Trên mặt hơi cứng lại, Ân Qua Chỉ hơi buông lỏng sức trên cổ nàng.

Đúng vậy, hắn cũng sẽ không cưới nàng, thật đúng là có thể trông cậy vào một kỹ nữ tâm toàn ý nhất một đời một kiếp với mình hay sao? Làm cái nghề này, ăn nói êm tai thiếu sao được, hắn cũng gặp qua không ít nữ nhân, nghe lời ba hoa chích chòe cũng không ít, sao lại cho rằng nàng ta nói lời này là thật vậy?

Đại khái là vì trên giường quá hài hòa, Ân Đại hoàng tử thầm nghĩ, hài hòa đến mức hắn có chút tham lam lưu luyến cái hương vị kia, cho nên nhân tiện hắn cũng có chút tham lam lưu luyến người cho hắn cái hương vị đó.

Phong Nguyệt liếc hắn, nhìn trong mắt hắn thần sắc phức tạp, cười khúc khích, duỗi đôi chân dài thanh mảnh qua vòng eo hắn: "Công tử hà tất nghĩ nhiều như vậy? Vào cửa chính là khách, nô gia là nữ nhân hầu hạ, cũng không có gì không tốt mà. Coi nô gia như một món đồ, không thì cũng thôi?"

Trong mắt người trước mặt mang theo ghét bỏ, nhưng cũng không đẩy nàng ra. Phong Nguyệt lập tức được voi đòi tiên, đứng dậy trực tiếp leo lên người hắn, nháy mắt nói: "Công tử nếu không muốn nô gia hầu hạ người khác, có thể chuộc nô gia ra mà?"

Nghĩ còn lớn mật hơn! Ân Qua Chỉ cười lạnh, mặc kệ nàng leo, lập tức liền nằm trên giường.

Cứ vậy một bộ hồng sa đè nặng hắn, hai bàn tay bó kín mít chỉ lộ ra móng tay đặt ở ngực, trên mặt nàng mang theo nụ cười giả lả làm người ta chán ghét, nhìn khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.

Phong Nguyệt cũng không thoải mái! Người này một thân thể cứng như sắt, cộm đến mức khiến nàng sinh đau, lại vẫn luôn là nàng tự mình bò lên tới, sau đó lại ngượng ngùng đi xuống. Người dưới thân không nói tiếp, trong phòng liền lâm vào yên tĩnh.

Vốn dĩ nói mấy lời kia cũng không trông cậy vào việc hắn có thể đáp lại, rốt cuộc thì chơi gái ở thanh lâu là phong lưu, nhưng cưới gái thanh lâu về nhà cũng chỉ là đồ hạng hai. Kỹ nữ chỉ là đồ vật trong tay đàn ông, càng là thứ hàng hóa ngàn người gối vạn người nếm, là người có chút thân phận thì chắc chắn không có khả năng chuộc thân cho kỹ nữ. Vận khí tốt có thể gặp được thương nhân có tiền, vận khí không tốt thì cũng chết già trong ngõ vắng.

Ngẫm lại cũng thật là thảm.

"Cho dù ngươi có gặp được Thái Tử, hắn cũng sẽ không cưới ngươi." Người dưới thân đột nhiên mở miệng, ngực chấn động khiến Phong Nguyệt run run: "Hả?"

Sau khi phản ứng lại lời hắn nói, nàng bật cười: "Muốn Thái Tử cưới nô gia, không phải càng vớ vẩn sao? Nô gia không có chí lớn như vậy đâu. Chỉ là Thái Tử là người dịu dàng lại săn sóc, tướng mạo cũng rất được, nếu có thể cạnh hắn cũng không tồi."

Ân Qua Chỉ mỉa mai nhìn nàng một cái, lạnh giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta không dịu dàng, không săn sóc?"

Này không vô nghĩa sao? Còn rất tàn bạo vô tình!

"Không đâu, sao có thể chứ?" Phong Nguyệt trong lòng mắng nhưng trên mặt lại cười, càng mềm mại như nước, nói: "Công tử cũng rất tốt."

