Editor + Beta-er: ToruD

Ba năm, nói dài thì nó hơn một ngàn ngày đêm, nói ngắn thì chỉ mới qua ba mùa hạ đông.

Năm tháng có thể xoa dịu nỗi bi thương nhưng lại không làm mất đi vết thương còn lưu lại trong lòng Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân.

Hai người chỉ thấy nhau một lần, đó cũng là lần gặp duy nhất của bọn họ, là ở lễ tang của Lí Đông Thụy. Còn trước đó chỉ nghe về nhau từ miệng Lí Đông Thụy mà thôi.

Khi đó Lâm Xuân Chu mới từ tây nam gấp gáp trở về, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vali còn chưa kịp thả, vì muốn gặp mặt Lí Đông Thụy lần cuối.

Cuối cùng gặp thì vẫn gặp được, chỉ có điều là xa lạ quá anh không nhận ra được.

Lí Đông Thụy từng gọi điện thoại cho anh, nói chờ anh về sẽ mời anh một bữa cơm, muốn giới thiệu cho anh biết Hạ Chi Quân, còn nói để bọn họ tán gẫu một trận.

“Mày với cậu ấy rất giống nhau, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rất nặng.”

Lâm Xuân Chu bất đắc dĩ nói: “Tao không bị OCD, đấy chỉ là thói quen thôi.”

Lí Đông Thụy nghe xong thì cười, nói: “Được rồi, dù sao tao cũng cảm giác hai người có thể nói chuyện với nhau được đấy. Chỉ có điều người cũng như tên, mày rất giống mùa xuân, nhưng mùa hè lại không hợp với cậu ấy, cậu ấy giống cuối thu hơn, rất lạnh lùng luôn.”

Ngày thứ ba sau khi hắn nói xong lời này thì hắn phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, cuối cùng lại không trở về nữa.

Không ai biết Lí Đông Thụy đi chấp hành nhiệm vụ bí mật gì, cũng không ai biết, vì cái gì nhiệm vụ lại thất bại.

Người đi chấp hành nhiệm vụ trong đội đặc công của Lí Đông Thụy, không một ai còn sống sót trở về.

Thi thể của Lí Đông Thụy hoàn toàn không thể nhận ra được nữa, tứ chi bị phá thành từng mảnh nhỏ, di thể nhận được chỉ hoàn toàn dựa vào đối chiếu DNA. Trải qua một đợt chỉnh sửa mặt, tái nhợt mà quỷ dị, một chút cũng không giống với người anh em tốt mà anh chơi từ khi còn nhỏ, giống như có một tầng sương mù, cứ khiến người ta cảm thấy không chân thực.

Tất cả mọi người đều khóc ở lễ truy điệu, mẹ Lí Đông Thụy đau lòng khóc tới nỗi hôn mê bất tỉnh, nhưng anh ngược lại không khóc được.

Anh hi vọng hết thảy chỉ là trò đùa của Lí Đông Thụy mà thôi, đợi tới khi bị đẩy vào lò đốt, đối phương sẽ nhảy dựng lên nói “surprise”.

Đáng tiếc mãi cho đến sau cùng, tiếng “surprise” kia cũng chưa vang lên lần nào.

Giống như anh không thể rơi một giọt lệ nào, ở đây còn có một người nữa, là Hạ Chi Quân.

Hắn mặc đồng phục của kiểm sát viên, cách ăn mặc toàn thân trên dưới phải cẩn thận tỉ mỉ. Giống như lễ truy điệu này, chỉ là hắn có rất nhiều việc phải làm, đã cố gắng bỏ một chút thời gian để tới tham dự đưa tiễn một người bạn bình thường rồi. Chờ tham gia xong rồi, hắn lại lập tức trở về tiếp tục mà giữ vững chức vụ công tác của mình.

Kiểm sát viên phải lạnh lùng, mạnh mẽ, công chính nghiêm minh, hắn không thiếu cái nào cả.

Lần đó là lần đầu tiên Lâm Xuân Chu thấy hắn, quả thật rất giống như lời Lí Đông Thụy nói, là một người đặc biệt “lạnh lùng”, về phần hợp hay không hợp… bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau, cũng chịu thôi.

Nói thế nào cũng là xa cách từ lâu giờ mới có thể gặp lại, hai người lại có chung bạn cũ. Cục cảnh sát thật sự không phải là một nơi tốt để ôn chuyện, Lâm Xuân Chu thấy Hạ Chi Quân giống như còn có lời muốn nói vậy nên chủ động mời hắn đi ăn cơm.

