lực thôi.
- Đệ nghĩ nếu hắn là được mười phần thì đệ được mấy phần?
- Đệ nghĩ nếu đệ cố hết sức chắc được bảy phần.
- Hahahaha, vậy chắc ngươi không nổi một phần. Tiểu Vũ cười mỉa mai Thanh Phong.
Nhưng mà chàng không bận tâm cho lắm, chàng đang nghĩ một cái gì đó.
- Ê này, ngươi nói gì đi chứ.
- Nói gì cơ nương tử, nhớ ta à?
- Lại như vậy rồi, người bao giờ mới hết cái tính bỡn cợt như vậy.
- Hahahaha, nói thì không vui, không nói thì buồn, thế bây giờ cô muốn ta làm gì đây. Nhưng ta nghe người ta nói khi mà yêu một ai đó sẽ giống như vậy, có khi nào cô yêu ta rồi không?
- Sư ca, lại trêu Tiểu Vũ rồi.
- Gian tình, hai người có gian tình đúng không, hay lắm,các người phản bội ta, chỉ còn mỗi Tiểu Bạch Dương thương ta, tối nay ta không ngủ với đệ nữa, ta qua ngủ chung với Tiểu Bạch Dương.
Dương Dương nghe vậy thì đứng dậy về phòng
- Nàng giận ta à, nương tử, lần sau ta không dám như vậy nữa.
- Đuổi theo đi. Tiểu vũ giục.
Thanh Phong đuổi theo Dương Dương, đến trước cửa phòng thì kéo tay lại:
- Ta xin lỗi, ta thực sự không nghĩ nàng lại giận, ta tưởng ta nó vậy sẽ khiến mọi người vui thôi.
- Phong đại ca à, muội không thích bị trêu như vậy, muội biết huynh không có ý xấu, chỉ là trong lòng muội có chuyện thôi, không phải hoàn toàn do lỗi của huynh đâu.
- Muội có chuyện gì kể ta nghe được không? Biết đâu ta sẽ giải quyết được cho muội. Còn về chuyện ta trêu muội, ta hứa từ giờ sẽ không làm như vậy nữa, được chứ?
Dương Dương ậm ừ:
- Thực ra muội cũng cần dãi bày để cho nhẹ lòng, thôi được hôm nay chúng ta ngồi tâm sự với nhau.
- Hay quá. Vừa nói xong Thanh Phong ôm lấy Dương Dương bay lên lóc nhà.
- Thì ra huynh cũng biết võ công.
- Ta biết sơ sơ một chút, đủ dùng thôi.
- Vậy mà muội cứ tưởng huynh chỉ…
- Chỉ biết khoác lác đúng không?
Dương Dương cười, nếu như Tiểu vũ cười như nắng toả mùa thu thì Dương Dương cười giống cái lạnh của mặt trăng giữa đêm sương vậy.
- Nào muội kể đi.
- Thực ra trong lòng muội đã có ý trung nhân. Từ trước khi gặp huynh và Yên đại ca. Lúc đó, muội và Tiểu thư đang trên đường đến trấn Thanh Bình thì dừng chân tại một quán nước ven đường. Ngồi đối diện với bàn của muội ngồi có một đám người mặt mày hùng dữ, sau khi họ uống say thì đến trêu ghẹo bọn muội, muội và tiểu thư đã rất sợ. Trong lúc giằng co, tiểu thư đã chạy được rồi đi tìm người giúp. Sau đó bọn chúng còn xé áo của muội, những người ngồi xung quanh không dám ngăn cản, họ coi như không có chuyện gì xảy ra. Muội cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, bỗng nhiên trong lúc tuyệt vọng nhất thì tiểu thư tìm được một người đến giúp, huynh ấy mặc áo choàng màu đen, đầu quấn vải đen, tay cầm hắc đao bước vào quán, huynh ấy bèn ra tay nghĩa hiệp đánh cho bọn người kia chạy toán loạn. Sau đó còn cởi chiếc áo choàng đó che cho muội, muội vẫn còn giữ nó trong hành lí, mong rằng một ngày gặp lại sẽ trả lại áo cho huynh ấy.
Thanh Phong thở dài:
- Sau này có duyên nhất định là sẽ gặp lại mà.
Dương Dương gật đầu ngại ngùng rồi quay sang hỏi Thanh Phong:
- Huynh đã hai mươi lăm tuổi rồi mà chưa yêu ai bao giờ à?
- Chưa, ngày trước huynh làm ăn mày, cả ngày chỉ lo sao có cái bữa ăn cho đầy đủ. Lúc lên núi sống thì quanh năm không gặp ai, cứ nửa tháng lại xuống núi một lần để mua đồ, chưa từng gặp bất kì ai làm huynh rung động cả.
- Những chuyện mà huynh kể trước đây có phải là thật không, có phải huynh từng đánh nhau như vậy không?
- Theo muội thì ta nói thật hay nói dối?
- Muội không biết, thực sự để mà nói thật lòng thì muội không tin.
- Cũng phải thôi, tại ta hay đi ba hoa khoác lác nên muội không tin cũng là phải, nhưng lần này ta nói thật, tất cả những chuyện đó huynh đã từng trải qua.
- Vậy huynh còn nhớ bố mẹ mình không?
- Còn, nhưng không đáng để nhớ. Huynh bắt đầu hiểu chuyện năm lên ba tuổi, lúc đó huynh còn nhớ gia đình mình cũng không đến nỗi nào. Rồi năm lên năm, chỗ huynh hạn hán mất mùa, người ta thường bỏ rơi con mình vì không đủ tiền nuôi. Nhà huynh cũng vậy. lần cuối cùng huynh còn nhớ là hôm đó, bố mẹ huynh đem huynh ra chợ, họ còn nói sẽ mua đồ ăn thật ngon cho huynh, rồi họ bỏ huynh ở một góc chợ, sau đó huynh đợi ở đó hai ngày những không ai đến đón cả. Huynh nhớ đường về nhà những huynh không muốn về chỗ đó nữa, từ ngày đó, huynh làm ăn mày ngoài chợ. Một lần, năm lên bảy huynh thấy bố mẹ mình đi qua, họ nhìn vào những đứa trẻ ăn mày mong là tìm thấy huynh, có lẽ lúc đó gia đình huynh lại làm ăn khấm khá hơn nhưng huynh không nhận họ, vì huynh họ bỏ rơi huynh một lần có nghĩa là còn lần thứ hai thứ ba. Từ đó, không bao giờ huynh thấy họ nữa, chắc là lần đó học chuyển nhà, mong là tìm được huynh nhưng…Muội khóc đấy à. Đừng khóc mà.
