Trì Hạc vừa cầm lấy quyển vở lật ra một trang đã lập tức cảm thấy có ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía hắn.

Ngẩng đầu lên thì thấy thầy giáo cùng vài bạn học đang nhìn hắn như cảnh tượng hiếm lạ gì đó vậy.

Trong đầu Trì Hạc bây giờ là cả một bầu trời kì quái.

Các cậu không học à?

Thầy giáo mất vài giây để bình tĩnh sau cơn chấn động.

Đúng là điên rồi, lần đầu tiên thấy Phong Túc đặt sách lên bàn còn mở ra nữa chứ?

"Điên rồi, điên rồi."

"Gặp ảo giác rồi.

Từ sáng nay đã thấy nhiều thứ không đúng lắm rồi."

"Khụ...!các em chú ý, lật sách trang 34." Chu Viễn lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp rồi quay lên bắt đầu giảng bài.

Lúc này Trì Hạc mới cảm thấy thoải mái chút ít.

Dù sao hắn cảm thấy việc bị nhìn chằm chằm cực kỳ không thoải mái.

Nói đi cũng phải nói lại, cái dấu tích nguệch ngoạc này là sao? Còn cái chữ gà bới này nữa chứ? Hắn bắt đầu thấy lo lắng cho quyển vở của mình rồi đấy.

Mà Phong Túc bên này cũng chẳng dễ dàng gì, ngồi nghe giảng thì thôi đi lại còn là bàn đầu.

Như thế này thì cậu làm sao dám dùng điện thoại đây?

"Được rồi, câu hỏi này hơi phức tạp một chút.

Cô sẽ giảng qua một lượt, sau đó cả lớp làm rồi để so đáp án.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Trấn Hồn

2.

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn

3.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang

4.

Lâm Hạ - Bạch Lạc

=====================================

Phong Túc cảm thấy nhức cả đầu, hậm hực chép lại đề bài.

Sau đó dùng cái chữ viết gà bới của bản thân giải đề trên vở Trì Hạc, dù sao cũng không phải nộp, chữ viết thế nào mà chẳng được.

"Được rồi, bây giờ cô sẽ mượn đáp án của một bạn để làm bài này nhé.

Trì Hạc, em cho cô mượn vở một chút."

Phong Túc lúc này vẫn nhởn nhơ chìm trong thế giới của bản thân, chưa kịp phản ứng lại với lời cô giáo nói.

Chỉ thấy cô giáo đi đến trước bàn của cậu đưa tay muốn lấy vở của cậu thì lúc này mới phản ứng lại.

Đồng thời giữ lấy góc còn lại của vở, sống chết giữ lại để cô giáo không lấy được.

"Trì Hạc..."

Không chờ cô giáo nói xong, cậu đã đập bàn đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của cả lớp, điềm nhiên cất giọng: "Thưa cô, đáp án là vật chết, đáp án chuẩn không quan trọng.

Quan trọng là tư duy.

Con người là vật sống, cho nên cần tìm hiểu cách tư duy trước.

Cô hãy quan tâm tư duy của các bạn thay vì chỉ lấy đáp án chuẩn của em."

Hệ thống ngôn ngữ của Phong Túc đang cố gắng sắp xếp lại trật tự ngôn từ.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc chém gió của cậu đã khiến cô giáo bị lay động.

Đúng thế, đáp án chuẩn không quan trọng.

Quan trọng là cách tư duy giải đề của mỗi người.

Sao mình lại quên mất chứ? Cô giáo hoàn toàn bị Phong Túc thao túng rồi.

Lúc này cậu chen thêm một câu.

"Lúc trước em thấy bạn học Diệp Thiên Nam có lối tư duy khá tốt, cậu ấy cũng nói bản thân cũng muốn được trở thành đáp án chuẩn."

Diệp Thiên Nam nằm không cũng dính đạn lập tức lông tơ cũng dùng hết cả lên rồi.

Cậu ta chưa từng nói như thế!

"Thế sao? Diệp Thiên Nam đưa cô mượn bài tập của em." Cô giáo nghe xong thấy cũng hợp lý lập tức đi qua bên chỗ Diệp Thiên Nam cầm lấy vở của cậu ta.

Diệp Thiên Nam lúc này âm thầm giơ lên hai ngón giữa với Phong Túc.

Ngày đầu tiên trong cơ thể Trì Hạc cứ như vậy mà kéo thêm điểm thù hận rồi.

"Đù má, tôi nghe nhầm rồi phải không? Học bá hôm nay nói nhiều hơn mười từ rồi."

"Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, nghe học bá nói nhiều đến choáng váng luôn rồi."

Phong Túc lúc này cũng ý thức được, học bá không chỉ là giải đề thôi.

Mà chữ cũng rất quan trọng, không lẽ cậu thật sự sẽ phải luyện chữ sao? Không được, không được, phải nghĩ cách.

Sau khi trải qua khó khăn của tiết học đầu tiên, Phong Túc muốn ra ngoài hít thở không khí lắm rồi.

Nhưng đột nhiên có người đi đến hỏi bài cậu, khiến cho cậu phải ngồi lại giảng giải.

Con người ham học này cũng đến đúng lúc thật đấy.

Phong Túc sau khi giải quyết xong thì cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, đúng lúc gặp Trì Hạc đi đến.

Hai người bằng mặt không bằng lòng đi cùng nhau tạo nên cảnh tượng vô cùng kì lạ.

Bọn họ đi đến chỗ cầu thang ít người lui tới, Phong Túc ngồi lên bậc cầu thang chuẩn bị cầm kẹo ra ăn.

"Không ăn kẹo trong trường." Trì Hạc đứng dựa lưng vào tường lên tiếng nhắc nhở.

Phong Túc nhức cả đầu, miễn cưỡng cất kẹo đi: "Nói đi có chuyện gì?"

"Ban sáng có người tìm cậu, nói là hẹn cậu chiều ở chỗ cũ."

?

Phong Túc ù ù cạc cạc nghe mấy câu Trì Hạc nói, chỗ cũ nào? Quá nhiều chỗ cũ để nhớ.

"Cao tầm 1m7, tóc giống Hàn Quốc.

Hơi giống trẻ con." Trì Hạc cố gắng miêu tả lại dáng vẻ của đối phương.

"Chắc là Cố Lẫm rủ đến tiệm net đấy.

Cậu tan học tránh mặt nó ra là được."

Trì Hạc cũng cảm thấy tránh đi là tốt nhất, hắn sợ bị cuốn vào mấy thứ rắc rối của Phong Túc.

Dây dưa càng nhiều sẽ càng mệt mỏi.

"Hi vọng sớm đổi lại." Cả hai thở dài nói.

Đúng thế, nhanh chóng đổi về mới được.

"Về lớp thôi." Trì Hạc đứng thẳng lưng nhấc chân bước đi.

Phong Túc cũng nhanh chân theo sau, cậu đi song song Trì Hạc đột nhiên cất giọng: "Này, giờ nghỉ trưa cùng đi ăn đi."

"Không..." Trì Hạc vừa chuẩn bị trả lời thì lại đã nghe thấy Phong Túc nói tiếp rồi.

"Này này, chúng ta giao lưu tình cảm một chút đi chứ? Cậu ở trường cũng không có nhiều bạn, nói chung là kết thân đi.

Sau này có gì xảy ra tôi bảo kê cậu."

"..." Không, cậu không thể dùng thân thể của tôi nói rằng tôi bảo kê cậu được.

Nhìn đần lắm biết không?.