Đã mời khách thì ít nhất cũng phải mời một nơi đàng hoàng một chút, chọn một nơi ngay trên con đường nổi tiếng của Giang thị, ăn đồ nướng.

Hạ Chi Quân mặc âu phục, thắt caravat, thật sự không hợp với môi trường xung quanh lắm.

Lâm Xuân Chu rót cho hắn một cốc trà lạnh, hỏi hắn có kiêng ăn cái gì không.

Hạ Chi Quân nói: “Không có.”

“Không có thì để tôi chọn.” Nói xong Lâm Xuân Chu cúi đầu nhìn vào menu bắt đầu chọn món.

Cảnh vật chung quanh rất ồn ào, hoặc có thể nói là náo nhiệt. Bạn bè, người yêu, người nhà, đồng nghiệp, đều đắm chìm trong không gian riêng của họ mà nói chuyện với nhau, không ai chú ý tới góc nhỏ bên này, vậy mà lại có một bàn “người xa lạ”.

“Không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây đấy.”

Lâm Xuân Chu cầm bút ngừng một chút, không có ngẩng đầu: “Thuận tiện chăm sóc vợ chồng chú Lí.” Anh nói, “Tôi đã đáp ứng với Lí Đông Thụy, nếu cậu ấy có một ngày nào đó không về được, thay cậu ấy chiếu cố cha mẹ.”

Hạ Chi Quân nghe vậy biểu tình thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc gì: “Cậu thật sự là anh em tốt với cậu ấy.” Giống như than thở, lại giống như xúc động.

***

Lương Bình lần này có thể thuận lợi phá án không thể không có công của Hàn Chương, vừa vặn Hàn Sơn vì sắp hết tiền sinh hoạt nên tới nhà anh nhóc ăn cơm ké, Lương Bình cứ như thế gọi cả nhóc cùng đi ăn. Ba người cùng xếp hàng ở quầy chờ, muốn ăn no phủ phê rồi mới về.

“Không đúng, vì bạn gái gã phát hiện ra gã là tên trộm nội y nên mới bị giết? Rốt cục người như thế nào mới có thể làm bạn gái gã chứ?” Hàn Sơn vừa đi vừa giống như con chim sẻ líu ra líu ríu hỏi không ngừng.

Lương Bình vừa định giải đáp, Hàn Chương ở một bên ho khan một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu không được nói quá nhiều.

Lương Bình cười hì hì: “Tôi chỉ nói với tên nhóc này mấy cái râu ria thôi, đảm bảo không đề cập quá nhiều vào nội dung chính đâu.”

“Anh ơi, chỉ cần thỏa mãn lòng hiếu kì của em thôi, em nhất định không nói chuyện này với người khác đâu!” Hàn Sơn một bên lấy lòng cười cười.

Hàn Chương nhìn bọn họ một lúc lâu, cũng không quá cứng nhắc nghiêm khắc, mặt không chút thay đổi đem tầm mắt dời đi, không thèm nói nữa, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Vừa khéo, tầm mắt đang đảo quanh nhìn người nhìn cảnh thì lại thấy Lâm Xuân Chu.

Thực ra chuyện này chẳng có gì lạ cả, dù sao mọi người chỉ là đi ăn cơm thôi mà, nhưng người ngồi đối diện Lâm Xuân Chu lại… là kiểm sát viên?

Y đứng tại chỗ suy nghĩ một buổi lâu, Lương Bình thấy y không đi theo kịp, quay lại tìm y.

“Này, kia không phải là Hạ Chi Quân à?” Từ tầm mắt của Hàn Chương nhìn sang, cậu có chút kinh ngạc nói.

Hàn Chương hỏi: “Anh biết à?”

“Kiểm sát viên phụ trách vụ án của Chu Dương đó.” Lương Bình sờ cằm, “Tôi cứ nghĩ mãi tại sao anh ta lại cứ muốn gặp nhân chứng mãi, nhưng chưa gì đã đi, không lẽ là tới đây truy hỏi?”

Hàn Chương vừa nghe đối phương là kiểm sát viên phụ trách án kiện lần này lại càng kinh ngạc hơn.

“Đi, qua đó xem!”

Trong lòng có vài phần tò mò cùng muốn khám phá, Hàn Chương cầm lấy túi, đi nhanh tới bàn của hai người Lâm Hạ, phía sau Lương Bình gọi liên tục cũng không thèm dừng lại.

