Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 149: Kiếm khí trùng trùng

Huyền hỏa phần thân của Phong Nhược vốn có được thực lực của Trúc Cơ hậu kỳ, nay lại được dung hợp thêm hỏa diễm màu tím nữa, khiến cho thực lực lại càng tăng thêm một tầng, tuy không đạt tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ nhưng cũng không kém xa bao nhiêu, nhất là có thể tùy tâm mà điều khiển Tru Ma Kiếm, thật sự hiệu quả khó lường!

Tru Ma Kiếm dù gì cũng là một trong thập đại linh binh của Tu tiên giới, cho dù hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Tru Ma Kiếm nhưng những người tu đạo có tu vi Kim Đan kỳ bình thường cũng không có khả năng chống lại được.

Có thể nói, với Huyền hỏa phần thân và Tru Ma Kiếm thật sự Phong Nhược hoàn toàn có năng lực đối đầu cùng những người tu đạo Kim Đan sơ kỳ.

Đương nhiên, nói một cách chính xác là cũng chỉ có thể chống cự lại mà không phải thật sự đánh bại được người tu đạo Kim Đan sơ kỳ, phải biết rằng người có tu vi Kim Đan sơ kỳ cách biệt một trời một vực so với Trúc Cơ kỳ, chẳng những có được phi kiếm sắc bén mà các loại thần thông của người tu đạo Kim Đan sơ kỳ lại càng thêm mạnh mẽ.

Cho nên dưới công kích của đối phương, nếu dựa vào Huyền hỏa phần thân và Tru Ma Kiếm thì Phong Nhược có cơ hội bỏ chạy giữ mạng được.

Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ để người ta kinh hãi hâm mộ lắm rồi, nhất là hiện tại nếu đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì mười phần nắm chắc có lẽ Phong Nhược không dám, nhưng tám phần trong đó ắt hẳn là có thể.

“Tiểu tử ngông cuồng thật! Ta lại muốn xem ngươi có tư cách gì mà dám mở miệng ngông nghênh đến thế” Lúc này có một tên tu sĩ gọi là Minh Thiên bước ra lên tiếng, lập tức một cổ khí thế cực kỳ hung hãn áp chế lên thân hình Phong Nhược, tên Minh Thiên này hẳn là đã trãi qua vô số hiểm nguy trong Ngũ Hành Giới nên sát khí trên người hắn đã đậm đặc hơn xa những người tu đạo thông thường.

Lúc này ở bên sườn núi, tình hình huyên náo đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người tu đạo, ngoại trừ những kẻ có tu vi cực cao ra, còn lại đều biểu lộ nét mặt háo hức mong chờ, nhưng rõ ràng không thấy chút tia kinh ngạc nào trên khuôn mặt bọn họ, hẳn là chuyện tương tự thế này đã thường xuyên xảy ra tại đây rồi.

“Tiểu tử ngông cuồng kia, hiện tại ngươi hối hận còn kịp đấy” Tên Minh Thiên cười lạnh nói, tựa hồ chẳng những riêng hắn nắm chắc phần thắng trong tay mà đồng bọn chung quanh hắn cũng có biểu hiện giống nhau như đúc.

Lúc này Phong Nhược lại dường như không để ý đến tình hình xung quanh, hắn chậm rãi cầm lấy cự thuẫn rồi bước ra ngoài khoảng hai mươi trượng rồi đứng lại, nhìn về phía Minh Thiên lên tiếng: “Ngoại trừ nói nhảm ra, ngươi không làm được gì khác à? Bắt đầu đi“.

Lời nói này của Phong Nhược tự nhiên khiến cho xung quanh bùng lên những tràng cười vang dội, nhất là mọi người nhìn thấy cự thuẫn trên tay hắn lại càng trở hoạt kê hơn bao giờ hết, bởi vì chỉ cần không quá tệ thì bất cứ người tu đạo nào cũng có thể hiểu được, tấm cự thuẫn này đối với công kích của người tu đạo hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.