Nói xong, đôi chân liền hướng thắt lưng của người đó cọ cọ.

Ân Qua Chỉ không cản nàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn sang.

Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ tán tỉnh một chút, không nghĩ người này còn thật sự bày một bộ dáng chờ được hầu hạ, Phong Nguyệt cười gượng, nhìn bàn tay vẫn đau đau của mình.

Đai lưng mà nàng đang đùa giỡn kia cũng được cởi ra, ngay cả khi đang quỳ!

Phong Nguyệt cam chịu dịch thân mình, lui ra phía sau vài bước, ngồi quỳ ở trên đùi hắn, hai tay để qua một bên, cúi người dùng răng cắn. Răng mèo trắng như tuyết sắc bén, vừa cọ vừa cắn, chốc lát đã mở được dây lưng.

Mệt đến mức thở hổn hển vì kiệt sức, Phong Nguyệt ngẩng đầu đắc ý cười, đang muốn nói răng mình không tệ chứ? Kết quả liền đối diện với ánh mắt hơi chút dụ.c vọng của Ân Qua Chỉ.

"Thủ đoạn của ngươi đúng là không ít."

Giọng nói hơi khàn khàn, Ân Qua Chỉ đứng dậy liền đem nàng đè trên giường, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng, ánh mắt hơi mờ mịt: "Buổi sáng, cũng là cái miệng này cắn áo ngoài Quan Chỉ."

Bỗng nhiên nổi một trận rùng mình, Phong Nguyệt run run, một đôi mắt hồ ly ngập nước nhìn hắn: "Tay của nô gia chẳng phải không đủ sức sao?"

"Đúng không?"

Hai chữ không mặn không nhạt, làm người đoán không được là cái gì cảm xúc, Phong Nguyệt có chút khẩn trương, đang muốn lại nói cái gì đó để hòa hoãn không khí, kết quả đã bị người kia chặn môi lại, triệt để ngăn chặn.

Linh Thù ở bên ngoài sốt ruột, cô gái nhỏ 11-12 tuổi gấp đến độ tuột búi tóc. Nhưng Quan Chỉ đã chặn lại, nàng căn bản không vào được, chỉ có thể tiếp tục trừng hắn.

Quan Chỉ thực vô tội, vuốt chóp mũi, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng vội, chủ tử nhà ta sẽ không làm gì cô nương nhà ngươi đâu."

Khó gặp được cô gái làm ngài ấy có chút thích, tuy rằng không biết thích chỗ nào, nhưng nếu ngài ấy lại tới Mộng Hồi Lâu, vậy tất nhiên không phải muốn mạng rồi.

"Cứu mạng!"

Vừa nghĩ tới đây, bên trong liền truyền ta tiếng kêu cứu triền miên lâm li bi đát. Quan Chỉ mặt đỏ lên, âm thầm mắng chủ tử nhà mình một câu không biết xấu hổ.

Bên ngoài còn trẻ nhỏ đấy, không thể nhẹ chút sao!

Linh Thù vừa nghe, nước mắt "tóc" rơi xuống, nắm đấm nhỏ hướng thẳng người Quan Chỉ: "Ngươi tránh ra cho ta!"

Quan Chỉ nắm lấy nắm tay nàng, thở dài: "Ngươi nghe ta giải thích, bọn họ......"

"Ta không nghe ta không nghe!" Linh Thù dậm chân: "Lần trước hắn tới, chủ tử nhà ta trên người đều là tím xanh tím đỏ, hắn chắc chắn đã đánh chủ tử nhà ta! Ngươi để ta đi vào!"

Này...... Nên giải thích như nào mới ổn đây? Nắm đấm vô hại kia, Quan Chỉ xấu hổ cười. Theo lý thuyết chủ tử nhà hắn là không trầm mê sắc dục, trước đây mấy cô nương được đưa đến Đông Cung, tuy rằng phần lớn đều được sủng hạnh nhưng cũng chưa từng có ai trên người để lại dấu vết. Hiện giờ thì...... Đại khái là nghẹn lâu lắm rồi chăng?