“Ây, thật đúng lúc, hai người ở nơi này ăn cơm à?” Hàn Chương không chút ngại ngùng trực tiếp đặt mông ngồi xuống, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhiệt tình chào hỏi hai người bọn họ.

Lâm Xuân Chu cùng Hạ Chi Quân đều sửng sốt, người trước kinh ngạc vì y xuất hiện, người sau lại là vì không hiểu mà kinh ngạc.

Lâm Xuân Chu cũng coi như là phản ứng mau lẹ, giây tiếp theo đã tự điều chỉnh nét mặt trở lại bình thường.

“Hàn cảnh quan cũng đến đây ăn à?”

“Ừm, tôi cùng đồng nghiệp với em trai tới đây ăn, không ngờ thế mà lại gặp được hai người. Tôi thấy bàn của hai anh vừa vặn còn 3 chỗ trống, chúng ta ghép bàn được chứ?”

Lúc y nói chuyện, bọn Lương Bình cũng vừa vặn tới nơi.

“Anh, sao anh đột nhiên lại chạy đi như vậy chứ?”

Hàn Sơn mới đầu còn to tiếng ồn ào, sau lại thấy có hai người lạ mặt, biết có thể là bạn của anh trai nhóc nên lập tức ngậm miệng, bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn.

“Tôi không ý kiến.” Lâm Xuân Chu nhìn Hạ Chi Quân, “Còn cậu?”

Hạ Chi Quân lúc này vừa vặn nhìn thấy Lương Bình, lại nghe Lâm Xuân Chu gọi người kia là Hàn cảnh quan, đoán hai người có quan hệ, đề nghị ghép bàn cũng không có gì không hợp lý, hắn cũng không thể không có đạo lý mà cự tuyệt.

Vì thế hắn nói: “Tôi không vấn đề gì.”

Hàn Chương nghe vậy nụ cười càng tươi hơn, cùng bọn Lương Bình ghép bàn lại nói chuyện, mau chóng ngồi xuống bắt chuyện với hai người kia.

Lương Bình cho dù không muốn ngồi cùng bàn với kiểm sát viên Hạ nhưng ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể im lặng ngồi xuống.

“Hàn Chương, cảnh sát của đồn cảnh sát làng Đại học Bạch Ngọc, đây là em trai tôi Hàn Sơn.” Hàn Chương giơ ngang ngón tay, chỉ hướng thằng nhãi thỏ con Hàn Sơn.

Hạ Chi Quân hướng hai anh em gật gật đầu: “Hạ Chi Quân, kiểm sát viên.”

Mấy người họ đều tự giới thiệu qua một lượt, Lương Bình nhìn vào mắt Lâm Xuân Chu, lại nhìn sang Hạ Chi Quân, đoán một chút: “Hai người biết nhau?”

Cậu cũng chỉ là thuận miệng hỏi thế mà thôi, dù sao tất cả mọi người không thể nào quen hết được, đã ngồi cùng một bàn thì cũng phải có người khơi chuyện chứ.

“Tôi…” Hạ Chi Quân trong nháy mắt cảm thấy do dự không biết nên nói gì, hắn không muốn trước mặt người khác mà bàn tới chuyện của Lí Đông Thụy. Nhưng nếu không đề cập tới thì thật sự giữa hắn với Lâm Xuân Chu chẳng qua cũng chỉ gặp mặt qua một lần, lại không thể tránh thoát khỏi hiềm nghi.

Hắn không muốn để người khác biết được, hắn cùng với nhân chứng quan trọng trong vụ án mình phụ trách lại có quan hệ cá nhân.

“Thật ra hai chúng tôi cũng không hẳn được tính là quen biết gì.” Lâm Xuân Chu tỏ ra vô cùng thản nhiên, “Chỉ gặp qua một lần trong lễ tang của một người bạn, đây là lần thứ hai gặp mặt.”

Lương Bình cảm thấy được chính mình mở đầu xúi quẩy quá trời, hỏi một cái đã động tới vấn đề tế nhị rồi.

Không khí trên bàn lại một lần nữa rơi vào xấu hổ.

Hàn Sơn ho khan một tiếng, cảm thấy cứ như thế này không tốt lắm, xung phong nhận nhiệm vụ đưa tay cứu trợ Lương Bình.

“Lâm đại ca, em nghe anh Lương nói, người ở đối diện nhà anh là hung thủ hả?”

Hạ Chi Quân liếc ánh mắt sắc như lưỡi đao về phía Lương Bình. Lương Bình vuốt mặt, tâm gào thét, ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, em sao lại bán sạch anh vậy hả!

Lâm Xuân Chu nói: “Ừm.”

