Vô dục tắc cương, vô cầu tắc cường (Không mong muốn thì sẽ cương trực, không mưu cầu thì sẽ kiên cường), một người biết tự thỏa mãn thì cuộc sống có thể rất khá —— Đổng Hiền cho là vậy, từ nghĩa trang trở về, sau này, quan hệ của anh cùng Lưu Hân đã chân chính trôi vào quá khứ, vứt bỏ tâm tình bi thương của chính mình, anh có thể trôi qua mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, thỉnh thoảng lại bị Chu Hủ cùng Từ Ngôn kéo ra ngoài vui chơi cả ngày, lắng nghe một chút chuyện vụn vặt hằng ngày của họ.

Nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty của cha để giúp đỡ, mà Chu Hủ lại bị ép buộc sau tốt nghiệp phải nhanh chóng kết hôn cùng Vương Mãng, mỗi khi nói đến việc này Chu Hủ nhất định đầy bụng oán hận, trở thành người đàn bà chanh chua chửi mắng Vương Mãng từ đầu đến  chân, bình thường lúc này Từ Ngôn sẽ ở bên cạnh bênh vực, cùng cô trái ngược, rất là thú vị…

“Cô á, có người chịu lấy thì nên cười thầm à!” Từ Ngôn cười trộm nói.

“Xí í í í…, cậu ít miệng quạ của cậu lại đi, muốn kết hôn với bản tiểu thư đầy người ra kìa! “Chu Hủ vẻ mặt không phục, “Ai muốn gả cho tên bác sĩ biến thái đó chứ?”

“Chu Hủ, Vương Mãng là nam nhân tốt!” Đổng Hiền nhịn không được cũng lên tiếng nói giúp.

Chủ Hủ thập phần coi nhẹ mà nói: “Đó là vì hắn đã giúp Lưu Hân qua khỏi, tiểu Hiền như vậy mới nói giúp hắn sao?”

Đổng Hiền đang nghe đến cái tên đó, thân thể run nhẹ, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ tươi cười: “Không, mình là nói sự thật, được rồi…” Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Đổng Hiền đứng lên, “Mình muốn tới cô nhi viện của nhà thờ giúp đỡ chút, đi trước nha!”

“Ôi, hôm nay cũng muốn đến đó cùng Phó hoàng hậu à?” Chu Hủ không vui vẻ lắm.

Từ lúc nghe Đổng Hiền kể rằng đã gặp được Phó hoàng hậu, còn thường xuyên đi đến một cô nhi viện của nhà thờ nào đó, cô rất mực khó chịu!

Thực sự không thể trách cô, ấn tượng Chu Hủ về Phó hoàng hậu kiếp trước chỉ là một nữ tử danh tiếng vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn không tồn tại cảm xúc, chỉ để trang trí mà thôi!

“Ừ!” Đồng Hiền một mặt lấy bóp tiền ra, một mặt gọi phục vụ: “Hôm nay mình trả tiền, hai người từ từ ăn đi!” Nói xong, không để cho người khác có cơ hội từ chối, anh nhanh chóng rời khỏi.

Trong nháy mắt anh bước ra khỏi quán ăn, Chủ Hủ đột nhiên kêu lên: “Tiểu Hiền, chờ đã!”

Nhưng một tiếng này không khiến cho anh dừng bước, dưới tình thế cấp bách, cô cuốn quít chạy ra cửa, nhưng ngoài cửa chỉ có một đám người, đã không còn thấy hình bóng của Đổng Hiền nữa rồi…

“Chu Hủ, làm sao vậy?” Từ Ngôn chạy theo sau cô hỏi.

Trên trán Chu Hủ đầy mồ hôi lạnh, “Tôi không biết… Nhưng mà…”

Có chuyện gì sẽ xảy ra, tựa như kiếp trước… Ngày tiểu Hiền chết đi… Cảm giác hoàn toàn giống nhau… Ông trời à, xin ông đừng tàn nhẫn như thế! Nếu như lặp lại một lần nữa, như vậy…

Đổng Hiền cúi đầu khoan thai đi trên đường, bất thình lình một người xuất hiện trước mặt chắn đường đi của anh, khiến anh phải ngẩng đầu lên.

“Thật ngại, xin cho… Là cô?” Người thất lễ kia không ai khác là vợ chưa cưới của Lưu Hân—-Ỷ Á.

Nhìn thấy cô, Đổng Hiền cảm thấy giật mình, thế nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cúi đầu hướng chỗ bên cạnh mà đi qua.

“Cậu chờ một chút!” Ỷ Á đi theo sau muốn gọi anh lại, “Cậu không hỏi tôi tình hình gần đây của Hân sao?”

Nhưng mà Đổng Hiền vẫn như vậy không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước…

“Không muốn biết chuyện của công ty giải quyết thế nào sao?” Cô không buông tha, kiên trì mà hỏi han.

