Hạ Quốc Hỉ bắt Hạ Thược chuyển trường, nguyên nhân phải nói từ chuyện ngày hôm đó cô từ trên núi trở về.

Khi mà Hạ Thược về tới trong nhà, Chu giáo sư còn chưa đi, đang cùng Hạ Quốc Hỉ uống rượu nói chuyện phiếm, bà nội Giang Thục Huệ cùng chú Chu Vượng cùng ngồi một bên, thấy ông Vương dẫn Hạ Thược trở về, đương nhiên không tránh được hỏi chuyện lên núi thế nào.

Ông Vương hơi bĩu môi, liếc mắt nhìn Hạ Thược một cái, đứa nhỏ này mồm miệng thực là chặt, dọc theo đường đi không biết là ông đã hỏi biết bao nhiêu lần, nhưng lại không hỏi thăm được bất kỳ chuyện gì cả.

“Ông Đường nói, bộ dạng cháu giống với cháu gái ông ấy, muốn cháu thường xuyên lên núi nói chuyện phiếm với ông”. Hạ Thược che giấu chuyện bái sư, tất nhiên là cô có suy tính của mình. Ngành phong thủy học thuật này ở trong nước vẫn bị mọi người hiểu lầm rất sâu, trong mắt đại đa số người, đây là nghề thần côn chuyên môn lừa đảo. Nếu như bị Hạ Quốc Hỉ biết cô đã bái một vị phong thủy học làm sư phụ, không biết là sẽ tức giận thành thế nào nữa.

Nay cô ở trong nhà cũng không có địa vị gì, chứ đừng nói đến chuyện có quyền lên tiếng. Chuyện mà người lớn cho là không tốt, tự nhiên là muốn thay cô làm chủ. Lúc này nếu như ăn ngay nói thật, không chỉ có Hạ Quốc Hỉ muốn mắng cô không có tiền đồ, lại còn liên lụy đến cha mẹ bị trách mắng, mất nhiều hơn được.

Cho nên, Hạ Thược tính trước tiên lừa cho qua rồi nói sau.

Hạ Quốc Hỉ lại vẫn xụ mặt xuống, vừa nói miệng đầy mùi rượu, “Giống cháu gái lão? Giống cháu gái lão sao không tự mà mang cháu gái mình tới! Lại còn bắt đứa nhỏ nhà chúng ta lên đó với hắn? Đúng là cái đồ mặt dày? Nói cho cháu biết! Về sau không cho phép lại lên núi!”

Tính tình ông chính là nói một không hai, Hạ Thược lại cũng không có nghĩ sẽ nghe lời, cô đang suy nghĩ dùng cách gì để thuyết phục ông nội thì Chu giáo sư lại mở miệng.

“Hạ lão đệ, tôi nghe nói ông lão trên núi kia đi đứng không tiện, bình thường đều là do ông Vương đem đồ lên cho lão, đứa nhỏ có hiếu tâm, biết tôn trọng người già, đó là chuyện tốt, ông cũng đừng ngăn cản”.

Hạ Quốc Hỉ khoát tay chặn lại, “Chu lão ca, vãn bối có hiếu tâm khẳng định là chuyện tốt, nhưng mà có hiếu tâm với người nhà mình là được rồi, người khác không thân không quen không cần chú ý, quản nhiều chuyện như vậy làm gì”.

“Không thể nói như vậy được, châm ngôn nói rất đúng, lão ngô lão, cùng với nhân chi lão. Đạo lý ai đều biết, nhưng người làm được lại không nhiều”. Chu giáo sư cũng không tức giận, nói chuyện vẫn ôn hòa nho nhã như trước, đạo lý rõ ràng, “Đứa nhỏ bây giờ còn nhỏ, giáo dục là chuyện lớn. Hiện tại dạy chúng tôn kính người già, lớn lên chúng mới là người giỏi giang nhiều mặt lại có phẩm hạnh. Tương lai của đất nước, giao cho những người tuổi trẻ như vậy, mới có thể khiến cho những người thế hệ trước như chúng ta được yên tâm”.

