Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 12: Lão bà bà

“Không xong! Thế này thì thảm rồi !”

Trong khu rừng Linh Tang nằm trên ngọn chủ phong (1) thuộc Thanh Vân Sơn, Phong Nhược nhìn chín cái kén tằm màu trắng khổng lồ mà khóc không ra nước mắt, sau khi hắn từ Đông Phong chạy như điên về tới nơi, đầu tiên đã nghĩ đến chín con Tuyết Linh Tằm, thật đáng tiếc bởi vì hắn bị Ngân Sắc Tri Thù kia ngăn trở một thời gian ngắn nên đã khiến cho chín con Tuyết Linh Tằm này không được ăn Linh Tang Diệp, vì vậy kết quá đám Tuyết Tằm phải nhả tơ kết kén, rồi đồng loạt tiến vào trạng thái ngủ say.

Giờ đây, chẳng những Phong Nhược không hoàn thành nhiệm vụ trong quý này, lại càng có khả năng gặp phải phiền phức to lớn khác, bởi vì Tuyết Linh Tằm một khi kết kén thì có thể phá kén thành bướm, tiến giai thành linh thú cấp hai Linh Tang Điệp, tuy nhiên không phải con Tuyết Linh Tằm nào cũng có thể tiến giai, trong một trăm con chưa chắc đã xuất hiện một con Linh Tang Điệp đâu, còn như không thể tiến giai thì hậu quả chính là phải chết.

Cũng chính vì thế nên từ trước đến nay Thanh Vân Tông đều nghiêm cấm việc đệ tử đời thứ ba vì muốn có Tuyết Linh Điệp mà tự ý để cho Linh Tằm kết kén, trong tình huống thông thường, chỉ khi nào cho chúng phục dụng một ít linh dược đặc thù thì tỷ lệ tiến giai của Tuyết Linh Tằm mới có thể tăng lên thêm chút đỉnh.

Chín con Tuyết Linh Tằm này của Phong Nhược tất nhiên không có cơ hội phục dụng những loại linh dược đặc thù kia, huống chi lại bị bỏ đói rất nhiều ngày rồi, có thể nói nếu như kết kén trong tình huống này thì căn bản sẽ không có khả năng tiến giai được, kết quả cuối cùng chỉ là chết hết mà thôi !

“Thôi rồi, thôi rồi, một con Tuyết Linh Tằm giá mười viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, chín con đó ... chẳng phải là chín mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp sao ! Quả thật đây cũng là giá tương đương với một con Bạch Vũ Hạc ! Mình làm sao mà trả hết được đây ?” gương mặt Phong Nhược tràn ngập vẻ bất đắc dĩ mà lẩm bẩm.

Sau khi tính đủ thứ đường (2), Phong Nhược quyết định nên chủ động nhận lỗi sẽ tốt hơn cả, bởi theo tình hình hiện tại cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không thể chạy thoát, hơn nữa chẳng có thú cưỡi phi hành nên cơ bản không thể vượt qua vách núi cao vạn trượng của Thanh Vân Sơn được.

Sắp xếp ổn định lại tinh thần, Phong Nhược liền mang theo chút lo lắng bồn chồn bước về phía sơn môn Thanh Vân Tông, người chuyên phụ trách thu thập Tơ Tuyết Tằm và Hương Linh Đạo của Thanh Vân Tông là một bà lão già đến không biết bao nhiêu tuổi, trên gương mặt chi chít vết nhăn, mái tóc bạc rối bời, hơn nữa còn khoác lên người một chiếc áo choàng đen đúa, mới nhìn qua quả thật là âm trầm đáng sợ, mỗi lần trông thấy bà lão gớm ghiếc như ma kia, Phong Nhược đều cảm thấy phập phồng lo sợ.

Thật ra cũng không phải chỉ mỗi mình Phong Nhược sợ bà lão này, đám người Khúc Phong, Khổng Phi càng sợ lão muốn chết, bởi có lẽ từ nhỏ bọn họ đã tiếp xúc với bà lão kia nên sự sợ hãi ấy đã ăn thật sâu vào tim.

Mà đáng ghét hơn chính là, tất cả bánh gạo của Thanh Vân Tông đều do bà lão này tự tay chế biến và cấp cho, sỡ dĩ Phong Nhược chán ghét bánh gạo như thế, phần lớn nguyên nhân từ bàn tay tựa như cành cây khô của lão, dù chỉ tưởng tượng thôi hắn cũng đã cảm thấy dựng tóc gáy !