Đáng tiếc, Đổng Hiền vẫn đang làm theo ý chính mình…

Cuối cùng, vô phương khả thi, Ỷ Á bất chấp giấu giếm, trực tiếp nói thẳng ra: “Đổng Hiền, đứng lại, là chuyện của Hân, cần cậu giúp đỡ a!”

Lúc này, ở phía trước Đổng Hiền mới dừng cước bộ, xoay người nhìn cô: “Muốn tôi giúp gì?”

“A?!” Căn bản không nghĩ cậu ta lại hỏi thẳng như vậy, Ỷ Á hơi chút sửng sốt: “Ả… Giấy tờ chuyển nhương kia, tôi muốn giúp Hân lấy lại… Mong cậu… có thể theo tôi…” Càng nói càng nhỏ, có lẽ là cảm thấy chột dạ.

“Vì sao tôi phải đi cùng cô?” Đổng Hiền cảm thấy kỳ quái, “Kỳ Dương cùng Lưu Hân không được sao?”

“Bọn họ… tuyệt đối sẽ không cho tôi đi gặp tên Kỷ Khải Đằng kia… Vì vậy…” Điểm này nói ra, cô mập mờ không rõ.

Đổng Hiền câu mày: “Cô rốt cuộc là muốn gì?”

Ỷ Á cùng nỗi niềm khó nói và dáng dấp ẩn giấu sự tình gì đó, nói lắp bắp: “Tôi chỉ là… chỉ là… muốn giúp Hân mà thôi…”

Ỷ Á lúc này, Đổng Hiền tựa như trông thấy chính mình trước đây, thời gian kia, chính mình chẳng phải bất lực như vầy, nhưng lúc nào cũng sâu sắc muốn giúp Lưu Hân, thế nhưng…

Bất đắc dĩ mà thở dài, Đổng Hiền cuối cùng cũng bại dưới tay chính mình: “Tôi có thể cùng cô đi, nhưng mong cô giữ bí mật với Lưu Hân, tôi không muốn liên quan đến anh ta nữa, có thể chứ?’

“Có thể, đương nhiên có thể!” Ỷ Á vui mừng khôn xiết mà kéo tay anh, lập tức ngăn một chiếc xe, hai người đồng thời ngồi vào, “Vui lòng đi đến…”

Đến nơi, nhìn xung quanh, Đổng Hiền vô cùng kinh ngạc, hơi bất an mà hỏi thăm: “Ở đây sao?”

“Không sai, chính là ở đây!” Ỷ Á giả vờ bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn không nhịn được mà run rẩy, “Tài liệu đích thực ở đây!”

Nhìn thần sắc của cô, Đổng Hiền không nén nổi đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!”

“Sao?” Ỷ Á hoàn toàn không ngờ tới lời nói kia của Đổng Hiền, ngạc nhiên mà nhìn mặt anh.

Đổng Hiền lại không có nhìn cô, mà cẩn thận dắt tay cô, yên lặng tiến đến biệt thự trước mắt…

Bọn họ một mạch không trở ngại đi đến trước một căn phòng, Ỷ Á gắt gao nắm lấy tay Đổng Hiền, “Hay là ở đây… Máy tính…”

Cô còn chưa nói xong, chỉ nghe “Két” một tiếng, cánh cửa cư nhiên mở ra, mà người mở cửa là Hắc Lang, anh mỉm cười vung tay lên: “Hoan nghênh hoàng tử cùng công chúa đã đến nơi!”

Vừa thấy phản ứng của người trước mặt, lo âu trong lòng Đổng Hiền dâng lên, bọn họ là đang há miệng chờ sung… Nói cách khác —– đây là một cái bẫy!

Cùng Ỷ Á đồng thời đi sau lưng Hắc Lang, anh nhẹ giọng nói: “Sự tình không ổn, nếu như có chuyện gì xảy ra… Cô phải đi trước!”

“Vậy cậu…” Cậu ta vì sao lại nói thế? Chính mình đi, cậu ta sao vậy? Ỷ Á co chút dao động!

“Xuỵt, tôi sẽ tận lực ngăn chặn hắn!” Đổng Hiền tỉ mỉ quan sát mọi thứ xung quanh, không nghĩ nhiều người như vậy, “Cô là nữ, tôi là nam, đừng quan tâm nhiều!”

“…Ừ!” Đổng Hiền này, dường như không giống như loại người cô đã tưởng tượng.

Vụng trộm nhìn cậu ta một cái, bề ngoài vẫn thực điềm tĩnh, thế nhưng nếu cậu ta biết mình bị bán đứng, như vậy thì…

Bất tri bất giác, bọn họ đã đến trước mặt Kỷ Khải Đằng, lão ta ma mị đánh giá người trước mặt, cuối cùng thỏa mãn nhếch khóe miệng: “Ha ha, tiểu thư thật là có khí phách, vì công ty của người yêu lại có thể thật sự đem Đổng Hiền đến cho tôi! Dũng khí đáng khen a!”

Lão già khốn kiếp này, đây là cố tình mà!