Lời nói của Chu giáo sư vô cùng thấm thía, cũng không biết Hạ Quốc Hỉ gặp quỷ gì, có lẽ là mấy năm nay khó mà gặp được người tán gẫu, người tính tình vừa xấu vừa cứng rắn như Hạ Quốc Hỉ, thế nhưng lại chỉ lẩm bẩm một tiếng, sau đó cũng không nói cái gì nữa.

“A, đúng rồi”. Lúc này đột nhiên Chu giáo sư lại mở miệng, lần này lại nhìn về phía ông Vương trưởng thôn bên cạnh, “Ông trưởng thôn, tôi về trong thôn là để dưỡng lão, cũng không vì cái gì khác, nghĩ là thừa dịp còn có thể hoạt động, muốn làm chút chuyện cho quê nhà. Tôi cũng không biết làm cái gì khác, chỉ là dạy học. Trong thôn có tiểu học, lúc trước cha mẹ tôi cũng dạy học trong thôn, nay tôi già rồi, quay về tiếp nhận công việc của bọn họ, giúp bọn trẻ trong thôn nâng cao tinh thần học tập, tôi cảm thấy cũng là tốt”.

Ông Vương nghe thấy lời này vô cùng kích động, “Chu giáo sư, ngài nói thật đấy chứ? Ai u! Vậy thì đúng là quá tốt! Trong thôn nhà nhà phải cảm ơn ngài rồi! Bọn nhỏ đi học lại còn được giáo sư dạy bảo, cái này, này ngay cả đứa nhỏ trong thành phố cũng không được đãi ngộ như vậy đâu!”

“Ha ha, ông trưởng thôn, ở cái tuổi này của tôi, lại còn lừa ông được nữa hay sao? Tôi cũng đã sớm nói qua với lãnh đạo bộ giáo dục trên tỉnh rồi, đối với ý nguyện của cái lão già như tôi đây, bọn họ cũng vẫn ủng hộ!”

“Ai u! Vậy thì thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!” Ông Vương kích động đến mức hai tay run run, ngay cả nói cũng không xong.

Lúc này Hạ Quốc Hỉ cũng đã uống có chút nhiều, nghe xong liền lớn miệng nói “Chu lão ca, tôi chính là bội phục người như ông vậy đó, không quên quê hương! Cứ như vậy đi, ông xem đứa cháu gái này nhà tôi thế nào? Nếu không thì cũng bảo nó chuyển trường vào trong thôn học! Để nó theo ông học bài, thế nào?”

Lời này khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt.

“Ông nó, ông đang nói cái gì vậy? Cháu gái đi học ở trong nội thành không phải rất tốt sao, nào có ai lại chuyển về nông thôn học chứ ? Ông đưa ra cái ý gì vậy kìa!” Giang Thục Huệ vội bấm ông một cái, lại nói với Chu giáo sư, “Ngại quá, Chu giáo sư. Ông lão nhà tôi tính tình vậy đó, uống vào chút rượu là không nhớ cả họ của mình nữa, ông cũng đừng để ý đến lão ấy”.

Hạ Quốc Hỉ vỗ cái bàn, “Bọn họ dựa vào cái gì mà không muốn! Tôi còn chưa có chết đâu! Như thế nào? Chuyện của đứa nhỏ này tôi không làm chủ được nữa hả? Nó phải chuyển trường về trong thôn để Chu lão ca dạy, việc này cứ quyết định như vậy!”

“Cái gì mà quyết định như vậy? Ông cũng còn chưa nói với con trai con dâu, sao lại đã quyết định luôn như vậy được? Tôi nói cái ông lão này…” Giang Thục Huệ vẻ mặt khẩn thiết nói.

Hạ Thược ngồi một bên trong mắt xẹt qua tia vui mừng. Cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, nhưng nếu chuyển vào trong thôn đi học, không thể nghi ngờ đối với cô là có lợi !

Thứ nhất là mỗi ngày đều có thể lên núi tập võ dưỡng khí, học tập Huyền Học dịch lý, thứ hai là thành tích của cô căn bản không thành vấn đề, nếu quay về Đông thị đi học, đối với chương trình tiểu học cũng chỉ là lãng phí thời gian của cô, chẳng bằng dành thời gian đó mà học tập cùng sư phụ.