Hàn Sơn xoa xoa cánh tay: “Vậy mà anh còn dám ở hả? Nhà đối diện là nơi xảy ra vụ án giết người đó.”

Nếu là nhóc, nhóc tình nguyện ra khách sạn ở chứ chả đời nào trở về đấy nữa, chung quy vẫn sẽ cảm thấy quỷ dị lắm đó.

Lá gan của Lâm Xuân Chu hiển nhiên to hơn của nhóc con, nói: “Dám chứ, oan có đầu nợ có chủ, nếu thật sự có quỷ thần, anh cũng không sợ chút nào cả. Chỉ có điều nếu chủ nhà có thể giảm tiền nhà thì càng tốt, thời này tiền nhà mỗi ngày một đắt.”

Lương Bình thầm đồng ý: “Nói không sai, giá phòng năm nào cũng tăng hết luôn.”

Hàn Sơn hỏi anh nhóc: “Anh, chỗ của anh chẳng phải vẫn còn một phòng trống hả?”

Hàn Chương vừa rồi đang thất thần, y cảm thấy Hạ Chi Quân nhìn rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã gặp qua người ở đâu.

Y đang trầm tư, đột nhiên lại nghe thấy Hàn Sơn gọi mình.

“Anh? Anh có nghe em hỏi không đó!”

Hàn Chương khẽ hừ một tiếng: “Nghe!” Y nhìn về phía Lâm Xuân Chu, “Anh thuê không? Sẽ tính giá hữu nghị.”

Lâm Xuân Chu nhìn không ra y đang nói thật hay nói giỡn nữa, đành phải khách sáo nói: “Trước mắt hợp đồng thuê nhà của tôi vẫn chưa hết hạn, đợi hết thời hạn tôi sẽ tìm cậu.”

Kiểu này cũng giống như kiểu khách sáo “Khi nào rảnh sẽ mời cậu đi ăn cơm” vậy, người trưởng thành khi nghe sẽ hiểu được ý đó.

Đồ uống lạnh được đem lên trước, sau đó là xâu nướng, Hàn Chương nửa chừng có mấy lần muốn hút thuốc thì cảm giác được ánh mắt Lâm Xuân Chu nhẹ nhàng nhìn thoáng qua y. Y trong chốc lát có loại cảm giác như bị thầy giáo chủ nhiệm bắt được tại trận như hồi còn đi học, tay run lên liền đem điếu thuốc nhét trở về.

Trên bàn chỉ toàn tiếng của Lương Bình với Hàn Sơn, Lâm Xuân Chu tuy rằng cũng hay nói nhưng giọng nói của anh rất đặc biệt, vừa có tiết tấu lại vừa có phách, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại hữu lực, không giống như hai người kia tranh cãi ầm ĩ.

Hàn Chương hớp ngụm bia, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu. Hạ Chi Quân cùng mấy người bọn họ không thân quen mấy, nói rất ít chủ yếu là ngồi nghe. Nướng đồ ăn một hồi, trên bàn ăn coi như cũng náo nhiệt, không còn tẻ nhạt như lúc đầu nữa.

“Hạ đại ca, nếu, em chỉ bảo nếu thôi, anh khẳng định một người nào đó có tội, nhưng anh Lương…” Hàn Sơn đánh lên đầu vai Lương Bình, “Anh ấy không trình được đầy đủ chứng cứ xác thực, thậm chí chứng cứ trực tiếp không có hữu dụng, thì có thể cân nhắc tới chuyện công tố không?”

“Cậu nói gì thế? Cứ trực tiếp trở về điều tra lại thôi.” Hạ Chi Quân tuyệt đối không bận tâm lắm việc còn có đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lương Bình ở đây, nói chuyện tương đối thẳng thắn: “Nhân viên kiểm sát phải luôn đặt pháp luật lên hàng đầu, không thể xử trí theo cảm tính được. Tôi không tin có người phạm tội hoàn mỹ đến mức không xảy ra sai sót gì được. Nếu tôi cảm thấy được chừng đó chứng cứ không đủ để buộc tội phạm nhân, tôi sẽ viết một phần đề cương điều tra ngược đầy đủ, giải thích rõ cần bổ sung chứng cứ xác thực gì theo danh sách, vạch rõ phương hướng điều tra, để cơ quan trinh sát có thể điều tra bổ sung.”

Hàn Sơn vẫn bướng bỉnh: “Nếu vẫn không tìm được chứng cứ hữu dụng thì sao?”