Quan Chỉ nghĩ cũng không rõ, Ân Qua Chỉ cũng không rõ bản thân mình. Lúc xuống giường, Phong Nguyệt khiến hắn vạn phần ghét bỏ, nhưng một khi đã dây dưa, hắn lại mặc kệ không muốn vùng vẫy. Nữ nhân này không biết đã lung tung bừa bãi như thế nào, nàng ta biết hết những điểm nhạy cảm không chịu nổi trên người hắn, giống như yêu tinh dụ dỗ hắn, cám dỗ hắn, kéo hắn vào vũng bùn vô biên.

Không xong rồi...

Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, Ân Qua Chỉ ngồi ở đầu giường, bên cạnh là tiểu yêu tinh đã ngủ say.

Ân Qua Chỉ cúi đầu cẩn thận đánh giá nàng, vẫn cảm thấy nàng có điểm quen thuộc, phảng phất như đã gặp qua nơi nào đó. Nhưng hắn gặp qua quá nhiều người, thật sự không nhớ nổi người nào có bộ mặt như hồ ly như vậy.

Hắn duỗi tay nhéo tay nàng nhìn nhìn, ngón tay giống như có chút tím.

Nên đổi thuốc rồi chăng?

Dù sao cũng ngủ không được, hắn dứt khoát xuống giường, cầm hòm thuốc bên cạnh giàn trồng hoa, sau đó ngồi ở mép giường, cởi bỏ mảnh vải bố trắng trên tay nàng ra.

Ở quân doanh đã lâu, hắn băng bó miệng vết thương so với quân y còn thuần thục hơn, Ân Qua Chỉ thong thả ung dung cuốn tấm vải lại, chờ cuốn xong toàn bộ tấm vải bố trắng trên tay lên, hắn cúi xuống nhìn.

Trên cổ tay vẫn còn quấn dây lụa đỏ.

Hắn cười nhạo một tiếng, cảm thấy cô gái này đúng là có tính xấu, tay dù có phế đi rồi còn vẫn nghĩ cách dụ dỗ người sao? Dây lụa đỏ này hắn nhớ rõ, phất lên nhìn rất đẹp, nhưng cũng không đến mức đến lúc này vẫn còn quấn tay đấy chứ.

Đang định giơ tay muốn cởi ra, người trên giường đột nhiên bừng tỉnh: "Dừng tay!"

Rống lên một tiếng hung dữ đến mức mấy cô nương bên phòng cách vách và khách nhân đều hoảng sợ.

Ân Qua Chỉ nhíu mày: "Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?"

Mồ hôi lạnh ròng ròng, Phong Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn người này, lại nhìn sang tay mình.

Nàng lại làm ác mộng, mơ thấy trong đại lao ở nước Ngụy, có người cầm một cây đao mảnh như lá liễu muốn cắt gân tay mình.

Hóa ra chỉ là giấc mộng, tốt quá.

Chỉ là... Phong Nguyệt cúi đầu nhìn cổ tay quấn lụa đỏ, bật cười, cười đến hốc mắt đỏ lên.

Gân tay nàng đã sớm bị đứt từ lâu, không đến phiên người trong mơ động thủ.

Ân Qua Chỉ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, không hiểu sao cảm thấy ngực không thoải mái, cũng mặc kệ lụa đỏ kia, cầm thuốc bôi lên tay nàng, lại quấn thêm một vòng nữa cho chắc chắn, sau đó liền lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Ngày mai còn có việc, đừng quấy rầy ta."

Rốt cuộc là ai quấy rầy ai đây? Phong Nguyệt nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt chậm rãi chuyển sang màu máu.