Nghĩ đến đây, Hạ Thược quả quyết cắt ngang ông bà nội đang cãi nhau, nói: “Cháu đồng ý về trong thôn đi học Chu giáo sư!”

Ông cháu hai người rất ít khi cùng có một quyết định trong một chuyện, chuyện chuyển trưởng lại vô cùng ăn nhịp với nhau. Nhưng việc này ở trong nhà họ Hạ lại đưa đến một trận phong ba không nhỏ.

Vừa nghe đến việc này, ngày hôm sau tất cả mọi người đều quay về nhà. Cha mẹ của Hạ Thược, hai cô cùng hai chú ngồi đối diện với ông nội, đều đang bàn bạc về chuyện chuyển trường của cô.

“Ba, việc này sao ba không bàn bạc với bọn con mà đã đồng ý với Chu giáo sư rồi ?” Trong phòng, cha Hạ Thược – Hạ Chí Nguyên lên tiếng trước, Lý Quyên ngồi một bên vẻ mặt sốt ruột, túm góc áo của chồng, cũng không dám tùy ý mở miệng.

Trong nhà này cô cũng không có địa vị gì, năm đó khi vừa kết hôn, ba chồng đối với việc cô gả vào nhà cũng không hài lòng lắm. Bằng cấp của cô không bằng Hạ Chí Nguyên, diện mạo cũng bình thường, nhiều nhất cũng chỉ được coi là thanh tú, màu da lại có chút đen.

Mà cha của Hạ Thược – Hạ Chí Nguyên trong Thập Lý thôn cũng có danh là người đẹp trai, sau này lại là chủ nhiệm phân xưởng ở một nhà máy trong thành phố. Không ít cô gái ngầm chọn anh. Ông lão đối với thân phận là một quân nhân xuất ngũ của mình là thực tự hào, một lòng muốn tìm con dâu tốt. Nhưng ở trong lòng ông, người con dâu như Lý Quyên là có chút không xứng với con trai mình, cho nên sau khi hai người kết hôn, bất kể cô có hiếu thuận thế nào, cũng vẫn không thể chiếm được sự tán thành của ông.

Sau này con gái được sinh ra, ông lão lại càng không chào đón cô. Cũng may con gái Hạ Thược bộ có dáng vẻ giống với cha mình, làn da trắng, đôi mắt to tròn, lúc nhỏ hai má tròn tròn, giống như bánh bao trắng nhỏ, đặc biệt làm cho người ta thích. Chắc hẳn lớn lên cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Đây chuyện duy nhất khiến Lý Quyên vui mừng, cô đem hy vọng gửi gắm hết trên người con gái, tuy rằng trong nhà cô không có địa vị gì, nhưng chuyện liên quan đến con gái, cô nhất định phải ra sức đấu tranh!

“Bàn bạc cái gì! Chuyện trong nhà tôi nói còn chưa được hay sao? Chu lão ca là giáo sư dạy đại học ở kinh thành, bao nhiêu người muốn mời còn không được, hôm nay bảo cho con gái anh chị làm học trò của ông ấy, chẳng lẽ là thiệt nhà anh chị sao? !” Hạ Quốc Hỉ gào lớn tiếng, bày ra khí thế của một người đứng đầu gia đình.

“Ba, đây không phải là chuyện thiệt hay không thiệt. Tuy rằng bây giờ đứa nhỏ chỉ mới học tiểu học, nhưng cũng là thời điểm đặt nền móng, Chu giáo sư ở kinh thành dạy đại học, ông ấy dạy cũng là sinh viên. Tiểu Thược còn nhỏ, ai biết Chu giáo sư dạy có giống với quy định của trường học hay không? Nếu nền tảng không được tốt, sau này quay về trong thành phố học trung học, không theo kịp thì làm sao bây giờ?” Hạ Chí Nguyên nói, Lý Quyên cũng gật đầu phụ họa.

“Tài liệu dạy học đều là do bộ giáo dục chỉ định, sao lại có thể không giống với trường học trong nội thành chứ? Chu giáo sư người ta là học giả nổi tiếng trong ngoài nước, đều dạy dỗ sinh viên thành tài, chẳng lẽ còn không dạy tốt cho con gái anh chị học tiểu học sao?” Hạ Quốc Hỉ khoát tay chặn lại, phiền chán, “Tôi nói anh chị, việc này cứ quyết định như vậy! Tôi đều đã đồng ý với Chu lão ca rồi, chẳng lẽ bảo tôi đổi ý sao?”