Ỷ Á cắn răng một cái, không dám nhìn Đổng Hiền nữa, trực tiếp bỏ tay anh ra, tiến lên phía trước, chất vấn: “Kỷ Khải Đằng, tôi đã đem Đổng Hiển đến, xin ông nhớ lời giao hẹn, đưa giấy chuyển nhượng cho tôi!” Không được hoảng, không thể hối hận, tất cả đã quá muộn rồi!

“Cái này sao?” Lão ta buồn cười, xuất ra một phần văn kiện đong đưa trong tay.

“Đưa tôi!” Ỷ Á tiến lên tranh cướp, thế nhưng lại bị Hắc Lang phía sau chế trụ, “Ưm… Làm gì vậy? Lão đầu kia, đưa cho tôi!” Cô muốn trốn thoát, thế nhưng một nữ nhân nhu nhược như cô, làm sao thoát khỏi sự trói buộc kia.

“Ha ha ha ha, vì sao phải đưa cô?” Kỷ Khải Đằng như đang nghe truyện cười, xem thường nhìn cô, “Tiểu thư, làm cho cô thất vọng rồi!”

Ỷ Á trợn tròn mắt, hai hàng lông mi gần như bện vào nhau, “Tên khốn kiếp, ông gạt tôi?!”

“Là cô ngây thơ, để cho tôi lừa gạt mới đúng!”Kỷ Khải Đằng ngụy biện, nhìn sang Đổng Hiền đang yên ả đứng một bên, “Ai cha, tiểu mỹ nhân, cậu nghe hiểu không? Kỳ thực tôi vì muốn cậu đến mà đã lừa gạt tiểu nha đầu này, cậu…”

Mắt thấy đôi tay kia sẽ đụng vào mặt mình, Đổng Hiền mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, nhưng bên dưới lại cong lên vung ra một cước, vừa chuẩn mà đá trúng “tiểu phúc” của Kỷ Khải Đằng!

“A!!!” “tiểu phúc” bị đả thương, Kỷ Khải Đằng một trận gào thét đau đớn che chắn lại, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống!

Những người xung quanh cũng không ngờ Đổng Hiền dùng đến chiêu này, thuộc hạ đều giựt mình, “Ông chủ” Ngay cả Hắc Lang đang khống chế Ỷ Á cũng xuất hiện sơ xót.

“Đi!” Đổng Hiền thừa dịp này, đoạt lấy văn kiện, một mình kéo Ỷ Á xông ra ngoài… Tốc độ cực nhanh không cho ai có cơ hội phản ứng.

“Ưm… Tên súc sinh!” Kỷ Khải Đằng ngồi bên dưới chửi mắng, “Các ngươi… còn không mau đuổi theo… nhanh đi!”

Bọn thuộc hạ nháo nhào tuân theo chỉ thị, chạy theo hướng hai người kia vừa trốn khỏi.

“Khụ… Vì sao lại cứu tôi?” Ỷ Á vừa chạy vừa hỏi.

“Cô không sai, vì sao không cứu?” Đổng Hiền không chút mập mờ trả lời.

“Bán đứng cậu a!” Cô không rõ, thật sự không rõ!

“Không phải vì người cô yêu nhất sao?” Đổng Hiền kéo cô quẹo vào hướng khác, “Vì giúp anh ta, tình yêu chính là có khả năng như vậy!”

“Nhưng mà…”

Cô còn muốn nói, chỉ có điều… “Hỏng bét rồi, đây là ngõ cụt!” Đổng Hiền không có căng thẳng, nhìn một chút xung quanh, ngoại trừ bức tường phía sau ra, hoàn toàn không còn đường nào có thể đi, mà lúc này…

“Này, bên này, bọn chúng ở bên này a!” Đám người kia đã bắt kịp bọn họ.

Dưới tình thế cấp bách, Đổng Hiền kín đáo đưa văn kiện cho Ỷ Á, sau đó vỗ vỗ đùi mình, “Ỷ Á, lên đùi tôi, leo qua tường, đem văn kiện về cho Lưu Hân!”

“A? Vậy cậu làm sao?” Hiển nhiên cô không muốn.

Đổng Hiền thở gấp, trực tiếp kéo cô đi lên, “Làm sao gì, lo cho mình tốt đi, nhớ kĩ, tháng sau cô còn phải là cô dâu của người ta!”

“…!” Ỷ Á khiếp sợ nhìn anh, viền mắt không khỏi chua xót, “Cậu hà tất…”

“Câm miệng, đi mau, sau đó tìm người đến cứu tôi!” Để cô trên đùi Đổng Hiền dùng một chút lực đẩy cô lên

“Đổng Hiền!” Theo Ỷ Á là một thanh âm thét chói tai, cô đã qua được bức tường, nhưng mà…

“Khà khà, bắt được rồ!” Đám thuộc hạ truy đổi bọn họ đã đến nơi, vây quanh Đổng Hiền!