Án Chỉ Hoài rời long quân thủy phủ, vội vàng trở về Tê Long sơn. Càng tới gần, càng cảm nhận rõ một cỗ yêu khí mãnh liệt bảo phủ khắp đỉnh Tê Long sơn.

Ngày thường sống trong Tê Long sơn đều chỉ là một vài yêu tinh tầm thường, yêu khí tràn ngập tàn bạo như vậy là lần đầu tiên gặp phải. Trong lòng lo lắng, thôi động pháp lực gia tăng tốc độ đáp gió mà đi, rất nhanh đã tìm tới ngọn nguồn.

Mắt thấy nơi tỏa ra cỗ yêu khí kia, Án Chỉ Hoài giật mình kinh hãi, giữa yêu khí này còn lẩn quất một cỗ khí trong lành, rõ ràng là tiên khí tỏa ra từ trên người Lục Cận. Vội đáp xuống, chạy về phía đó, đã thấy nơi đất hoang trống trải trên đỉnh núi, Lục Cận đang đứng đối diện với một nam tử ngọc quan hoa phục.

Án Chỉ Hoài nhướng mày, thầm nghĩ nam tử này rõ ràng là hồ tinh yêu lực cực cao, sao lại đối đầu với Lục Cận? Lo sợ Lục Cận bị tổn hại, đang định hiện thân, lại nghe nam tử kia cười lạnh một tiếng: “Ngươi xuẩn thần tiên, ta hảo ý tới nhắc nhở ngươi, đừng giữ Tần Thanh kia lại. Vậy mà ngươi lại không tin — đúng là chó cắn Lã Động Tân[1], không biết ai là người tốt!”

Lục Cận sắc mặt trắng bệch, nhưng thanh âm đầy lạnh lùng: “Ngươi dẫn ta đến tận đây, chính là để nói mấy lời nhàm chán vừa rồi sao? Giữa Tần Thanh và ta thế nào, lòng ta tự rõ, không đến phiên ngươi lắm lời”

Nam tử kia cười nhạo một tiếng: “Đúng là xuẩn, ta đã nói rõ mọi chuyện vậy mà ngươi còn bảo hộ cho y. Ngươi thật sự cho rằng y động tâm với ngươi? Với dung mạo của ngươi, hồ yêu tầm thường trong tộc chúng ta cũng thấy chướng mắt, huống chi là y đường đường huyền hồ chủ, sẽ chung tình với ngươi chắc?”

Lục Cận bất vi sở động, chỉ lạnh lùng nói: “Thế thì liên quan gì tới ngươi?”

Yêu hồ kia đương nhiên là Tần Thức, ngày ấy gã đánh nhau với Tần Thanh một trận, chạy khỏi động liền suốt ngày loanh quanh ở Tê Long sơn, che giấu yêu khí, tùy thời tìm kiếm cơ hội hạ thủ Tần Thanh. Ngày hôm nay vừa đúng lúc tới gần miếu thổ địa thì đụng phải Lục Cận. Tần Thức nhận ra hắn, thầm nghĩ thần thổ địa này dung mạo nhìn qua không xuất chúng lại không gợi hứng thú, sao có thể vừa mắt Tần Thanh nổi. Nghĩ lại, lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao Tần Thanh cứ quấn lấy hắn, không nén được cười thầm, Tần Thanh kia đã tính toán kĩ lưỡng, chỉ sợ thần thổ địa này vẫn còn chưa hay biết gì đi?

Dương dương tự đắc dẫn dụ Lục Cận tới nơi này, một lần nói hết nguyên nhân Tần Thanh cứ luôn dây dưa với hắn. Cứ tưởng rằng thần thổ địa này hẳn phải vô cùng tức giận, quay đầu liền đi tìm Tần Thanh gây sự, tốt nhất đuổi luôn Tần Thanh ra khỏi động phủ, gã chỉ cần nhàn nhã ngồi làm ngư ông đắc lợi, thừa cơ giết chết Tần Thanh. Ai ngờ Lục Cận này lại bất vi sở động, quả thực là ngoài dự đoán của gã — chẳng lẽ đã sớm biết rồi?

Gã lại không biết mình trong lúc nhất thời đắc ý đã quên che giấu khí tức, yêu khí ngút trời, ngay cả Án Chỉ Hoài ở trong long quân thủy phủ cũng bị kinh động. Bên này Tần Thức vẻ mặt âm tình bất định, thầm nghĩ Lục Cận này xem ra là ngoan cố bảo vệ Tần Thanh, chi bằng sớm giết luôn hắn, dù sao sau này Tần Thanh dựa vào thần thổ địa này có thể thực sự tu thành huyền thiên hồ [2], lúc đó gã càng không phải là đối thủ của Tần Thanh.

Thân thể vừa động, trên mặt hiện nguyên hình diện mạo loài yêu quái, móng tay đột nhiên vươn dài, đầu ngón tay hừng hực cụm hồ hỏa, phóng về phía Lục Cận. Nhưng nửa đường bị một đạo kình phong ngăn trở, người tới tay áo phất lên, đánh tan ngọn hồ hỏa, nhìn nam tử kia lạnh lùng nói: “Yêu hồ từ nơi nào tới, ở trong Tê Long sơn của ta làm càn!”