- Cho muội khóc đi, quá lâu rồi muội chưa được khóc.
Hơi lạnh của sương đêm cũng chẳng thể lạnh bằng lòng người. Hai người nói chuyện đến đêm muộn rồi mới về phòng.
Sớm hôm sau, mọi người phải từ biệt Lâm gia, Bốn người lại tiếp tục ngao du.
Ra khỏi cửa nam Bạch Thành được vài dặm thì gặp một con sông lớn gọi là Giao Thuỷ, sông này chảy rất xiết chẳng thuyền bè nào qua nổi. Hỏi người trong vùng mới biết, muốn qua sông chỉ có cách đi lên thượng nguồn hai ba ngày, nơi hẹp nhất con sông có một cây cầu bắc qua. Họ đi ngược về phía thượng nguồn, đến quá trưa thì thấy có quán rượu lớn, bèn dừng chân nghỉ ngơi.
Thanh phong nhanh nhảu đi trước, vừa đặt chân trái vào lập tức cảm nhận thấy luồng khí cực lạnh tạt vào mặt, chàng đưa mắt nhìn nhanh thấy trong quán có hơn chục người mà không khí im ắng, căng thẳng tột cùng, biết có chuyện chàng dang hai tay cản ba người không cho bước vào. Tiểu Vũ đang định hỏi thì người trong quầy nói vọng ra:
- Đã đến rồi sao còn không vào?
- Chủ quán, ta nghĩ lại rồi, không có vào nữa? Thanh Phong cười lớn nhưng rất gượng gạo.
- Quán ta có quy tắc, đặt một chân qua cửa đó là phải vào trong uống rượu. Vậy ngươi thử nói xem có nên vào hay không?
- Được được, ta vào, nhưng ba vị bằng hữu của tôi chưa có đặt chân vào…
- Chưa đặt chân vào thì muốn đi ta cũng không ngăn cản.
Thanh Phong quay sang đưa mắt ra hiệu cho Cô Yên dẫn hai người rời khỏi đó. Bỗng nhiên Tiểu Vũ bước qua cửa một tay kéo Cô Yên một tay kéo Dương Dương cùng bước vào trong quán:
- Ngươi lạ thật, vào chứ sao không vào, ta khát lắm rồi.
Thanh Phong đưa tay vuốt mặt thất vọng nghĩ thầm “ hỏng rồi”.
Ba người tiến lại ngồi vào chiếc bàn ngay giữa quán. Thanh Phong chậm rãi đi phía sau, vừa đi vừa quan sát. Phía bên trái bàn của Tiểu Vũ có một bàn hai người ngồi, nam nhân mặc hắc y chừng hai mấy tuổi, trên đầu quấn băng đen, trên bàn cũng để một thanh hắc đao, hình như giống với ý chung nhân của Dương Dương. Nữ nhân ngồi bên mặc y phục đỏ, quay mặt vào trong nên không nhìn rõ dung nhan, bên cạnh là một thanh xích đao dựa vào ghế.
Bàn bên phải lại có một người mặc áo màu nâu đã cũ, người khá gầy chừng hơn ba mươi tuổi, ăn uống rất là thô tục, trên bàn có mấy mươi chén bát, tưởng chừng hắn sắp chết đói, một người gầy như vậy sao lại ăn nhiều như thế được, bên dưới có một thanh trường kiếm gác lên hai mu bàn chân của hắn.
Phía sau có bốn người mặc cẩm y giống nhau, có lẽ là cùng môn phái, trên lầu hai lại có bảy tám người nữa xem chừng đều là võ lâm cao thủ, ai ai đều không nói một lời. Chàng nhìn vao góc tối thấy một người khá quen “ Ấy, kia chẳng phải là người Đông Doanh hôm trước sao”. Thanh Phong tiến lại bàn Tiểu Vũ, ngồi xuống ghé vào tai Dương Dương thì thầm:
- Kia có phải ý chung nhân của nàng không?
Lúc này Dương Dương mới ngó sang bàn bên cạnh, rồi nàng đỏ mặt ngại ngùng quay đi.
- Trời ơi, Đúng rồi.
Tiểu Vũ thấy Dương Dương ngó sang bàn bên nên cũng nhìn theo. Rồi nàng đứng dậy định đi sang để cảm ơn chuyện hôm trước thì Thanh Phong đưa mắt ra hiệu cho Cô Yên nắm lấy tay áo Tiểu Vũ kéo lại. Tiểu Vũ không hiểu chuyện gì quay lại nhìn mọi người mong chờ một lời giải thích. Thanh Phong nói khẽ:
- Cô không thấy không khí đang căng thẳng hay sao.
Lúc này Tiểu Vũ mới giật mình nhìn quanh, thấy không ai nói một lời nào, nàng mới ngồi xuống, nghĩ lại lúc nãy Thanh Phong không cho mọi người vào quán là có nguyên nhân, ấy vậy mà nàng lại bước vào “ Phen này có chuyện gì là do lỗi của ta rồi” nàng tự trách. Thanh Phong lại nhớ lúc ban nãy có nghe thấy tiếng từ quầy phát ra, ngỡ là của chủ quán, ai ngờ từ lúc bước vào, nhìn ở quầy rượu không có ai cả. Bỗng nhiên chàng nhếch mép cười một cái nghĩ bụng “ Việc gì phải nghĩ nhiều”, rồi nói với Dương Dương:
- Muội đưa ta cái áo choàng đen nào.
