Phong Túc, muốn ăn gì?

Trì Hạc đột nhiên nhớ ra, hình như con mèo nhỏ kia chưa ăn gì cả.

Lập tức nhắn cho cậu một tin, sẵn lúc tiết tự học hắn trốn đi mang qua cho cậu.

Phong Túc nhìn thấy tin nhắn của hắn gửi đến, tâm trạng của cậu bây giờ một chút cũng không muốn ăn.

Định soạn tin không muốn thì suy nghĩ lại rồi xoá đi.

- Mỳ xào.

Trì Hạc nhìn thấy hai chữ nhảy đến, có chút ngạc nhiên.

Ăn như thế sao mà no chứ? Không được, hắn phải mua thêm gì đó cho cậu mới được.

Nhưng mà, đến việc cậu thích ăn gì hắn cũng không biết, sao mà mua đây?

Tiết tự học vừa bắt đầu, Trì Hạc đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Lớp trưởng, ác bá muốn trốn tiết."

"Không đâu, gần đây cậu ấy đã không trốn nữa rồi mà." Kỳ Ngôn đã buông lỏng cảnh giác với ác bá khá nhiều nên bây giờ ít khi để tâm đến lắm.

Trì Hạc chính là nắm bắt điểm này, mở cửa sổ phòng học trực tiếp nhảy ra bên ngoài.

"Mẹ nó, Phong Túc, cậu quay lại ngay cho tôi." Kỳ Ngôn trong lớp lúc phản ứng lại thì chỉ thấy bóng lưng mà thôi.

Chết tiệt, cậu lơ là rồi.

Không ngờ được ác bá lại nhanh như thế đã trốn học.

Lát nữa phải lựa lời nói với thầy Chu mới được.

Trì Hạc trèo tường ra bên ngoài rất thành thạo, nếu như Phong Túc nhìn thấy chắc chắn sẽ chất vấn hắn có phải học sinh ba tốt nữa hay không đấy.

Tự nhiên nhớ cậu ấy, không biết cậu ấy sao rồi.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt cuối hè, thiếu niên mặc đồng phục trắng có gì đó rất nổi bật giữa dòng người.

Hình như hắn từ khi tới đây, đã lâu lắm rồi không nhìn ngắm thế giới ngoài trường học.

Bình thường cũng chỉ đến nhà sách, sau đó về trường, về kí túc mà thôi.

Thì ra bên ngoài đã sớm có rất nhiều hàng quán mọc lên như thế này rồi.

Hôm trước cảm thấy quán thịt nướng cách trường hơn trăm mét mà Cố Lẫm kéo hắn đến cũng khá ngon.

Mua về một ít cho mèo nhỏ vậy, thêm chút kẹo nữa.

Không biết cậu ấy thường ăn loại nào nhỉ? Có ăn bạc hà không? Hay là thích dâu, cam? Trì Hạc đứng ngẩn người ở quầy bánh kẹo một lúc lâu mới quyết định mua mỗi vị một túi, dù sao ăn không hết mang lên lớp chia là được rồi.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Phong Túc lúc này nằm trên giường không động đậy.

Nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì quả thật giống như một xác chết vậy đấy.

Nhìn qua có vẻ như là đang ngủ, cậu mơ, mơ thấy bản thân đang dần chìm xuống đáy biển.

Mơ thấy những thứ khi còn ở nhà, mơ thấy cả việc bản thân đã chống đối anh trai như thế nào.

Cậu không muốn đi du học, cậu muốn ở lại nơi này.

Nước ngoài có gì tốt chứ? Không có bạn bè, không có người thân, càng không có người quan tâm cậu thật lòng.

Cậu nhớ Vạn Thanh, người bạn bát quái tính tình dễ chịu của cậu.

Cậu ấy sẽ không xem cậu là thiếu gia của Phong gia mà đối đãi.

Đối với cậu ấy, cậu và những người khác đều giống nhau.

Chỉ là những người bạn cùng tuổi thôi.

Trong lòng cậu ấy không có thiếu gia nào cả, cũng không có sự phân biệt.

Phong Túc, dần thả lỏng cơ thể.

Bây giờ nếu như được lựa chọn, cậu có thể không chọn làm Phong Túc hay không?

"...Túc, Phong Túc.

Tỉnh dậy."

A, có người gọi cậu, ai thế? Giọng nói này quen quá.

Là ai đang gọi cậu? Trước mắt có ánh sáng hiện ra, chiếu thẳng xuống đáy đầm tăm tối.

À à, Trì Hạc, cậu ấy đang gọi cậu.

"Phong Túc, cậu tỉnh dậy đi." Trì Hạc bên này gọi tên cậu cả ngày trời vẫn không được đáp lại, đây là chuyện gì thế? Rốt cuộc tại sao cậu ấy lại cứ mơ mơ màng màng như thế này?

Phong Túc mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy gương mặt của Trì Hạc ở trước mắt cậu.

Sau khi nhìn kĩ lại mới thấy đó là gương mặt của chính cậu mà.

Tại sao cậu lại nhìn ra Trì Hạc chứ?

"Cậu không sao chứ? Tôi gọi cậu cả nửa ngày rồi, làm tôi lo muốn chết." Trì Hạc thấy đối phương đã tỉnh thì lập tức hỏi han.

Phong Túc nhận thức được người này đang lo cho cậu, hơn nữa còn rất thật tâm lo lắng, hình như Trì Hạc rất tốt.

Trong vô thức cậu đưa tay ra, ôm lấy hắn dụi dụi.

Giống như một con mèo nhỏ tìm kiếm sự an ủi.

Trì Hạc thấy thế ôm cậu vào lòng vỗ về: "Không sao rồi, không sao rồi.

Tôi ở đây."

Phong Túc ở trong lòng Trì Hạc dần dần lấy lại bình tĩnh.

Hình như ở cạnh Trì Hạc khiến cậu vô cùng thoải mái, thoải mái hơn bất kì ai khác.

Giống như chỉ cần ở cạnh hắn, cho dù cậu có đang tức giận hay mất kiểm soát thì đều có thể trở nên bình tĩnh một cách kì lạ.

Đây là sự cứu rỗi của cậu sao?

"Bình tĩnh, tôi đây." Trì Hạc vừa vỗ về xoa dịu tâm trạng của Phong Túc, vừa bóc kẹo đưa lên cạnh miệng cậu: "Ăn đi, điều chỉnh cảm xúc.

Cậu sắp khóc rồi kìa."

Phong Túc lúc này thật sự giống như sắp khóc đến nơi rồi.

Miễn cưỡng há miệng ngậm lấy kẹo từ tay hắn.

Tâm trạng cũng dịu đi phần nào.

Trì Hạc cũng không ngờ, vị ác bá này lại có thể lộ ra bộ dạng yếu đuối như thế này..