“Nhưng mà, ba…” Lý Quyên thấy ba chồng đã nhất quyết như vậy, vội vã bất chấp mọi chuyện, mở miệng định khuyên giải.

“Cô câm miệng! Tôi nói chuyện với con tôi, cô chen miệng vào cái gì!” Hạ Quốc Hỉ giận.

Lý Quyên hốc mắt đỏ bừng, Hạ Thược ngồi một bên nhìn nhíu mày lại. Tuy rằng cô đồng ý ở lại trong thôn đến trường học, cũng biết cha mẹ khẳng định sẽ không yên tâm, nhưng thấy mẹ lại bị ông nội quát lớn tiếng như vậy, trong lòng vẫn là không thoải mái.

“Mẹ, mặc kệ là đi học ở đâu, con nhất định sẽ học tập thật tốt, mẹ yên tâm đi”. Cô đi đến bên cạnh Lý Quyên, lau đi nước mắt giúp mẹ.

Vừa mới lau, Lý Quyên lại càng chảy nhiều nước mắt, cô chỉ cho rằng đây là con gái hiểu chuyện, đang an ủi cô. Ba chồng là người đã nói một thì không hai, chỉ khổ cho đứa con gái hiểu chuyện của cô, đang yên lành tiểu học trong thành tốt như vậy lại không học, lại phải chuyển trường về trong thôn. Hiện tại trường học đều chú ý đến phát triển toàn diện đức – trí – thể, vật chất như trường học trong thôn, sao có thể so sánh với trong thành được? Đến lúc đó lại chậm trễ việc học của con ?

Nhìn cả nhà Hạ Chí Nguyên sầu lo, cô nhỏ của Hạ Thược – Hạ Chí Lan chỉ đành giữ im lặng, cô cũng không dám mở miệng, vạn nhất đến lúc đó ba lại để ý đến Trương Nhữ Mạn nhà cô thì làm sao bây giờ?

Vợ chồng chú út Hạ Chí Đào cùng Tưởng Thu Lâm lại làm như việc không liên quan đến mình, ở một bên cũng trầm mặc không lên tiếng, chỉ cho là làm nền.

Cuối cùng, vẫn là cô lớn Hạ Chí Mai mở miệng, “Ba, việc này ba nghĩ thế nào vậy? Lúc này đứa nhỏ trong thôn nhà nào cũng đều tìm quan hệ để vào trường học trong thành, còn chưa nghe nói qua trong thành học tốt không học lại chuyển trường về trong thôn ! Việc này nói ra ai tin? Người ta lại chỉ trỏ sau lưng, nói tam nói tứ? Ba không để ý đến chuyện mặt mũi, nhưng chúng con ở trong thành làm việc sao còn mặt mũi đi gặp ai!”

“Muốn mất mặt cũng là anh cả với chị dâu nhà cô, có liên quan gì tới cô! Hơn nữa, học tiểu học lại có giáo sư dạy học, đây là chuyện mất mặt sao?” Hạ Quốc Hỉ vỗ mạnh bàn đứng lên.

“Chỉ là tiểu học mà thôi, phải cần giáo sư dạy sao? Vậy cũng quá rêu rao rồi!” Hạ Chí Mai vừa nói vừa cau mày, cô cụp mắt xuống, đáy mắt lóe lên tia sáng vừa vặn lọt vào ánh mắt Hạ Thược.

Hạ Thược đứng bên cạnh mẹ không nói một lời, lại đang dùng Thiên Nhãn nhìn về phía Hạ Chí Mai.

Vừa nhìn, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng! Quả nhiên, ra vẻ tức giận sốt ruột vì cô, trên thực tế cũng là vì mình mà tính toán.

Hạ Thược cười lạnh không nói, cũng lười làm gì, dù sao cô cũng hiểu tính của Hạ Chí Mai, hơn nữa cũng đã biết được kết quả.