Khóe miệng Hạ Chi Quân cay nghiệt đè xuống: “Vậy khẳng định là cơ quan trinh sát không chiếu theo chỉ thị làm việc của tôi, chỉ làm qua loa cho xong.”

Lời nói này của hắn thật giống như đang công kích người khác, rất giống kiểu câu “Dưới trướng tôi toàn là lũ ngu” khiến cho người nói cảm thấy mình ưu việt. Lương Bình không nhịn nổi nữa, lông mi vừa dựng lên, đầu vai bên kia đã bị Hàn Chương mạnh mẽ chụp được, ấn cậu trở lại ghế.

“Đội trưởng Lương là ai? Lão du điều… Không phải, là một viên cảnh sát lão làng, sao lại có chuyện không chịu đi thu thập chứng cứ được chứ?” Hàn Chương hướng Hàn Sơn liều mạng khoe khoang, “Chỉ cần anh Lương của nhóc ra tay, án kiện chưa bao giờ bị trả lại nhé!”

Lương Bình cảm thấy có chút khoa trương: “Cũng không tới mức đó…”

Qua ba tuần rượu*, hầu hết mọi người cũng đã no rồi, Hàn Chương rốt cục nhìn không được ra gần WC hút thuốc.

* Ý muốn nói đã uống rất nhiều rượu.

Hàn Sơn cũng đi theo, chỉ có điều cậu nhóc thực sự là đi WC.

Hàn Sơn sau khi đi WC xong thì ra rửa tay, thấy anh nhóc còn đứng ở chỗ cũ nhả khói trắng, giống như sắp thăng thiên tới nơi rồi, chịu không được nữa mà lắc đầu.

“Anh!”

Hàn Chương hơi quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Sơn như tên trộm kề sát vào người mình, nhỏ giọng hỏi: “Em vừa nãy hỗ trợ như thế được không?”

Hàn Chương nghe không hiểu: “Gì?”

“Khiến cho người ta thuê cái phòng kia của anh đó, anh đừng có giả bộ, em liếc mắt một cái đã có thể thấy anh đối với anh ấy có ý tứ nha. Anh Lương cũng nói, hai người các anh đã biết nhau từ lâu rồi đó.” Cậu nhóc nhướng mày, bỗng nhiên cảm giác sự tình hình như không đơn giản như vậy, “Đừng nói các anh là bạn giường nhé?”

Trả lời cậu nhóc chính là Hàn Chương dùng lực rất mạnh đánh vào mông cậu, không kịp chạy trốn.

“Cả ngày trong đầu nhóc suy nghĩ cái gì đấy?”

“Sao anh lại đánh người vậy chứ!” Hàn Sơn bị đuổi đi, vội ôm mông chạy trối chết.

Ngồi trở lại vị trí, Lương Bình cùng với Lâm Xuân Chu đang tranh nhau trả tiền, đều nói nếu có cơ hội thì lần sau để đối phương mời mình.

“Người lớn các anh suốt ngày chỉ làm mấy cái trò này!” Hàn Sơn bên kia bị anh nhóc bắt nạt, sang bên này đời nào lại để bị mất ưu thế, vẻ mặt nghĩa khí nói, “Còn đợi tới lượt các anh trả tiền à? Anh em đã sớm đi trả rồi! Có ai nhanh bằng anh em sao?”

“…”

Lâm Xuân Chu cùng Lương Bình nhìn nhau, ngượng ngùng ngồi xuống.

Bốn người ngồi tại chỗ chờ Hàn Chương trở về, cũng không biết nói gì, không khí cứ vậy mà trở nên buồn tẻ.

“Anh em sao lâu vậy còn chưa về nhỉ?” Hàn Sơn cảm thấy kì quái, cũng đã quá mười phút rồi, anh nhóc cũng phải hút thuốc xong rồi chứ?

Cậu nhóc vừa dứt lời, còn chưa thấy Hàn Chương đã nghe thấy âm thanh truyền tới.

Xa xa đã có thể nghe tiếng Hàn Chương gào thét cái gì đó, nhìn về hướng phát ra tiếng đã thấy có rất nhiều người tụ tập lại rồi.

***

Hàn Chương hút hết điếu thuốc vốn định trở về, kết quả đi được một nửa đột nhiên nghe được tiếng người đàn ông chửi bậy cùng tiếng khóc của phụ nữ, mắng rất ác, khóc cũng rất thảm. Thân là cảnh sát nhân dân, bảo vệ an toàn tính mệnh tài sản cho nhân dân là nguyên tắc cơ bản, bất cứ lúc nào, bất kì ở đâu, một khi có tình huống thì đầu tiên phải can thiệp vào cái đã. Cho nên tuy rằng ngoài miệng mắng “Ông đây còn muốn về nhà tắm rửa ngủ một giấc đấy mẹ nó”, cơ thể Hàn cảnh quan vẫn rất thành thành thật thật mà chạy tới tìm hiểu tình hình.

