Editor + Beta-er: ToruD

Cuối cùng vẫn được đánh giá năm sao, Lâm Xuân Chu không bởi vì lần nhạc đệm nhỏ nhặt này mà lo lắng quá lâu. Nhưng từ đó về sau, chỉ cần anh đi ngang qua vùng lân cận Đại học A vào đêm khuya, sẽ như cố ý mà vô tình để ý đến cả trai lẫn gái ở ven đường.

Chẳng qua có thể là duyên phận không đủ, đại khái sau nửa tháng, anh cũng chưa thấy qua Hàn Chương thêm lần nào nữa.

Một ngày nào đó vào nửa tháng sau, Hàn Chương đang đi tuần tra trong trang phục giản dị. Gần đây đại học trong thành phố bắt đầu phát sinh vài vụ trộm cắp điện thoại, Sở trưởng yêu cầu bọn họ tăng cường tuần tra, đảm bảo sự an toàn cho những đóa hoa của tổ quốc cũng như nhân sinh tài sản của ngàn vạn sinh viên. Y đi trên đường mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng. Đột nhiên, y nhìn thấy một chiếc xe Taiguan màu trắng trông rất quen mắt đang đậu ở ven đường phía trước với cửa kính xe mở một nửa.

Thời điểm Hàn Chương tới gần, Lâm Xuân Chu đang cầm hộp cơm trưa ở cửa hàng tiện lợi với giá mười lăm đồng và đang uống canh, một món canh tạo bẹ rất bình thường.

Hàn Chương: “Anh ăn cái này à?”

Lâm Xuân Chu bị y dọa bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đem canh phun ra hết.

Anh như gặp phải quỷ nhìn về phía Hàn Chương, đối với cuộc gặp không báo trước này không hề có chút phòng bị nào cả.

“Thì… Tùy tiện ăn một chút, không chú ý nhiều lắm.”

Lâm Xuân Chu lại đậy nắp hộp đựng cơm cùng canh lại, bỏ từng cái vào túi plastic, định lát nữa xuống xe sẽ vứt.

Làn da anh trắng nõn, trên mặt đeo kính gọng vàng mỏng, trông người càng nhã nhặn nhu hòa.

Lần trước Hàn Chương không câu được Lâm Xuân Chu nên cảm thấy không can tâm chút nào. Lần này gặp lại lại muốn một lần nữa câu được anh, không nói xử phạt, chỉ muốn hù dọa anh một tí, cho anh một trận giáo huấn thích đáng.

“Sao anh lại mang kính?” Hàn Chương không có gì để nói.

“Mang kính áp tròng không thoải mái nên đổi trở lại.” Lâm Xuân Chu đẩy kính mắt, có chút lo lắng bất an.

Bởi vì đối phương vẫn không đi, anh cảm thấy không tiện chấm dứt đề tài trước, cũng chỉ có thể như vậy mà trò chuyện tiếp.

Lâm Xuân Chu mở bình nước muốn súc miệng, thuận tiện giảm bớt khẩn trương.

“Ồ.” Hàn Chương gật gật đầu, “Vậy hôm nay anh có rảnh không?”

Lâm Xuân Chu không nhịn được ngụm nước cuối, phun ra.

Anh chưa từng trực tiếp gặp qua kiểu như thế này, nhất thời mặt trướng đỏ, xé mấy tờ giấy lau tay, cuống quít giải thích: “Tôi thực sự… không có ý tứ đó.”

“Kỹ thuật tôi tốt lắm.” Hàn Chương như dốc hết ca-lo để chào hàng chính mình, “Chơi một phát300, qua đêm không giới hạn lần 500, tôi đề cử anh chọn 500, có lời hơn.”

“…”

Là rất có lời mới đúng.

Y vừa nói vậy, Lâm Xuân Chu không còn thật sự cảm thấy lo lắng giới tính của Hàn Chương nữa.

Hàn Chương thấy anh chỉ nhìn mình mà không nói lời nào cả, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn truy vấn: “Thế nào hở?”

Lâm Xuân Chu nháy mắt hoàn hồn, vì chính mình vừa rồi do dự mà vạn phần xấu hổ.

“Không cần, tôi không có hứng thú.”

Dung mạo tuấn lãng của Hàn Chương rực rỡ dưới ánh Mặt Trời rạng rỡ, đừng nói ở giới đồng tính, ngay cả trong tình yêu dị tính, cũng là bảo vật hiếm thấy. Tựa như đèn đuốc hấp dẫn bươm bướm bay tới, Lâm Xuân Chu không phủ nhận đối phương rất có sức hút đối với chính mình nhưng mà chỉ có cái này thì không đủ. Anh không phải là kiểu người theo đuổi nhục dục của thân thể, anh sẽ không cùng người xa lạ lên giường.

“Giả đứng đắn.” Hàn Chương trong lòng khinh thường, trên mặt cũng mang điểm châm chọc giống như thái độ nhu nhược ủy mị của gái điếm đối với khách làng chơi.