Dương Dương ngơ ngác không hiểu nhưng tay vẫn lấy trong túi ra chiếc áo choàng. Thanh Phong lật áo nhìn qua nhìn lại thì thấy gần cổ áo cho ba chữ Hắc Toàn Phong thêu bằng chỉ đỏ. Thanh Phong khoác cái áo nên người rồi tiến lại bàn đôi nam nữ, chàng đi vòng qua ghế của nam nhân để nhìn cho rõ mặt nữ nhân, chà quả là xinh đẹp vô cùng, cũng tầm mười bảy mười tám tuổi, so với Tiểu Vũ tuyệt đối không thua kém. Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh nữ nhân lại nổi tính bỡn cợt vừa cười vừa nói:
- Tiểu mĩ nhân, nàng thật là xinh đẹp.
Bên này, Tiểu Vũ che miệng cười mà nói:
- Hắn lại thế rồi.
Nữ nhân ngồi lùi ra xa trừng mắt nhìn:
- Dâm tặc dám trêu ghẹo bổn nữ hiệp à?
- Nàng đừng có giận, chúng ta đều là người quen cả, ta sang đây hỏi thăm mọi người chút thôi. Hahahah.
- Ai là người quen của ngươi? Dâm Tặc.
- Thế nàng thấy cái áo này có quen không.
Nói xong Thanh phong đứng dậy xoay tròng một vòng rồi lại ngồi xuống.
- Áo này là của sư ca mà. Sư ca…Nàng quay sang nhìn nam nhân.
Nam nhân giật mình:
- Tên kia sao ngươi lại có áo của ta?
Thanh Phong tay chống cằm, vẫn nhìn Nữ nhân mà nói:
- Ây dà, ta có vị tiểu muội bên kia là người thương của sư ca nàng, sư ca của nàng trao cho muội ấy chiếc áo để làm tin, thề non hẹn biển với muội ấy, nay lại gặp hắn đi chung với nàng, không biết hai người là như thế nào với nhau.
Nữ nhân quay lại nhìn thấy Dương Dương đang đỏ mặt thẹn thùng thì tức giận đứng dậy nhìn nam nhân:
- Sư ca, những lời hắn vừa nói có đúng không?
- Không phải đâu. Ta … ta…Nam nhân lắc đầu nguây nguẩy, bao nhiêu khí chất nhưng mà trước sự giận dỗi của mĩ nhân đều tan biến hết, nhìn thật là tức cười.
Thanh Phong được thể nói thêm:
- Ồ,Vị đại hiệp này, thì ra huynh không chỉ có một người thương nhỉ, uổng công sư muội ta ngày đêm mong nhớ ngươi. Tiểu mĩ nhân à, hạng người này tuyệt đối nàng đừng có yêu hắn, biết đâu nàng chỉ là nương tử thứ chín thứ mười của hắn thôi.
- Ngươi câm đi, đâu đến lượt ngươi nói, ngươi mà còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi. Còn huynh, huynh nói rõ chuyện này xem nào.
Nam nhân bị hỏi dồn dập ấp úng:
- Đồng Hoa, ta…ta…
Dương Dương thấy vậy bèn chạy lại:
- Tiểu thư, tiểu thư đừng nghĩ oan cho vị đại hiệp này.
- Ồ, Các người còn bênh cho nhau. Được lắm, Sử Thanh Long hôm nay ta xem huynh chọn ai.
Dương Dương quay lại nhìn Thanh Phong:
- Huynh lại gây chuyện rồi, muội còn tưởng huynh đã thay đổi rồi chứ.
Thanh Phong nghĩ thầm “ thì ra nàng tên là Đồng Hoa”, chàng nhìn Cô Yên, như hiểu chuyện Cô Yên đi đến gọi Dương Dương quay lại bàn. Thanh Phong đưa tay bạm vào vai của Đồng Hoa mà nói:
- Tiểu mĩ nhân, nàng làm hắn khó xử rồi, hay để ta chọn hộ hắn, ta chọn nàng, tiểu thê tử.
- Dâm tặc, ta cắt lưỡi nhà ngươi. Vừa dứt lời Đồng Hoa rút thanh Xích đao ra xử một nhát.
Thanh Phong ngả người ra sau, nằm luôn lên ghế mà tránh nhát đao ấy, nghĩ bụng “ Cho các người ra tay một thể luôn”. Thanh phong vờ quơ tay loạng choạng va vào đống đũa ăn trên bàn, làm đống đũa phi tới chỗ bốn người mặc cẩm y. Chân chàng đã vào chiếc ghế bên cạnh bay thẳng đến chỗ người gầy guộc kia.
Mấy Tên cẩm y nhìn nhau rồi nhất thẩy lao đến, người gầy guộc hai tay đầy cái bàn đỡ lấy chiếc ghế mà Thanh Phong vừa đá, bàn ghế va vào nhau cái “rầm” rồi vỡ thành nhiều mảnh bay tung toé.
Tên gầy dùng chân hất thanh kiếm lên không rồi dùng tay chụp lấy chuôi kiếm, phóng thẳng vỏ kiếm vào một tên cẩm y. Tên cẩm y ngửa thanh đao đỡ lấy nhưng kình lực quá mạnh, đao của hắn cong gập vào ngực làm hắn bị đẩy lùi về phía sau bảy tám bước ngã lên bàn của người Đông Doanh mà thổ huyết.
Tình thế lúc này hỗn loạn vô cùng, Bọn người Trên lầu thấy bên dưới động thủ thì cũng nhảy xuống quyết một trận. Vừa xử xong một đao nhưng đối thủ tránh được, Đồng Hoa lại giẫm chân lên ghế nhảy lên xử một đao nữa, nhát này chém thẳng từ trên xuống đầy Thanh Phong. Chàng lúc này đang nằm trên ghế, lấy chân móc vào chân bàn nhấc lên quật vào đao của Đồng Hoa làm thanh đao đổi hướng chém vào một tên cẩm y khác.