Lục Cận nhìn thấy người tới, không khỏi ngẩn ra: “Án Chỉ Hoài… Sao ngươi lại ở đây?”

Án Chỉ Hoài quay đầu lại nhìn Lục Cận nói: “Ở trong thủy phủ long quân cũng nhận thấy bên trong Tê Long sơn đột nhiên yêu khí đại thịnh, đương nhiên phải gấp gáp trở về”. Chỉ là yêu hồ lạ mặt này, dường như có liên quan tới Tần Thanh — từ đoạn đối thoại mới rồi giữa gã và Lục Cận có thể nghe ra được một ít manh mối.

Mắt thấy lại thêm một cường địch, mặc dù Tần Thức không biết Án Chỉ Hoài này lai lịch ra sao, có điều mới rồi chỉ bằng một cái phất tay áo liền đánh văng hồ hỏa của gã, Tần Thức kinh hoàng, sợ tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này không phải dễ ứng phó. Lấy một chọi hai, phần thắng không nhiều, cũng không ham chiến, chỉ cười lạnh bỏ lại một câu cho Lục Cận: “Ngươi si mê Tần Thanh như vậy, sau này y đạt được mong muốn, vứt bỏ ngươi, lúc đó chớ trách ta chưa từng nhắc nhở ngươi”

Tiếng nói vừa dứt, đã không còn thấy thân ảnh.

Y đã bỏ chạy, Lục Cận cũng không muốn đuổi theo. Án Chỉ Hoài nhìn lại nhìn sắc mặt hắn, nhớ tới mấy lời vừa rồi của yêu hồ kia, dường như có thâm ý — luôn mồm nói Lục Cận đừng gì đó với Tần Thanh, rốt cuộc là gã đã nói gì với Lục Cận?

“Hiện giờ ngươi… với Tần Thanh rốt cuộc là thế nào?” Suy cho cùng vẫn có chút lo lắng, Án Chỉ Hoài không nhịn được mở miệng hỏi.

Lục Cận thoáng đỏ mặt. Khoảng thời gian này Tần Thanh ngược lại rất ngoan ngoãn, mỗi ngày chỉ quấn lấy hắn ôm ôm ấp ấp một phen, kiếm được một lần vành tai tóc mai chạm nhau [3] đã thỏa mãn, có lẽ cũng biết Lục Cận đối với chuyện mây mưa còn có chút không chấp nhận, cũng không cưỡng ép. Lục Cận lúc đầu còn xấu hổ đẩy ra, dần dần cũng không quá chặt chẽ, thỉnh thoảng bị hồ ly này đụng chạm cũng không quá tức giận. Chỉ là hễ mỗi lần Tần Thanh có chút quá phận, muốn lôi kéo Lục Cận lên giường làm mấy chuyện thân mật, chó con kia liền không chịu an phận trong ổ, có nháo trời nháo đất cũng phải trèo lên giường chen vào giữa Tần Thanh và Lục Cận.

Lục Cận mặt rất mỏng, dù nó là một con chó ngốc cũng không thể không biết xấu hổ thân mật với Tần Thanh ở trước mặt nó, vội đẩy Tần Thanh ra, đỏ mặt quay lưng về phía y ngủ. Tần Thanh cực kỳ tức giận, hận không thể cắn chết Lục Hắc kia cho hả giận.

Vì thế suốt mấy ngày nay trong động phủ hồ bay chó nhảy, một đỏ một đen hai cuộn lông lăn vào cắn xé nhau, vô cùng náo nhiệt. Lục Cận rất đau đầu, đành phải trốn ra ngoài đi dạo, đâu ngờ lại đụng phải Tần Thức kia.

Bây giờ Án Chỉ Hoài hỏi, Lục Cận cũng không muốn giấu hắn, buông rủ mi mắt, đáp: “Coi như là… đáp ứng y đi”

Một câu này Án Chỉ Hoài đủ hiểu. Hắn biết tính Lục Cận, lời đã nói thì sẽ làm, nếu quả thật đã đáp ứng, cho dù khuyên gì cũng không được. Chuyện tới ngày hôm nay cũng không biết nói gì nữa, chỉ thở dài: “Ngươi và y đã là tình đầu ý hợp ta cũng không lắm lời nữa. Chỉ có điều mới rồi hồ tinh kia nói, rốt cuộc…”

Lục Cận lắc đầu ngắt lời hắn: “Hồ tinh kia vốn có khúc mắc với Tần Thanh, chắc là mượn cơ hội muốn gây xích mích giữa ta và Tần Thanh, không cần bận tâm”

Nếu hắn đã nói thế Án Chỉ Hoài cũng sẽ không hỏi tiếp, liền bỏ qua. Hắn mơ hồ cảm thấy Lục Cận có tâm sự, chắc hẳn là có liên quan tới đoạn nói chuyện với hồ tinh kia. Nhưng nếu Lục Cận không nguyện nói với hắn, hắn cũng không xen vào, Lục Cận cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tự có tính toán của mình.

Chú thích:

[1] chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân là một trong bát tiên, câu này ý nói không biết người có lòng tốt, hay ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm.

[2] thiên hồ: hồ ly tu luyện nghìn năm có thể lên trời, thành hồ tiên.

[3] vành tai tóc mai chạm nhau: nguyên là nhĩ tấn tư ma, cụm từ hình dung cảnh thân mật.