Nào biết nói qua một hồi, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc không ngừng vừa đá vừa mắng người phụ nữ té ngã trên mặt đất, người phụ nữ không biết trốn chỉ biết che đầu khóc lóc.

Mà người phụ nữ càng khóc thì người đàn ông kia càng không biết điểm dừng. Trong người vốn đã có máu bạo lực lại bị cồn thúc giục, hoàn toàn hóa thành mãnh thú hung dữ, đem người phụ nữ nhu nhược nọ cắn xé tới mức mình đầy thương tích.

“Ông chủ, được rồi được rồi! Là vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì từ từ nói!”

“Mọi người tới đây là để ăn, không muốn xem đánh nhau, ảnh hưởng tới tâm trạng!”

“Đúng đúng, vợ chồng cãi nhau không nên động tay động chân!”

Thực khách xung quanh anh một câu tôi một câu khuyên nhủ, nhưng bởi vì hai người có quan hệ vợ chồng cùng với thái độ ẩn nhẫn của người phụ nữ nên lựa chọn yên lặng vây xem.

Hàn Chương không băn khoăn nhiều như thế, nhịn xuống xúc động muốn đánh người mà chấp pháp, tiến lên đẩy người đàn ông ra, chỉ vào hắn cả giận nói: “Đủ rồi, tôi cảnh cáo anh không được đánh nữa!”

Người đàn ông bị y làm cho lảo đảo, trên gương mặt vì uống nhiều mà đã chuyển sang màu gan heo bắt đầu vặn vẹo một hồi: “Mẹ nó mày là ai? Ông đây giáo huấn vợ mình thì liên quan cái đéo gì đến mày!”

Hàn Chương không để ý tới hắn, xoay người giúp người phụ nữ mặt rơi đầy lệ đang nằm trên đất đứng lên.

“Cô không sao chứ?” Y thấp giọng hỏi.

Toàn thân người phụ nữ đều đang run rẩy, không biết là vì bị thương hay là sợ hãi nữa. Một bên mũi của người phụ nữ chảy máu, lấy tay chùi đi sau đó đè lại, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Tôi, tôi không sao… Cảm ơn cậu.” Người phụ nữ cảm kích nói.

Người đàn ông bị coi nhẹ, trong nháy mắt đã trừng to mắt, miệng không ngừng nói mấy lời khó nghe: “Ai, tên mặt trắng yếu ớt như mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ông đây hôm nay phải biến mày từ anh hùng thành chó hùng!!” Nói xong vung mạnh nắm đấm nhằm vào Hàn Chương.

Người phụ nữ hét ầm lên, trong âm thanh lộ ra tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Nhưng mà nắm đấm của người đàn ông làm gì có thể hạ xuống được, Hàn Chương một cước đá vào dưới bụng của người đàn ông, thừa dịp hắn bị đau xoay người hết sức vặn bẻ giữ cánh tay hắn lại, lưu loát mà ấn người xuống nơi còn chưa kịp thu dọn cơm thừa rượu cặn.

Người đàn ông rên rỉ kêu, mặt vùi vào trong mâm tai heo, giãy dụa cọ mặt vào đống dầu mỡ.

“Mày… Mày mẹ nó…” Cái miệng ồn ào của người đàn ông vẫn không chịu ngậm lại, “Buông ra!”

Hàn Chương đá lên bắp chân của hắn một cái, khéo léo dùng lực hướng vào nơi mà đối phương đau nhất, người đàn ông tức thì không dám kêu to nữa, cả người run lẩy bẩy.

“Đừng đừng đừng! Cảm ơn cậu tiên sinh, thật sự cảm ơn cậu, nhưng anh ấy là chồng tôi, cậu đừng đánh anh ấy nữa, thật sự đừng đánh nữa. Cậu thả anh ấy ra đi, anh ấy sẽ không đánh tôi nữa đâu, tôi cũng không định truy cứu anh ấy, van cầu cậu thả anh ấy ra đi!”

Cánh tay Hàn Chương bị ai đó kéo lại, y tuyệt đối không ngờ tới người đang hướng y cầu xin tha thứ lại là người vừa rồi bị đánh trong vụ bạo lực gia đình vừa nãy.