Sử Thanh Long cũng rút đao ra mà chém Thanh Phong, người này võ công không phải tầm thường, rút đao cực nhanh nhanh, vừa nghe “xoẹt” một tiếng đao đã tới trước mặt của Thanh Phong, chàng đạp chân xuống đất lùi về sau một trượng. Đao của Sử Thanh Long quả là bảo đao, thân đao ánh lên màu đen tím vô cùng sắc bén, toả ra khí lạnh ngút trời. Thanh Phong vừa lùi lại thì Sử Thanh Long cũng lao tới mà chém tiếp, đao này chém từ dưới lên, vừa đến trước ngực thì lại đâm thẳng một nhát. Thanh Phong lách mình qua trái né được, Sử Thanh Long xoay ngang đao chém tiếp một nhát nữa, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Thanh Phong lại ngả mình về phía sau, tay phải thò xuống đấy nhặt lấy cây đũa, đâm ngang vào lưỡi đao làm cả đao và tay Sử Thanh Long bị hất ngược ra phía sau.
Đồng Hoa lại lớn tiếng:
- Ai cần huynh giúp. Rồi nàng lao về phía Thanh Phong chém một đao từ vai phải xuống. Thanh Phong lại lùi lại phía sau nửa bước, vừa lúc đao chảm xuống ngay trước mặt. Chàng xoay người vòng ra sau Đồng Hoa, đưa nhanh tay véo má nàng một cái rồi chạy lại chỗ hội Tiểu Vũ đang đứng, vừa chạy vừa la:
- Tiểu nương tử, tha mạng cho ta.
Vừa chạy lại Tiểu Vũ đã mắng:
- Ngươi xem ngươi làm ra cái gì rồi? Đánh nhau loạn hết cả lên.
- Hahahaha. Thôi thôi mau đi nhanh lên.
- Dâm tặc mau đứng lại.
Đồng Hoa vừa mới bị véo má, trong lòng vô cùng căm tức, định quyết sống mái với Thanh Phong, nhưng Sử Thanh Long kéo tay áo lại:
- Không được, sư muội, người này không dễ đối phó. Đồng Hoa Nhìn xuống cánh tay của của Sư ca mình thì thấy tay y run run, cầm đao còn không chặt nữa.
Lúc này bọn người kia đang đánh nhau loạn xạ lên, một mình tên gầy gò kia đã giết hết bảy tám người. Cô Yên theo dõi hắn nãy giờ phải thốt lên:
- Sư ca, huynh xem.
- Sư Đệ, đệ có đoán ra người này là ai không?
- Đệ chưa từng gặp hắn.
- Ta cũng chưa từng gặp hắn, nhưng ta đoán được ra hắn là ai rồi.
- Là ai vậy? Ba người đồng thanh hỏi.
- Sư đệ, đệ vừa nhìn vừa nghe hắn xem.
Cô Yên lắng nghe một lúc thì phát hiện:
- Sư huynh, hắn dù là giết người hay bay nhảy đều không phát ra tiếng động.
- Đúng vậy, đệ xem trong số thất đại cao thủ có ai có đặc điểm như vậy.
- Không tạo ra tiếng động không lẽ là Vô Thanh?
Lúc này Tiểu vũ và Dương dương có vẻ sợ hãi:
- Vô Thanh, chết rồi, chúng ta chết chắc rồi, mau chạy thôi.
Tiểu Vũ vội kéo Dương Dương và Cô Yên ra ngoài cửa. Bỗng nhiên có một bóng đen vụt đến trước cửa, một gã đàn ông cao gầy, tay cầm quạt sắt, mặt dài như ngựa, mắt nhỏ tai to, dưới cằm có một chỏm râu, nhìn qua đã biết hắn không phải người tốt đẹp gì. Người này cười lớn:
- Hahahaha. Các vị chưa uống rượu sao đã đi rồi?
- Chủ quán à, ta không có biết uống rượu. Thanh Phong bước lại gần người kia.
- Không uống vậy ngươi cũng phải để lại cái đó chứ?
- Cái gì cơ, tôi đâu có biết chứ, ngài nói gì tôi không được hiểu cho lắm.
- Ngươi lại còn giả bộ à.
Chưa dứt lời ngừơi này đã phẩy chiếc quạt sắt một cái rồi quạt ngang người Thanh Phong, chàng nhảy lùi về núp sau Dương Dương và Tiểu Vũ:
- Sư đệ, của đệ đó.
Cô Yên rút kiếm đỡ lấy, quạt sắc sắc bén vô cùng, giả sử nhát đó Thanh Phong trúng phải thì hồn đã lìa khỏi xác rồi. Tiểu Vũ dùng tay gõ vào đầu Thanh Phong một nhát rõ đau:
- Tên nhát gan này, gây chuyện rồi lại bắt Yên ca của ta vào chỗ nguy hiểm, ngươi thật không đáng mặt nam nhi.
- Tiểu thư nói đúng đó, sao lần nào có đánh nhau huynh đều trốn sau bọn muội, không có đáng mặt nam nhi rồi.
- Ai nói ta trốn sau các nàng, chẳng qua ta muốn cho sư đệ cơ hội được tỷ thí với các vị cao thủ võ lâm thôi. Thôi thôi xem đi nào.
Nói rồi chàng vớ lấy cái ghế gần đó, ngồi vắt chân. Tên chủ quán đánh với Cô Yên được một lúc thì bị Cô Yên đá trúng vào ngực văng ra một chỗ thổ huyết mà ngất đi. Lúc này trong quán chỉ còn người gầy gò, Đồng Hoa, Sử Thanh Long, hội người Thanh Phong và tên Đông Doanh. Người gầy gò kia thu kiếm lại chắp tay thi lễ với Thanh Phong:
- Vị đại hiệp mong ngài trả lại quyển sách.