Hạ Quốc Hỉ cả đời luôn sĩ diện, nếu đã đồng ý với Chu giáo sư, sao lại có thể đổi ý được nữa? Tự nhiên là ông sẽ không nghe ai nữa, cuối cùng đuổi con cái ra khỏi phòng, la hét việc này cứ quyết định như vậy, cả nhà ầm ĩ tan rã trong không vui.

Lý Quyên ra cửa, nước mắt vẫn rơi, đầy bụng tủi thân “Anh nói xem sao ba lại như vậy chứ? Anh nhanh đi khuyên ba đi”.

Hạ Chí Nguyên vỗ vỗ tay vợ, thở dài, “Anh biết trong lòng em lo lắng cái gì, nhưng mà ba đã quyết định rồi, dù sao ông cũng là trưởng bối, tuổi cũng đã lớn, anh không thể đối nghịch với ông được. Hay cứ như vậy đi, dù sao con vẫn còn nhỏ, trước cứ để cho con chuyển về trong thôn đi học một năm rưỡi nhìn xem, nếu thành tích không như ý, chúng ta lại nhắc đến chuyện chuyển trường cho con cũng không muộn, đến lúc đó ba cũng không thể phản đối. Có được hay không?”

Có lẽ đây là cách tốt nhất, Lý Quyên trăm điều  không muốn, nhưng cô là người dịu ngoan, cũng không có cách nào khác để thuyết phục ba chồng, cuối cùng chỉ biết khóc gật đầu.

Cả nhà buổi sáng liền đi, buổi chiều Hạ Chí Mai lại quay trở về. Nhưng cũng không phải là quay về nhà, mà dẫn theo hiệu trưởng trường trung học Nhất Trung ở Đông thị, mang theo một đống lớn quà tặng, đến nhà Chu giáo sư.

Ở trong mắt Hạ Chí Mai, giáo sư dạy đại học lừng lẫy ở kinh thành, lại đi dạy tiểu học thì quả thực là nhân tài không được trọng dụng, chẳng bằng đến trường trung học của cô dạy học. Thứ nhất có thể đề cao thanh danh cùng lực cạnh tranh của trường, thứ hai dựa vào thanh danh cùng nhân mạch của Chu giáo sư, sau này lên lớp tự nhiên là vô cùng có lợi, thứ ba là, cô vì trường học làm một chuyện có lợi lớn như vậy, gần đây lại đang cạnh tranh tổ trưởng trong tổ, như vậy hẳn là được định rồi.

Chẳng qua, Chu giáo sư làm người vô cùng giữ chữ tín, huống hồ ở lại trong thôn dạy học là nguyện vọng của ông, cho nên tự nhiên là không đồng ý, khiến Hạ Chí Mai thất vọng vô cùng.

Nhưng cuối cùng không chịu nổi cô ba ngày lại dẫn theo hiệu trưởng đến nhà, Chu giáo sư đành phải lùi một bước, đồng ý nhận làm giáo viên danh dự của trường, mỗi tháng lại đến trường dạy một buổi, sau này có hoạt động tọa đàm hay là thi đua trao đổi trong nước, cũng sẽ ra sức vì trường học, Hạ Chí Mai cùng hiệu trưởng trung học Nhất Trung nghe vậy mới mừng rỡ rời đi.

Hạ Thược đã sớm biết kết quả việc này sẽ là như vậy, dù sao chuyện cô chuyển trường cũng không bị ảnh hưởng, nên cũng lười đi quản. Nhìn cô lớn Hạ Chí Mai dáng vẻ bôn ba như vậy, cô không khỏi nhớ đến kết cục một nhà bọn họ ngày sau, không khỏi thầm than nhân sinh vô thường*. Chuyện của nhà bọn họ, lúc này cũng khó mà tác động đến cảm xúc của cô.

Điều cô phải làm lúc này, chính là lót đường cho tương lai của mình.

Hôm sau, thừa dịp còn đang nghỉ đông chưa khai giảng, Hạ Thược liền mỗi ngày đi lên núi theo Đường Tôn Bá tập võ dưỡng khí, học tập Huyền Học dịch lý.

Cứ như vậy mọi chuyện bắt đầu thay đổi…

~ Hết chương 12