Chỗ ở của bà lão kia cũng không nằm trong sơn môn Thanh Vân Tông, mà trú trong một sơn cốc nhỏ cách đó không xa.

Cảnh vật trong sơn cốc này ngược lại rất hấp dẫn, có dòng suối nhỏ róc rách chảy qua tạo nên hồ nước nho nhỏ như tấm gương chiếu sáng ngay bên trong sơn cốc, hai bên bờ suối là rừng trúc xinh đẹp, từng đàn hồ điệp uyển chuyển bay múa, khiến cho những người lần đầu nhìn thấy có cảm giác nơi này giống như tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng tất cả mọi người đều biết ... nơi này trông giống như một sào huyệt của ác ma hơn.

Phong Nhược lo lắng đi dọc theo con đường nhỏ trải đầy đá xanh bên trong rừng trúc, đồng thời cũng hơi kinh sợ mà nhìn lên từng đàn hồ điệp rực rỡ đang bay lượn không ngừng trên đầu hắn, nhìn sơ qua cứ tưởng hắn đang giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, thế nhưng hắn biết mình đang bị quản thúc chặt chẽ.

Những con bướm này thoạt nhìn như vô hại, nhưng trên thực tế chúng là linh thú cấp hai Thải Vân Điệp, tính cách cường bạo tàn nhẫn, lại thích uống máu tươi, đối tượng nào bị chúng công kích cuối cùng đều sẽ biến thành những xác khô, mà càng không may hơn nữa, những con Thải Vân Điệp này chính do lão bà bà kia thuần dưỡng.

Cũng bởi như thế, Phong Nhược mới quyết định phải thành thật để nhận được sự khoan hồng, thật sự hắn không dám tưởng tượng ra tình cảnh khi mình bị một bầy Thải Vân Điệp đuổi giết sẽ bi thảm đến cỡ nào.

Rẽ qua một góc quanh, con đường phía trước dần dần trở nên rõ rệt, hồ nước nhỏ yên tĩnh kia ở ngay trong tầm mắt, cách bờ hồ không xa là một tòa trúc lâu tinh xảo, phía dưới trúc lâu ngập tràn muôn hoa nở rộ, mùi hương thơm ngát bay dạt dào theo làn gió.

Nhưng trong phong cảnh xinh đẹp đó có một bóng đen đang khom lưng ngồi ở một góc, thoáng nhìn y như một bộ xương người đen đuốc.

Phong Nhược không phải là người nhát gan, trong cuộc chiến dai dẳng mấy chục năm nơi chiến trường, ít nhất hắn cũng đã giết chết mấy trăm kẽ địch, thế nhưng ngay lúc này khi vừa trông thấy bà lão kia, trái tim của hắn lại không thể kềm chế được mà điên cuồng đập “Thìch thịch ...”, ngay cả mái tóc sau lưng cũng đồng loạt dựng đứng lên.

“A … a, vãn ... vãn bối ... xin bái ... xin bái kiến .... tiền bối !” Phong Nhược cố đứng giữ khoảng cách, sau đó lắp bắp mà hành lễ nói.

“Kẹtzzz” Một âm thanh do xương cốt ma sát nhau vang lên rất rõ ràng, bà lão kia từ từ quay đầu lại, dùng đôi mắt tựa như ngập tràn tia lửa quỷ dữ mà soi thấu Phong Nhược, đến lúc này mới dùng cái giọng khàn khàn khô khan nói : “Mau nộp lên đây đi !”

Giọng nói này Phong Nhược đã nghe qua hai ba lần, nếu như là mọi khi thì hắn chỉ cần ngoan ngoãn đem Tơ Tuyết Tằm dâng lên, rồi sau đó có thể chuồn đi thật nhanh, nhưng hiện giờ dù là một sợi Tơ Tuyết Tằm đi nữa hắn cũng không có !

“Hồi ... hồi bẩm tiền bối, vãn bối … không có … Tơ Tuyết Tằm” Phong Nhược cố lấy dũng khí nói thật cẩn thận từng li từng tí, nhưng giọng nói ấy càng lúc càng nhỏ, dường như có thể đoán được kết cục hắn sẽ gặp mưa to gió lớn đến cỡ nào, hoặc có lẽ sẽ bị những con Thải Vân Điệp kia hút sạch máu mà biến thành thây khô chăng !