Thì ra lúc mới vào Thanh Phong đã nhìn thấy có một quyển sách đặt trên quầy rượu bên ngoài có chữ “Toàn Phong Vạn Kiếm”. Chàng còn nhận ra được, có lẽ cuốn sách này không tầm thường, chắc là bí kíp võ công, hơn chục người ngồi đây có lẽ đều là vì nó. Nên chàng cố ý gây sự với Sử Thanh Long cùng Đồng Hoa để làm cho không khí hỗn loạn, nhân lúc đánh nhau với Sử Thanh Long chàng nhanh tay chụp được quyển sách giấu vào ngực, ai ngờ nhanh tay như vậy rồi mà vẫn không qua được mắt của bọn họ. Chàng vờ hỏi:
- Sách nào, ta có biết sách nào của các người đâu, thôi chúng ta đi đây, hẹn ngày tái ngộ. Nói rồi chàng kéo Dương Dương và Tiểu Vũ đi.
- Đại hiệp, đừng bắt tại hạ phải ra tay.
Xem ra tên này khó đối phó, Thanh Phong không còn cách nào khác.
- Thôi thôi được rồi, ta tưởng nó có gì hay ho, xem ra bây giờ không còn vui nữa, trả lại các người này. Chàng lấy quyển sách ra tung lên trời, cùng lúc đó cởi chiếc áo choàng ném đến chỗ Sử Thanh Long rồi kéo cả bọn chạy khỏi quá, vừa chạy vừa hét lớn:
- Đồng Hoa, ta yêu nàng, hẹn ngày tái ngộ.
Đông Hoa nghe thấy vậy tức tối vô cùng, không phải sư ca ngăn cản có lẽ nàng đã đuổi theo Thanh Phong rồi.
Cả bọn chạy ra khỏi quán, thấy mấy con ngựa ở ngoài bèn leo lên mà phi như bay. Chạy liên lục gần mười dặm tới một rừng trúc vắng vẻ họ mới dừng lại, bốn người xuống ngựa thở phào.
- Ngươi lấy quyển sách đó từ bao giờ thế? Sao ta không có thấy? Mà quyển sách đó viết gì vậy? Tiểu Vũ tò mò.
- Ta cũng đâu có biết, thấy hay hay thì lấy chơi một lát. Vừa rồi cũng láo nhiệt quá nhỉ. Coi bộ bọn cao thủ đó cũng chẳng có gì ghê gớm.
- Ngươi thấy đánh nhau chỉ biết núp sau bọn ta, còn ở đó mà khoác lác.
- Sư ca, còn tên Đông Doanh vẫn chưa ra tay. Tên Vô Thanh chúng ta vẫn chưa thấy hết thực lực của hắn.
- Ta nghĩ đó không phải Vô Thanh.
- Chính miệng ngươi nói còn gì. Tiểu Vũ chen ngang.
- Ban đầu thì ta nghĩ như vậy những nghĩ lại thì thấy không đúng. Vô Thanh Cùng thời với Cô Ảnh thì ít nhất năm nay cũng năm mươi mấy tuổi rồi, tên này thì cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi một chút. Hơn nữa, nếu với võ công của Vô Thanh thì bọn nít nhít kia sao dám đến tranh đoạt cùng lão. Theo ta thấy có thể là đồ đệ của lão thôi.
Lại nói sau khi Thanh Phong rời khỏi quán rượu bây giờ chỉ còn lại bốn người, cuốc sách bay lên trên không trung, người gầy gò giẫm chân nhảy lên định bắt lấy, Sử Thanh Long cũng không để yên, y cũng nhảy lên nhưng không chụp lấy quyển sách mà dùng đao chém người kia một nhát, người kia giật mình rút kiếm ra đỡ lấy đao “ Keng” một tiếng chói tai, hai người bị kình lực của nhau đẩy sang hai bên. Thấy thời cơ đến, người Đông Doanh vụt đến như một cơn gió, thân pháp của hắn quả là nhanh như chớp, chỉ đúng ba bước hắn đã chụp được quyển sách cách chỗ hắn ngồi hai trượng, bây giờ hắn đang đứng ở giữa, hai bên là hai người.
- Hai vị, có thể nào nhường cho ta quyển sách này được không? Tên Đông Doanh lên tiếng.
Ba người nhìn nhau một lúc, lúc này Tên Đông Doanh đang chiếm thế thượng phong, vừa rồi Sử Thanh Long bị Thanh Phong đâm cây đũa vào thanh đao, tưởng như rất nhẹ mà nặng tựa ngàn cân, không ngờ một tên vô danh tiểu tốt lại có kình lực khủng khiếp như vậy, đến bây giờ tay của y vẫn còn đang tê buốt như ngàn vạn kim châm. Nếu bây giờ phải động thủ với tên Đông Doanh kia, ắt là sẽ thua.
Người gầy gò cũng nghĩ “ Ban nãy ta sơ ý, không để mắt đến tên Đông Doanh này, chỉ lo đối phó với đám người kia, bây giờ nội lực đã tiêu hao đáng kể, còn người này nãy giờ toạ sơn quan hổ đấu ung dung uống rượu nội lực đã không hao tổn lại còn thấy được các chiêu thức của ta, đánh với hắn chắc chắn không phải dễ”.
Đột nhiên Sử Thanh Long nảy ra một suy nghĩ, hắn cười lớn:
- Vị kiếm khách bên kia có lẽ nào là Vạn Bộ Nhất Thanh - Thượng Quan Duyệt, truyền nhân của Vô Thanh tiên sinh.
- Đúng vậy, chính là tại hạ, còn huynh chắc là Hắc Toàn Phong - Hắc Đao - Sử Thanh Long Đại hiệp.
- Không dám, không dám, hai chữ đại hiệp này tại hạ không dám nhận, nay chúng ta gặp nhau coi như là có duyên có số, Tiểu đệ đây có một chuyện muốn bàn với huynh.
- Trong thời khắc bây giờ còn có gì để bàn? Thượng Quan Duyệt cười khẩy.