“Được lắm...“

Minh Thiên lạnh lùng hét lên, cả người lập tức bắn lên cao hai mươi trượng, đồng thời kiếm khí sau lưng hắn cũng rít gào bay ra khỏi vỏ, trong chớp mắt phạm vi xung quanh trăm trượng đã hoàn toàn bị kiếm quang màu xanh thẩm bao bọc lấy, khiến cho mọi người khó phân biệt được đâu là kiếm quang, đâu là bản thể.

Hơn nữa, cũng do trước đó xuất phát từ tình huống tên Minh Thiên đó bật lên cao đã làm cho nhiều người đứng xem bất giác ngẩng đầu lên nhìn, khi đó ánh sáng chói mắt kia đã làm cho đối phương không kịp phản ứng, dẫn tới dễ dàng xảy ra tình huống phân tâm sẽ tạo cơ hội cho tên Minh Thiên kia.

Đáng tiếc Phong Nhược lại không bị vướng vào tình huống như thế, khi kiếm quang màu xanh thẩm bao trùm hết chung quanh thì thân hình của Phong Nhược đã lướt về phía sau gần trăm trượng với một tốc độ rất nhanh, tuy nhiên chỉ có cự thuẫn là còn nằm nguyên tại chỗ.

Thật ra tấm cự thuẫn kia vốn chỉ để ngụy trang mà thôi, Phong Nhược không khờ đến mức cho rằng có thể dựa vào tấm thuẫn này mà ngăn được kiếm quang.

“Chéo... chéo... chéo...“

Thủ pháp ngự kiếm của Minh Thiên thật sự bất phàm, lớp quang mang đầy trời kia cuối cùng hóa thành chín thanh cự kiếm màu sắc rực rỡ, chúng chia ra thành chín hướng tấn công mãnh liệt lên cự thuẫn, nếu đối với vòng bảo hộ bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản được đòn tấn công này, thế nhưng lúc này hắn chẳng những không đánh bại được cự thuẫn kia mà bóng dáng của Phong Nhược cũng không còn thấy đâu nữa.

Nhưng Minh Thiên còn chưa kịp kinh ngạc thì hai đạo kiếm quang ở bên ngoài trăm trượng chớp mắt lướt đến bên cạnh hắn, thì ra Phong Nhược đã đồng thời thi triển ra Mị Ảnh kiếm và Lưu Vân kiếm.

Thật sự hắn rất cảm tạ huyền hỏa phần thân kia, nhờ đó mà thần hồn của Phong Nhược vô tình đã phát triển rất lớn, vốn dĩ lúc trước phân tâm làm hai việc cùng lúc còn hơi chậm chạp, nhưng lần này hầu như khi thi triển ra đã có cảm giác trơn tru như mây trôi nước chảy.

“Hừ, chỉ chút tài mọn“.

Tên Minh Thiên thấy kiếm quang sắc bén ác liệt đồng thời công kích đến gần, đồng thời liếc qua thấy đòn tấn công kia chỉ là nhập môn kiếm quyết Đột Kiếm Quyết mà thôi, tuy rằng hiện tại có cảm giác uy lực mạnh mẽ hơn so với Đột Kiếm Quyết bình thường, nhưng nếu chỉ thế này thôi thì hắn không đáng để vào mắt, ngay cả việc thi triển phòng ngự hắn còn không có hứng dùng đến, lúc này hắn hét một tiếng thật lớn:

“Ảo Ảnh Di Hình“.

Lập tức, thân thể Minh Thiên nhoáng một cái đã quỷ dị xuất hiện bên ngoài phạm vi Đột Kiếm Quyết của Phong Nhược mấy chục trượng, vì thế khiến cho đòn công kích của Mị Ảnh Kiếm hoàn toàn thất bại.

“Tiểu tử kia, ngươi chỉ có chút khả năng đó thôi sao?“

Trong tiếng hét vang, thân ảnh của Minh Thiên cùng quầng kiếm quang xanh thẩm hòa làm một, rồi sau đó bỗng nhiên thấy trên đỉnh đầu Minh Thiên xuất hiện một luồng kiếm quang mờ mịt.