Lúc này, nơi đuôi mắt của y thoáng nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút xuất hiện ở đầu hẻm, nhiều năm kinh nghiệm nói cho y biết, đây rất có thể là người mà y muốn tìm.

Y bỗng chốc cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng, tất cả tâm tư đều chuyển sang trên mình con cá lớn kia, cũng sẽ không thèm để ý đến tôm nhỏ Lâm Xuân Chu.

“Tôi có khách, bai!” Nói xong hai tay đút vào túi, y nhanh chóng nhấc bước tiến đến đường cái ở đối diện.

Lâm Xuân Chu nhìn theo hình bóng của y, tâm tình có chút phức tạp.

Người như vậy, sao phải làm nghề này chứ?

Lúc này khách của Lâm Xuân Chu cũng vừa đến, liếc nhìn địa chỉ, cuối cùng mắt lại dõi theo bóng dáng đã đi rất xa của Hàn Chương, thở dài, khởi hành đi.

***

Hàn Chương lại có một đêm tăng ca, uống cà phê nhiều đến nổi phải liên tục đi tiểu, ý nghĩ muốn được ngủ bị ngăn cản, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng không cách nào loại bỏ được.

Tối hôm qua là một cuộc càn quét lớn, tóm gọn mấy gái mại dâm cùng vài gã chơi gái, ra vào phần lớn đều là mấy lão du điều*, bị giam giữ 15 ngày, trở ra lại là hảo hán**.

* 老油条 – lão du điều: những người đàn ông khôn khéo, già đời, những tay lão luyện. Ngoài ra trong lúc tìm hiểu tớ còn tìm được cụm này ý chỉ những người thường vào đồn cảnh sát và không sợ cảnh sát thẩm vấn gì cả. Có thể hiểu là vì quá lão luyện và cáo già cho nên không sợ cảnh sát thẩm vấn được gì.

** Ban đầu tính để hẳn thuần Việt nhưng nếu để hẳn ra thì nó lại không được ổn lắm. Ở đây đại khái bảo là mấy gã kia lúc bị bắt là lão du điều nhưng lúc trở ra thì lại biến thành đàn ông tốt, anh hùng, giúp đỡ người yếu các kiểu ấy.

Chỉ có điều trong đó có một cô gái khiến Hàn Chương hơi ấn tượng, là bạn cùng lớp với em trai nhà y, từng nhìn thấy một lần ở xa, trông cũng ưa nhìn lắm. Hôm qua lại trang điểm đậm quá, suýt chút nữa không nhận ra luôn.

Nể tình lần đầu vi phạm, lại là sinh viên, Hàn Chương chỉ cảnh cáo ngoài miệng mà không áp dụng biện pháp tạm giam, sáng sớm hôm sau cùng cô rời khỏi cửa đồn cảnh sát.

Cô gái khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm, không biết có phải là vì sợ hãi hay là cảm thấy nhục nhã, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.

Hàn Chương từ túi trong của áo khoác denim rút ra một điếu thuốc rồi đốt lên, nhả ra một làn khói trắng mờ ảo giữa ánh nắng tinh tươm của buổi sáng.

“Quay về chăm chỉ đọc sách, tôi bảo đảm ai cũng không biết chuyện này. Nếu còn có lần sau…” Y cố ý kéo dài âm, thỏa mãn chứng kiến cô gái run một cái mới nói tiếp: “Cô nên biết hậu quả.”

Cô gái giống như con nai nhỏ bất lực, thân thể ăn vận mỏng manh đang run lẩy bẩy giữa gió lạnh.

“Em, em biết rồi, cảm ơn… Cảm ơn anh, Hàn cảnh quan.” Cô vừa nói xong, trong giọng nói mang theo tiếng khóc đứt quãng thì hai người đã tới ven đường.

Hàn Chương cũng không thèm cùng cô gái chào hỏi gì cả, đi thẳng về phía chiếc xe màu trắng đậu ở ven đường.

Ban nãy lúc gọi xe y đã cảm thấy được biển số xe rất quen mắt, nghĩ thầm, không phải là nghiệt duyên đâu ha, lúc đến gần quả thực không ngờ tới.

Hàn Chương kéo cửa xe phía sau ngồi xuống, vừa lên xe đã bắt đầu dùng ngữ khí trêu tức nói: “Lâm Xuân Chu?”

Lúc y vừa đến gần, Lâm Xuân Chu đã nhận ra. Nội tâm hết sức chấn động nhưng anh đã rút ra được bài học kinh nghiệm từ lần trước, nghiêm túc cùng y bắt đầu kiểm tra thông tin.

“Là tôi… Cậu là Hàn tiên sinh phải không? Đuôi số di động là 2533?”

“Đúng thế.” Hàn Chương cả người mệt mỏi ngồi ở phía sau nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), nâng ngón tay đang kẹp điếu thuốc lên hướng về phía gương chiếu hậu, “Để ý không?”

Đáp lại y là bốn tấm cửa kính xe từ từ kéo xuống.