Máu mũi của người phụ nữ đã ngừng chảy, nhưng phía dưới mũi vẫn còn vết máu rất rõ, mái tóc dài hỗn độn buông thả rơi trên vai, trên chiếc áo nhạt màu phủ kín toàn dấu chân.

Đã như thế, thế mà cô ta lại còn hướng Hàn Chương xin buông tha cho người đàn ông.

“Cô có biết nếu vừa rồi không phải là nhờ tôi thì chắc bây giờ cô đã bị hắn đá tới mức gãy xương hoặc là vỡ nội tạng luôn rồi đấy?” Hàn Chương bực bội không có chỗ để phát tiết.

Người phụ nữ dưới cái nhìn hầm hầm của y mà co rúm lại, gục đầu xuống, chỉ biết chắp hai tay trước ngực cầu Hàn Chương buông tha cho người đàn ông.

Đang giằng co, giữa những người đang vây xem có một bác đã lớn tuổi lên tiếng: “Ai, chàng trai trẻ, tôi là thực khách đã lâu ở đây, tôi nói với cậu này đôi vợ chồng này chính là như vậy đấy. Cậu tới khuyên hai câu, mang hai người họ kéo ra, không quá một lát thì vợ của ông chủ phải tự mình đi nhận sai với chồng, chúng ta đâu quản được đâu, đúng không? Cho nên cậu ít quản chuyện lại đi, tôi thấy cậu cũng không thực sự muốn xen vào, cứ để bọn họ tự giải quyết đi!”

Không ít người cũng đều hùa theo, đều nói thanh quan nan đoạn gia vụ sự*, một người là Chu Du một người là Hoàng Cái, làm gì có chỗ cho người ngoài nhúng tay vào.

* Ý muốn nói chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định đúng sai.

“Nghe thấy chưa! Tao đánh vợ tao thì làm sao? Mẹ nó mày xem mình đi… Mình là ai hả? Ăn no rửng mỡ xen vào chuyện của người khác sao! Mau buông tao ra, bằng không tao cho mày về chầu ông bà!” Người đàn ông không biết thân biêt phận mà vặn vẹo phía dưới, muốn giãy giụa để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hàn Chương.

Lời này thánh nhân nghe xong cũng phải nổi giận, huống chi Hàn Chương vốn là người tính tình nóng nảy.

Y đập một phát vào ót của tên kia: “Hôm nay tao ăn nhiều thì sao? Ngoan ngoãn đi, mày cho là gia pháp hơn luật pháp hả? Đó là vợ mày thì sao hả? Vẫn là công dân hợp pháp đấy, hiểu công dân hợp pháp là thế nào không hả?”

Lúc bọn Lương Bình chen vào tới nơi vừa lúc nghe được y nói những lời này, Lương Bình lúc này huýt sáo một tiếng nói: “Người anh em, cậu cũng thật lợi hại ghê đó, ăn một bữa cơm cũng không quên trừ bạo an dân ha.”

Mấy người bọn họ đi tới, người đàn ông trong nháy mắt trở nên lúng túng.

“Đông người… Đông người thì giỏi lắm à? Vợ tao không truy cứu, mày còn muốn gì?”

Hạ Chi Quân nhìn quanh, phát hiện trên mặt đất có mấy vết máu, lại nhìn tới người phụ nữ gầy yếu đang ở một bên bất lực khóc, làm một kiểm sát viên thì vào những lúc này năng lực tư duy logic phải phát huy tác dụng để sắp xếp chỉnh lý một chuỗi các chứng cứ có liên quan, chẳng mấy chốc đã nắm hết được ngọn nguồn sự tình là như thế nào.

“Điều 43 trong quy định Luật quản lí xử phạt an ninh công cộng, ẩu đả người khác, hoặc cố ý gây thương tích trên thân thể người khác, sẽ bị phạt giam giữ từ 5 đến 10 ngày, đồng thời sẽ bị phạt tiền từ 200 đến 500 nhân dân tệ; đối với các trường hợp ít nghiêm trọng, sẽ bị phạt giam giữ 5 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 tệ.” Hạ Chi Quân dùng kiến thức chuyên môn của mình để thuyết phục mọi người, “Bất luận anh là ai, đối phương muốn hay không muốn truy cứu, cảnh sát đều có quyền thực hiện quyết định xử phạt tạm giam anh hoặc phạt tiền.”

Lâm Xuân Chu rút khăn giấy từ bàn bên cạnh đưa cho người phụ nữ, ôn nhu hỏi: “Anh ta thường xuyên đánh cô như vậy à?”