“Hư Thiên Trảm“.

Luồng kiếm quang này bay về phía Phong Nhược đang đứng ở ngoài chừng trăm trượng, nó tựa hồ muốn nuốt trọn Phong Nhược và hết thảy mọi vật chung quanh không còn một mảnh vậy, làm cho đối thủ muốn tránh không còn chỗ nào tránh, muốn trốn cũng không trốn được.

Lúc này những người xem náo nhiệt xung quanh đều sợ hãi mà thán phục, chiêu Hư Thiên Trảm chính là một trong những kiếm quyết nổi tiếng của Ngọc Dương Tông, nghe nói khi tu luyện tới cực hạn, chiều dài của luồng kiếm quang đó thậm chí có thể đạt tới vạn trượng, ngay cả một tòa núi cao cũng có khả năng thoải mái chém thành hai khúc.

Nhưng vào lúc này, khi Hư Thiên Trảm ầm ầm đánh xuống thì Phong Nhược vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng lướt qua một bên tránh đi, quả thật chiêu này so với Ảo Ảnh Di Hình của Minh Thiên vừa nãy không kém hơn chút nào.

Mà lúc này vẻ mặt mọi người xung quanh đều có vẻ trầm xuống, bởi vì thoạt nhìn thì có thể thấy Minh Thiên đang áp chế Phong Nhược, nhưng trên thực tế ai cũng biết cho tới hiện tại Minh Thiên đã tiêu hao rất nhiều pháp lực rồi, nhất là lúc thi triển Hư Thiên Trảm kia, vậy mà cũng không làm gì được Phong Nhược, rõ ràng Minh Thiên đang ở vào cục diện vô cùng bất lợi.

“Vèo, vèo...“ Tiếng kiếm khí bay vun vút trong gió, thanh Mị Ảnh kiếm vừa bị Minh Thiên tránh đi lại lần nữa bắt đầu công kích, đồng thời từ một hướng khác, thanh Lưu Vân kiếm nhìn có vẻ như không đủ lực sát thương cũng xuất ra mười hai tia kiếm khí lao vèo đến đối thủ.

“Hừ...” Một tiếng hừ lạnh chứa đầy vẻ giận dữ của Minh Thiên chợt vang lên, lúc này đây khi pháp lực không đầy đủ hắn không thể nào tiếp tục thi triển Ảo Ảnh Di Hình nữa. Hắn lập tức vung tay lên, hai đạo hào quang màu xanh và hồng nhanh chóng vờn quanh thân thể Minh Thiên tạo thành hai vòng bảo hộ, hiển nhiên pháp khí phòng ngự này so với Bạch Ngọc Cốt Thuẫn của Phong Nhược quả thật có phẩm chất mạnh hơn nhiều.

“Ầm...“ Đột Kiếm Quyết của Phong Nhược lại lần nữa bị bắn ra, mà vòng bảo hộ hai màu kia chỉ lắc lư rồi lại trở về nguyên trạng, tựa hồ không hề bị suy giảm tí nào.

Với kết quả thế này Phong Nhược đã sớm đoán được, chiêu Đột Kiếm Quyết này dù cho kiếm ý của hắn có tăng lên đi nữa thì lực mạnh mẽ thế nào cũng không đủ để so với vòng phòng hộ kia, đúng hơn là chỉ tạm đủ để đối phó với người tu đạo Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi.

Thứ mà Phong Nhược chính thức trông cậy vào chính là Thanh Mộc Lưu Vân Trảm đang theo sát phía sau.

“Phá...!“

Mười hai tia kiếm khí tập trung tấn công vào đúng một vị trí của vòng phòng ngự bảo hộ, nhưng cũng chỉ làm vòng bảo hộ thoáng chao đảo mà thôi.