Nếu trên con đường thành công có một lối đi tắt, vậy thì cứ tính lối tắt đó là hắn, cô cũng sẽ dẫm một chân lên! Quan gia cả nhà đầy nợ máu, vô số mạng người vô tội đều có một phần tội nghiệt của Ân Qua Chỉ, nếu hắn đã đưa tới cửa, nàng không có lý do gì phải sợ hãi!

Hít sâu một hơi, Phong Nguyệt dần hồi sức, nằm xuống theo hắn.

Rạng sáng hôm sau, Ân Qua Chỉ rời đi. Phong Nguyệt đứng dậy trang điểm, bình tĩnh nhìn khuôn mặt trong gương kia.

"Chủ tử." Linh Thù nước mắt lưng tròng đứng ở phía sau: "Nô tỳ không thể bảo vệ tốt ngài."

Vừa nghe lời này, Phong Nguyệt rốt cuộc cười tươi, quay đầu lại nhìn nàng: "Ta còn có thể trông cậy ngươi tới che chở sao? Hơn nữa cũng không có gì nguy hiểm, ngươi bảo vệ ta cái gì chứ?"

Linh Thù chỉ vệt đỏ trên cổ cô, càng áy náy: "Hôm qua không phải khách nhân kia đánh ngài sao?"

Phong Nguyệt: "......"

Nàng mang theo vẻ mặt hiền từ xoa đầu tiểu nha đầu này, bật cười: "Đây không phải hắn đánh đâu, ngươi không cần lo lắng. Nhanh, cầm bạc này đi mua ít bánh đậu xanh."

Lại mua? Linh Thù xoay người, nhìn hộp đồ ăn trên giàn trồng hoa: "Ơ? Lần trước mua nhiều như vậy, ăn hết rồi sao?"

"Chủ tử nhà ngươi thích nhất ăn bánh đậu xanh, cho nên ăn hết cả rồi." Phong Nguyệt mặt không đỏ tim không đập mà lừa gạt trẻ nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Mau đi đi, nhớ rõ mua ở nhà cuối phố Hưởng Ngọc, nhà đó là nhà hợp vị ta nhất."

"Vâng!" Linh Thù đồng ý, nhận bạc vụn từ trong tay Phong Nguyệt đi ra ngoài.

Cửa hàng bán bánh đậu xanh ở cuối phố Hưởng Ngọc đã mở 3 năm, do một dôi vợ chồng hiền lành tốt bụng kinh doanh, thấy Linh Thù, bà chủ rất nhiệt tình: "Cô bé lại tới mua bánh đậu xanh à?"

Linh Thù duỗi tay đem bạc đưa qua, ngoan ngoãn nói: "Chủ tử nhà ta nói bánh đậu xanh chỗ ngài ăn ngon nhất."

"Bánh đậu xanh nhà chúng ta khách nhân nào ăn qua cũng khen!" Bà nhận bạc, không bỏ vào túi tiền phía dưới mà lặng lẽ đưa cho chưởng quầy ở phía sau, bà chủ tiếp tục đưa Linh Thù bánh đậu xanh, chủ quầy cầm tiền đi ra hậu viện.

Việc Ân Qua Chỉ thu đồ đệ đã được giải quyết, hai vị thiếu gia của Từ gia và An gia hôm nay liền đến phủ Sử Thần bái sư.

Sau khi kính trà hành lễ xong, Ân Qua Chỉ nhìn bọn họ nói: "Các ngươi được Thái Tử điện hạ cho phép, nhập môn làm đệ tử của ta, cũng là nhóm đồ đệ đầu tiên Ân mỗ thu nhận. Bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ đi theo ta tập võ học văn, có cái gì muốn biết đều có thể hỏi ta."

Hai vị thiếu gia đều hết sức vui vẻ "Đồ nhi nhất định theo sát sư phụ, lúc nào cũng học tập!"

Quan Chỉ từ bên ngoài tiến vào, nói thầm bên tai Ân Qua Chỉ:"Bên ngoài yên tĩnh rồi, mọi người đều nói là Thái tử chọn người, nếu trước mắt có dị nghị cũng chỉ đều nghị luận Thái Tử thôi."

+