“…”

Hàn Chương bị gió từ bốn phía thổi vào lạnh đến thấu xương, vội vàng đầu hàng nói: “Được được được, tôi dập đi là được chứ gì?”

Bốn tấm kính lại được kéo lên.

Lâm Xuân Chu từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn y, trong con ngươi chợt lóe lên ý cười.

“Đây.” Anh đưa một chai nước khoáng ra phía sau, trong bình để lại hai ngụm nước bọt, vừa vặn có thể dùng làm gạt tàn thuốc.

“Anh mấy giờ mở cửa thế, sớm như vậy đã nhận đơn.” Hàn Chương lắc lư hai ngụm nước bọt trong bình, nhìn nó chậm rãi từ trong suốt chuyển thành vẩn đục, cuối cùng đem nó cắm vào rãnh chứa đồ ở trên cánh cửa.

“7 giờ đến 10 giờ.” Lâm Xuân Chu mắt nhìn phía trước, tốc độ xe vừa ổn định lại vừa nhanh, cuối cùng cũng coi như bày ra trình độ nhất quán.

“Anh liều mạng thật nha.” Hàn Chương đột nhiên nở một nụ cười rất xấu xa, “Ngồi lâu dễ bị bệnh trĩ lắm đó, anh chú ý một chút.”

Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, lần phanh xe này rõ ràng Lâm Xuân Chu không hề ung dung như hai lần trước.

Sau đó là một khoảng im lặng thật lâu.

Hàn Chương thấy đối phương không nói gì, cũng mất hứng thú, nhắm mắt lại dự định chợp mắt một lát. Nhưng sát đến lúc y mệt mỏi muốn ngủ, Lâm Xuân Chu ngồi ở hàng trước lại đột nhiên lên tiếng, nội dung càng làm cho y giật nảy cả mình.

“Mới vừa rồi cậu đi ra cùng một cô gái, tôi đã từng gặp qua…”

Hàn Chương đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như đao, ngữ khí băng lãnh: “Anh từng gặp? Anh đã từng chăm sóc cô ta nên sinh ý?”

Lời thô tục của y đều đã đến bên miệng, Lâm Xuân Chu lại không cảm giác chút nào, ôn hòa nói: “Không phải, tôi từng chở cô ấy ở làng Đại học, cô ấy hình như còn đang đi học.”

Hàn Chương ngã về lại ghế dựa, thở mạnh một cái vô cùng muốn nói chuyện với đối phương nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như mình là người chặt đứt cuộc nói chuyện này trước.

Y nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa xe, vân vê ngón tay, cơn nghiện thuốc lá lại tái phát.

“Lúc bị tóm cũng chỉ biết khóc, có bản lĩnh như thế ngược lại lúc trước đừng có làm ra loại chuyện đó chứ.”

Lâm Xuân Chu không biết nghĩ đến cái gì, không nói tiếp. Đại khái lại qua 5, 6 phút, anh giống như trải qua đắn đo suy nghĩ, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn ánh mắt Hàn Chương đang nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: “Cậu và cô ấy là… Là đồng thời bị tóm sao?”

Hàn Chương quay đầu nhìn về phía anh: “Có ý kiến?”

Lâm Xuân Chu nuốt ngụm nước miếng, đối với Hàn Chương dụ dỗ từng bước: “Nghề này không thể làm lâu dài, cậu… cậu có nghĩ tới làm việc gì khác không?”

Hàn Chương thoáng nhướng mày. Lâm Xuân Chu liếc nhìn thân ảnh bên trong gương chiếu hậu, cho là đối phương không vui khi anh giống như đang ra vẻ giáo huấn người khác, vội hỏi: “Tôi không phải phê bình đời sống sinh hoạt của cậu, nhưng cậu làm việc này nhiều đối với thân thể khẳng định không tốt chút nào, cậu có nghĩ tới hay không chính là… làm cái gì đó khác?”

Hàn Chương nở nụ cười: “Làm cái gì nhỉ?”

“Công việc tốt còn nhiều mà, nếu cậu muốn làm, tôi có thể giúp cậu giới thiệu.”

Hàn Chương cảm thấy được người này không phải giả vờ đứng đắn, cho dù muốn thô bạo ăn sạch sẽ cũng không thể biến thành người hiền lành như vậy đâu ha?

“Được, tôi sẽ cân nhắc.”

Nhà của Hàn Chương cách làng Đại học không xa lắm, y bảo Lâm Xuân Chu đưa đến cửa tiểu khu liền xuống xe.

Mới vừa đóng cửa xe đi chưa được mấy bước, âm thanh Lâm Xuân Chu đã từ phía sau truyền đến: “Tôi là Lâm Xuân Chu!”

Hàn Chương ngừng cái tay đang lấy điếu thuốc, quay đầu lại nhìn về phía đối phương. Vốn không nghĩ tới phản ứng của anh, mà cũng không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt kia hàm chứa sự vui sướng, y không tự chủ mà chú ý đến, thậm chí cho đối phương một cái mỉm cười ngắn ngủi.

“Ồ.”

Hoàn chương 2.