“Ha ha ha..., ngươi đùa với ta à, chỉ có chút khả năng ấy mà đòi phá vỡ phòng ngự của ta“ Vốn là có chút cảnh giác, nhưng khi thấy vòng bảo hộ không bị gì, tên Minh Thiên liền phá lên cười như điên, nhưng vừa lúc ấy tiếng cười của hắn lập tức buộc phải tắt ngúm.

Bởi vì sau khi mười hai tia kiếm khí bắn ngược trở lại chẳng những không biến mất mà chui cực nhanh vào Lưu Vân Kiếm, rồi cũng hết sức nhanh chóng bắn ra hai mươi bốn đạo kiếm khí khác.

Thầm than một tiếng bất ổn, ngay lập tức Minh Thiên muốn né tránh qua một bên, nhưng hai mươi bốn đạo kiếm khí lại rượt theo rít gào tấn công trực tiếp vào vị trí như lần trước.

Lúc này vòng bảo hộ hai màu xanh, hồng của Minh Thiên bị chấn động kịch liệt rồi hào quang phát tán ảm đạm, quả thật so với lúc trước chỉ còn lại hai ba phần, với tình hình này chỉ kém một chút nữa sẽ lập tức bị vỡ tung ra mà thôi.

Nhưng điều khiến cho Minh Thiên hoảng hồn hơn nữa là ngay lúc hai mươi bốn tia kiếm khí nọ trong chốc lát lại hóa thành bốn mươi tám tia kiếm khí khác, rồi tiếp tục rượt theo hắn.

“Không...“

Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẩm, Minh Thiên bất chấp tất cả, một lần nữa thực hiện Ảo Ảnh Di Hình rồi lập tức chạy ra ngoài xa hai mươi trượng, thế nhưng hắn lại thất vọng một lần nữa khi bốn mươi tám đạo kiếm khí lại tiếp tục rượt theo không buông tha.

“Ngừng lại, ta nhận thua...“

Tình thế quá cấp bách nên Minh Thiên không nhịn được mà quát to lên, bởi vì nếu bị tấn công thêm một lần nữa, chắc chắn pháp khí của hắn sẽ hoàn toàn bị phá hủy, phải biết rằng món pháp khí này đã cứu được tính mạng của hắn trong vô số lần bị nguy hiểm, nên đương nhiên hắn sẽ không muốn nó bị phá hủy tan tành.

Ngay lúc Minh Thiên hô lên nhận thua, Phong Nhược vội vàng điều chỉnh phương hướng cho bốn mươi tám tia kiếm khí đổi hướng tấn công vào mặt đất ở cách Minh Thiên vài trượng, lập tức mặt đất nơi đó bị bay lên vô số đá vụn, phải chờ một hồi đất cát mới tan đi thì chỗ vừa nãy đã xuất hiện cái hố to sâu mấy trượng.

Mắt thấy cảnh này, cơ hồ tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, ai cũng thật không ngờ lực công kích của bốn mươi tám tia kiếm khí đó lại khủng bố đến như thế, e rằng cho dù là phi kiếm của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đi nữa thì lực công kích cũng chỉ đến thế là cùng.

Riêng bản thân Phong Nhược lúc này lại hoa mắt chóng mặt, phải mất một hồi lâu hắn mới khôi phục lại bình thường, nhưng rõ ràng trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, không phải vì hắn đánh thắng Minh Thiên mà cũng chẳng phải do hắn có thể xuất ra bốn mươi tám đạo kiếm khí đó.

Nguyên nhân chính là hắn phát hiện lúc mình đang thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm, cỗ lực lượng vốn dĩ thuộc về Thanh Mộc Thần Tinh trong cơ thể hắn lại có thể chủ động tiến hành phối hợp.

Nghĩ đến hiện tại nếu như không phải vì thân thể của hắn vẫn còn quá yếu, kinh mạch không cách nào chịu nổi nếu bị cổ lực lượng kia tàn phá, đừng nói bốn mươi tám đạo kiếm khí, dù muốn nhiều hơn đi nữa, thậm chí có thể xuất ra một lần đạt tới chín mươi sáu tia kiếm khí cũng có khả năng.