- Theo tiểu đệ nghĩ, hai chúng ta nên liên thủ với nhau đoạt lại Toàn Phong Vạn Kiếm từ tay tên này, sau đó chuyện của chúng ta sẽ giải quyết sau.
- Ý hay đó, chúng ta cùng lên.
Vừa dứt lời, hai người đều lao vào tên Đông Doanh kia. Hắn nhanh tay nhét quyển sách vào ngực rồi thu mình thủ thế. Đợi lúc Thượng Quan Duyệt và Sử Thanh Long còn cách chừng một bộ thì tên Đông doanh rút kiếm xoáy một vòng, Kiếm pháp của hắn nhanh quá, nhanh đến độ Đồng Hoa ở ngoài chỉ vừa thấy kiếm quang loé lên đã nghe hai tiếng “ Keng, Keng” binh khí chạm nhau, Sử Thanh Long bị đẩy lại năm sau bước, tay y hơi run, trong lòng nghĩ thầm: “ Tên này võ công vô cùng cao cường, một mình ta chắc chắc không thể đánh lại, may mà có Thượng Quan Duyệt”.
Thượng Quan Duyệt cũng bị đẩy lui năm sáu bước, những xem ra y không hề hấn gì, ba người lại tiếp tục lao vào nhau, Kiếm Pháp của Thượng Quan Duyệt vô cùng tuyệt diệu, kiếm hình bao quanh toàn thân, đâu đâu cũng thấy kiếm của hắn, tưởng chừng như có một lớp lá chắn xung quanh Thượng Quan Duyệt.
Tên Đông Doanh cũng chẳng thua kém, hai tay hắn chém nhanh đến nỗi nếu là người thường thì không thể thấy nổi. Ba người giao đấu mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại, kiếm quang lấp loáng cả một phòng. Hai bên đánh nhau một hồi lâu, kiếm khí toé ra bốn phía làm gãy tan cả bàn ghế, Đồng Hoa phải lùi lại một góc để tranh bị tổn thương.
Đánh đến cả canh giờ lúc này hai bên đã thấm mệt, tên Đông Doanh bất ngờ đá trúng Sử Thanh Long một cước làm y phải lùi lại phía sau mấy bước. Sử Thanh Long nghĩ bụng “ Ta mà đánh hết sức thì lát nữa khó có thể lấy được Bí kíp từ tay Thượng quan Duyệt, chi bằng giả vờ nội thương mà toạ sơn quan hổ đấu”. Nghĩ vậy hắn liền giả vờ ho vài cái rồi ngồi xuống giả bộ vận công trị thương. Thượng Quan Duyệt thấy vậy tưởng là thật nên không nghi ngờ gì, vẫn tiếp tục giao đấu. Đồng Hoa chạy lại:
- Sư ca, huynh có sao không?
- Ta không sao, đợi một lát nữa là sẽ đỡ thôi.
Một hồi sau tên Đông Doanh đâm trúng vào đùi của Thượng Quan Duyệt, hắn la lên một tiếng, rồi dùng kiếm đâm vào vai trái của tên Đông Doanh, hai bên chém nhau loạn xạ thương tích không ít. Lúc sau thấy tên Đông Doanh có chỗ sơ hở Sử Thanh Long lao đến nhanh tay xử một đao trúng vào vai phải của hắn, rạch một đường chéo đến tận hông trái làm tên Đông Doanh kia la lớn một tiếng, lúc này Thượng Quan duyệt cũng đá một cước vào ngay ngực hắn làm hắn bay ra xa hơn trượng. Xem ra hắn khó mà sống qua ngày hôm nay.Thượng Quan Duyệt cũng bị trọng thương, hai tay hắn cầm lấy chuôi kiếm chống xuống đất cố giữ thăng bằng cho khỏi bị ngã, miệng vẫn cố nói:
- Mau mau đưa Toàn Phong Vạn Kiếm ra đây, bằng không ta giết ngươi.
Tên Đông Doanh bèn lấy quyển bí kíp ra, ném tới trước mặt của Thượng Quan Duyệt. Thượng Quan Duyệt hết nhìn bí kíp rồi lại nhìn Sử Thanh Long:
- Sử lão đệ, bây giờ còn hai chúng ta, đệ tính sao đây? Hahahaha. Theo ta thì đệ nên biết điều mà để ta đem đi, bằng không chúng ta lại phải so tài rồi.
Sử Thanh Long biết Thượng Quan Duyệt sức lực đã cạn, chỉ nói miệng doạ mình mà thôi. Y cười lớn:
- Đã là hảo hán thì có sợ gì, Tiểu đệ tuy bị thương những nếu huynh nhất quyết muốn tỷ đấu thì đệ cũng phải tuân mệnh.
Thượng Quan Duyệt bụng nghĩ “ Không xong rồi, ta bây giờ sức cùng lực kiệt chỉ còn cái miệng để doạ nạt hắn mà hắn không sợ, bây giờ nếu muốn đánh nhau kẻ thua thì chết mà người thắng cũng tàn phế suốt đời, lấy bí kíp cũng chẳng dùng được, có lẽ phải mạnh miệng nói vài câu nữa xem hắn có trùn bước hay không”.
- Sử lão đệ, đệ thấy rồi đó, thực lực giữa đệ và ta còn cách nhau một khoảng rất xa, liệu đệ có muốn bị như tên này hay không?
Sử Thanh Long Thầm nghĩ “ Xem ngươi còn chịu được bao lâu mà ở đó khoác lác, cũng may vừa nãy ta giả bộ bị thương không phải mất sức nếu không ta cũng không phải đối thủ của hắn”.
- Thượng Quan huynh, muốn đánh thì mau đánh đừng nói nhiều lời, nếu huynh không dám thì hay là nhường lại nó cho đệ.