Thế nhưng bà lão kia cũng không nói gì thêm, tựa hồ như bỏ ngoài tai những lời nói của Phong Nhược, nhất thời xung quanh hồ nước nhỏ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Rốt cục, ngay lúc Phong Nhược toát mồ hôi lạnh liên tục mà không biết phải làm sao cho phải thì bà lão kia mới chậm rãi nói : “Tuyết Linh Tằm kết kén rồi à, thôi thì mỗi ngày ngươi hãy dùng pháp lực tẩm bổ cho chúng một canh giờ có lẽ sẽ có khả năng ấp ra một con Tuyết Linh Điệp, đến lúc đó có thể lấy công chuộc tội, bằng không thì ... ngươi sẽ thiếu của bổn tông chín mươi viên Ngũ Hành Thạch, mau lui xuống đi !”

“Vâng ! Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm !” Phong Nhược sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ lão bà bà lại dễ nói chuyện như thế, thế nhưng hắn không nghĩ ngợi gì thêm nữa mà lập tức cung kính thi lễ rồi cẩn thận lui ra.

Mãi đến khi thân ảnh của Phong Nhược biến mất, khóe miệng khô nứt của bà lão kia mới khẽ giật giật, lẩm bẩm : “Ha ha ! Thế mà đã lên Luyện Khí sơ kỳ rồi, tiểu tử này cũng có chút thú vị đây !”

Đương nhiên Phong Nhược không biết bà lão ấy đánh giá hắn thế nào, sau khi vượt qua ngã rẽ trông hắn giống như gặp quỷ vậy, một mạch chạy như điên ra ngoài, mãi đến khi rời khỏi tiểu cốc hắn mới thở phào một hơi, không còn cách nào khác, cho dù hiện tại hắn đã là Luyện Khí sơ kỳ, cũng miễn cưỡng coi như chính thức bước vào hàng ngũ người tu đạo rồi, nhưng khi đối mặt với bà lão kia lại có một cảm giác sợ hãi phát ra tận đáy lòng !

“Trời ! Thật không nghĩ ra làm cách nào những tên đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông kia lại chịu đựng được !” Phong Nhược có cảm giác bị ức chế mà cảm thán nói, “Nhưng dù sao đi nữa, dường như bà lão đó cũng không phải không nói đạo lý, vẫn còn nghĩ biện pháp giúp hắn chính là dùng pháp lực tẩm bổ, hắc ...! May mắn là bây giờ pháp lực của mình đã tăng nhiều, bằng không thì chẳng phải sẽ bị chín con Tuyết Linh Tằm kia ép khô queo hay sao ?”

“Ồ ? Tại sao không đem chín con Tuyết Linh Tằm kia đặt bên cạnh Mộc Linh Thạch chứ !” trong đầu Phong Nhược bỗng lóe lên linh quang, chuyện này xem như nhất cữ lưỡng tiện, bởi vì linh khí do Mộc Linh Thạch phát ra cực kỳ dồi dào, hơn nữa chỉ cần không làm gián đoạn mối liên hệ giữa linh thạch đó với những rễ cây thì linh khí của nó cũng sẽ không bị khô kiệt đi, đồng thời quá trình tu luyện của mình cũng sẽ không bị trì hoãn !

Nghĩ tới đây, Phong Nhược nhịn không được mà vui mừng ra mặt, bởi vì nếu làm như thế thì không thể nghi ngờ gì nữa tỷ lệ tiến giai lên Tuyết Linh Điệp của chín con Tuyết Linh Tằm kia sẽ tăng lên nhiều, mình chỉ cần nộp một con Tuyết Linh Điệp lên cho bà lão kia là được, số Tuyết Linh Điệp còn lại thì mình giữ lại nuôi dưỡng, đây là linh thú cấp hai đó ! Chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút nữa thôi thì con nhện chết tiệt kia còn tính là gì, lúc đó chẳng phải là muốn thịt khi nào cũng được sao !

(1) Chủ phong : ngọn núi cao nhất cũng là ngọn núi trung tâm của toàn bộ các dãy núi xung quanh.

(2) Nguyên văn : trái lo phải nghĩ.