Người phụ nữ nhận lấy khăn giấy, cúi đầu nói lời cảm ơn: “Không… Không có, anh ấy hay uống rượu thỉnh thoảng không khống chế được bản thân mà thôi.”

Lâm Xuân Chu thở dài: “Anh ta thường xuyên uống rượu đúng chứ?”

Không ít vụ bạo lực gia đình đều có người say rượu, bọn họ sẽ lấy cồn làm lí do cho hành vi bạo lực của mình, cho rằng chính cồn làm cho bản thân họ trở thành ma quỷ. Một bên thì khóc lóc kể lể như thế này, nhưng bên nhóm phần tử bạo lực lại đang trầm mê trong sự sung sướng do cồn gây nên, hãm sâu vào nơi đó.

Lúc tỉnh, anh ta là một người đàng hoàng tốt bụng, khi say lại không bằng tên súc sinh.

Người phụ nữ yên lặng cúi đầu, không đáp.

Lương Bình búng ngón tay, lập kế hoạch: “Được rồi, tôi với lão Hàn về đồn cảnh sát, mọi người về trước đi.”

Không biết có phải Hạ Chi Quân lo lắng hay không, hoặc có thể là bị người đàn ông này khơi dậy tinh thần trọng nghĩa của một kiểm sát viên, cũng muốn đi theo.

Lương Bình không dị nghị: “Đi, vậy cùng đi nào!”

Hàn Chương áp người đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, nhớ tới mình còn một đứa em trai.

“À, Lâm Xuân Chu, có thể phiền anh giúp tôi đưa tên nhóc thỏ con này đuổi về kí túc xá được không?” Y nhờ vả Lâm Xuân Chu.

“Có thể, cũng tiện đường mà.” Lâm Xuân Chu dễ chịu mà đáp ứng.

Bọn họ tách thành hai nhóm người, Lương Bình hỏi người phụ nữ tên gì, người phụ nữ bảo mình tên Chu Mẫn.

“Vậy cô trở về chờ điện thoại thông báo đi, cảnh sát sẽ sớm gọi cho cô.” Lương Bình thuần thục nói.

Hàn Sơn đi theo Lâm Xuân Chu lên chiếc xe Taiguan màu trắng, vừa lên xe đã bắt đầu mắng chửi anh trai mình cuồng làm việc, ăn một bữa cơm cũng không yên ổn.

“Chứng minh anh của em là một người cảnh sát tốt còn gì.”

Lâm Xuân Chu không đúng lúc mà nhớ tới lần Hàn Chương giả thành trai đứng đường thả mồi câu để chấp hành pháp luật, lại cảm thấy được đôi khi đối phương cũng qua mức chuyên nghiệp luôn.

“Anh không biết đâu, bây giờ anh ấy đã tốt hơn rồi đó. Trước đây, lúc anh em còn ở tổ trọng án của tổng cục cảnh sát hình sự ấy, làm việc tới mức như không muốn sống nữa cơ!” Hàn Sơn thao thao bất tuyệt, đối với người anh Hàn Chương này của mình vẫn luôn khiến nhóc cảm thấy tràn đầy kiêu ngạo cùng lòng tôn kính, “Anh em trước đây lợi hại lắm đó, tốt nghiệp đạt thành tích xuất sắc nhất, tốt nghiệp xong đã được điều qua tuyến đầu, hồi còn bé em sùng bái anh ấy lắm.”

Lâm Xuân Chu nghĩ thầm, không trách được Lương Bình lại điều tạm một vị cảnh sát của đồn cảnh sát này sang, hóa ra là vì Hàn Chương cũng từng là một trinh sát hình sự có năng lực.

“Sau đó sao lại không làm nữa?”

“Sau này…” Hàn Chương nhíu nhíu mày, “Em cũng không rõ lắm, dù sao cũng là lập tức điều tới cơ sở này.”

Lâm Xuân Chu nói: “Đáng tiếc.”

Hàn Sơn gật đầu: “Đúng là đáng tiếc, nhưng mà có lẽ sau này anh có thể hỏi anh ấy vì sao không làm nữa mà. Lâm đại ca, anh có Wechat không? Để em thêm anh? Hôm nào hẹn anh cùng đi chơi nhé? Em cho anh chứng kiến kỹ thuật bắn súng như thần của anh em!”

Lâm Xuân Chu nghe vậy cười yếu ớt: “Được, anh rất muốn được lĩnh hội.”

Hoàn chương 9.