Thượng Quan Duyệt lại nghĩ “ Quái lạ, tên này khi nãy bị thương, sao bây giờ ăn nói mạnh miệng như vậy, nếu hắn đã bị thương mình giết hắn không phải là khó, nhưng nếu hắn liên thủ với vị cô nương kia thì ta chắc chắn đánh không lại, chẳng lẽ miếng ăn đến mồm rồi còn đánh mất, không được, mạng sống quan trọng hơn, lúc này không nên liều mình, sau này còn có cơ hội cướp lại được”. Lão hạ giọng:
- Sử lão đệ, chúng ta dù gì cũng đã quen biết, không nên tương tàn lẫn nhau. Nếu ta và đệ đánh nhau thì kẻ chết người bị thương thì bí kíp cũng chẳng để làm gì, hay là thế này, chúng ta hay chép thành hai quyển, mỗi người một quyển, như vậy có phải hay không?
“ Tên này cũng xảo quyệt gớm, mười phần ta chắc thắng được tám phần, sao phải chia cho lão, hay là giết quách lão đi, ta với Tiểu sư muội liên thủ thì hắn chỉ có đường chết, nếu mà tha cho hắn biết đâu sau này hắn lại tìm ta báo thù”. Sử Thanh Long nghĩ bụng rồi cười lớn:
- Sư muội, tên Thượng Quan Duyệt này trên giang hồ chẳng phải loại tốt đẹp gì, hôm nay chúng ta hãy giết hắn đi. Lên nào sư muội.
Đồng Hoa nghe sư huynh nói vậy cũng nhất nhất vâng lời, hai người hai đao cùng nhau lao đến, Thượng Quan Duyệt dùng hết chút sức còn lại vung kiếm chống đỡ, hai bến đao kiếm chém nhau một hồi thì Sử Thanh Long vung đao chém chết Thượng Quan Duyệt. Cuối cùng y cũng lấy cho được Quyển Toàn Phong Vạn Kiếm, y nhìn Đồng Hoa mà cười lớn:
- Đồng Hoa, muội xem cuối cùng ta đã có được nó rồi.
Đồng Hoa cũng cười nhưng rất gượng ép, lúc này nàng cảm thấy hơi sợ sư ca của mình, nhìn hắn lúc này như bộc lộ rõ bản chất hung tàn. Đồng Hoa Tên đầy đủ là Thuần Vu Đồng Hoa là con gái của Thuần Vu Đồng Kỵ - Trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang, còn Sử Thanh Long là đại đệ tử của Thuần Vu Đồng Kỵ. Y là người võ công cao nhất trong môn phái, chỉ đứng sau sư phụ, vì y thường mặc y phục đen lại mang một thanh bảo đao đen tuyền nên giang hồ gọi là Hắc Toàn Phong - Hắc Đao - Sử Thanh Long.
Toàn Phong Vạn Kiếm vốn là bí kíp trấn phái của Vạn Kiếm môn, năm ngoái có kẻ lẻn vào Thư Phòng của Thuần Vu Đồng Kỵ ăn cắp quyển bí kíp này, sau đó trôi nổi trên giang hồ. Người ông tin tưởng chỉ có Đại đệ tử Sử Thanh Long nên nhiệm vụ quan trọng này ông giao cho Sử Thanh Long, Đồng Hoa vốn là thanh mai trúc mã với đại sư huynh nên xin cha cho mình đi theo cùng với Sử Thanh Long, Thuần Vu Đồng Kỵ không đồng ý, nhân lúc trời tối mới lẻn ra ngoài đi cùng Sử Thanh Long.
Hơn nửa năm nay phiêu bạt giang hồ Sử Thanh Long và Đồng Hoa mới nghe ngóng được chút tin tức, tên chủ quán rượu này có được quyển bí kíp, hắn nói xem ai trả giá cao hơn thì hắn sẽ bán quyển bí kíp này. Hôm nay hai người mới đến quán rượu đã gặp không ít cao thủ như tên Thượng Quan Duyệt hay bọn người của Cẩm Y Đường, nhưng bọn người này không dùng tiền mua mà muốn tranh đoạt quyển bí kíp, hôm nay đã có quá nhiều người chết, thực sự một quyển sách có đáng giá như vậy không, bỏ cả mạng sống của mình mà cuối cùng cũng chẳng có được.
Sử Thanh Long cười một cách điên dại một lúc rồi nhìn tên Đông Doanh đang hấp hối một lúc, bỗng y cầm thanh đao lên phóng một nhát xuyên qua ngực tên Đông Doanh. Đồng Hoa run run:
- Sư Ca, hắn đã bị trọng thương như vậy rồi, sao còn phải giết hắn?
- Diệt cỏ diệt tận gốc, mất công sau này hắn tìm chúng ta báo thù.
Đồng Hoa tự nhiên cảm thấy có chút gì đó sợ sư ca của mình, có lẽ nàng thấy y quá nhẫn tâm. Sử Thanh Long thu dọn hành lý rồi hai người rời khỏi quán rượu lên ngựa tiến về phía thượng lưu Giao Thuỷ.
Về phần Thanh Phong, bốn người đánh đuổi ngựa về phía nam rồi đi bộ sau vào trong rừng trúc để đánh lạc hướng nếu có người đuổi theo. Bóng cây không quá rậm rạp, ánh mặt trời vẫn xuyên qua được những tán lá mà chiếu xuống mặt đất, gió thổi qua cành trúc rì rao lại thêm chịu chóc véo von sau lùm cây, thật thanh bình làm sao, Thanh Phong hít một hơi căng phông lồng ngực rồi thở dài một tiếng:
- Ây da, Sau này nếu có dịp quay lại, chắc chắn ta sẽ làm một căn nhà nhỏ ở đây để ở, sống một cuộc sống vui vẻ cùng với hai tiểu nương tử của ta.
- Ai là tiểu nương tử của nhà ngươi? Tiểu Vũ to tiếng.
- Hahahahaha. Ai nói đến cô cơ chứ, Ta đang nói Tiểu Bạch Dương và Đồng Hoa cô nương.
Lúc này thấy Dương Dương thẫn thờ, Thanh Phong mới hỏi:
- Tiểu Bạch Dương muội sao vậy.
Không đợi Dương Dương trả lời chàng lại nói tiếp:
- À ta biết rồi, có phải khi nãy ta làm Sử đại ca của muội khó xử, nên muội giận ta không? Ta xin lỗi, khi nãy đã nói hơi nhiều chuyện, nàng đừng có giận ta nhé. Sau này ta sẽ không như vậy nữa đâu.
- Phong đại ca, lần trước huynh cũng nói như vậy, lần này muội không tin nữa đâu. Ban nãy huynh làm người ta thật khó xử đấy.
- Muội yên tâm đi, là ta giúp muội mà, ta làm như vậy thì hai người họ chắc chắn sẽ cái nhau một trận, sau đó, Sử đại ca của muội sẽ đến với muội, còn Đồng Hoa cô nương sẽ là của ta. Ta tính hết cả rồi.
- Tên dâm tặc như người ở đó mà mơ đi, ngươi xem xem, người ta võ công cao cường, xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, còn ngươi thì sao, biết mấy chút võ mèo cào, lại còn cái tính ăn nói hàm hồ nữa, còn lâu mới người ta mới để ý đến ngươi. Anh Vũ cười nhạo.
- Cô Đợi đó mà xem, nếu sau này Đồng Hoa cô nương thích ta thì cô mất gì với ta?
- Còn lâu đi, nếu mà Cô nương đó thích nhà ngươi thì ta không bằng heo chó.
- Ta đâu cần cô làm heo chó, chỉ cần cô làm tam nương tử của ta là được rồi. Đại nương tử sẽ là Tiểu Bạch Dương, nhị nương tử là Đồng Hoa cô nương, còn tam nương tử là cô. Hahahah.
- Ngươi… Ngươi... ta đánh chết ngươi, Tiểu Vũ đuổi theo Thanh Phong láo loạn cả một góc rừng.
Sử Thanh Long và Đồng Hoa lúc này cũng đã đến rừng trúc, tên Sử Thanh Long nghĩ bụng “ Trời ơi, Toàn Phong Vạn Kiếm cuối cùng cũng nằm trong tay ta, nếu mà đem về cho sư phụ có phải uổng công không, có lẽ nào vàng đến tay rồi còn dâng cho kẻ khác, không được, ta mất công hơn nửa năm mới tìm được quyển bí kíp này. Hay là ta trốn đi, không quay lại sư môn nữa, nhưng sư muội quyết không để ta làm chuyện đó, bây giờ phải tìm cách lừa sư muội mới được”. Nói rồi hắn giả vờ nội thương tái phát:
- Sư muội dừng lại đã, nội thương ta tái phát rồi. Sử Thanh Long dừng lại xuống ngựa, tìm một gốc cây to ngồi thụp xuống giả bộ vận công.
Đồng Hoa thấy vậy cũng dừng lại, chạy tới chỗ Sử Thanh Long, vẻ mặt nàng lo lắng vô cùng:
- Sư ca huynh có sao không?
- Để ta vận công trị thương đã, lúc nãy nội kình của tên Đông Doanh quá mạnh, ta trúng của hắn có một cước mà đã nội thương nặng như vậy rồi.
- Sư ca hay là để muội truyền nội công giúp huynh.
- Không được, sư muội không cần vì ta mà làm như vậy đâu, một lát nữa ta sẽ khỏi thôi, muội thật là tốt với ta. Muội đi xem xung quanh đây có nơi nào cho chúng ta nghỉ chân không, có lẽ ta khó mà đi tiếp được.
- Vậy sư ca cẩn thận, muội đi rồi sẽ về ngay.
Rồi Đồng Hoa vội vàng lên ngựa đi tìm. Sử Thanh Long thấy thế cả mừng “ Cuối cùng cũng lừa được sư muội, nhưng mà ta bỏ đi ngay xem ra không được, phải giả bộ có người tới cướp quyển bí kíp, vừa không mất thanh danh vừa không bị sư phụ cho người truy đuổi”.
Nghĩ rồi làm ngay, Sử Thanh Long rút đao chém loạn xạ cây cỏ, làm cho cả một vùng cây cối gãy đổ ngả nghiêng, nhìn qua y hệt như vừa xảy ra một trận quyết đấu. Xong xuôi đâu đấy hắn chuẩn bị lên ngựa mà cao chạy xa bay, bỗng có tiếng ngựa từ xa chạy lại. Thì ra vừa đi được một đoạn thì Đồng Hoa sực nhớ trong túi mình có một lọ Huyết Phong Đan mà nàng lấy trộm của cha, thuốc này tốt cho trị thương nên nàng quay lại đưa cho sư cả của mình.
“ Hỏng chuyện rồi” Sử Thanh Long nghĩ bụng, y lại ngồi lại chỗ lúc nãy. Đồng Hoa vừa tới thấy xung quanh cỏ cây đổ gãy, nàng xuống ngựa chạy lại hỏi sư ca:
- Sư ca vừa nãy có chuyện gì vậy?
- Muội mau chạy đi, vừa nãy có mấy tên Cẩm Y Đường định tới cướp quyển bí kíp của sư phụ, ta liều mạng đánh nhau với bọn chúng, đã đuổi được bọn chúng đi, bây giờ nội thương càng nghiêm trọng nếu chúng gọi đồng bọn quay lại ta tuyệt đối không phải đối thủ bọn chúng nữa. Muội mau chạy đi, mặc kệ ta.
- Sư ca mau uống Huyết Phong Đan này đi, rồi chúng ta cùng chạy.
Bỗng Sử Thanh Long hét lên:
- Sư muội cẩn thận phía sau.
Đồng Hoa giật mình quay lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đã cảm thấy sau gáy đau buốt rồi ngất lịm đi. Thì ra tên Sử Thanh Long giờ trò rồi đánh ngất nàng. “ Sư muội, ta thật sự xin lỗi, nhưng ta chỉ còn cách này, mong sư muội đừng trách ta” Sử Thanh Long nghĩ bụng rồi lên ngựa đi mất, bỏ lại Đồng Hoa ngất trên bãi cỏ.