Phong Mang

Chương 282: Liệu sự như thần

Vương Trung Đỉnh một giây trước còn bị đồng hồ tinh xảo hấp dẫn, sau đó lại lấp tức bởi vì một cuộc điện thoại của tiểu Lương mà gạt bỏ không để ý.

"Vương tổng, sự tình đã điều tra xong."

Nghe được tiền căn hậu quả toàn bộ sự việc, đại não Vương Trung Đỉnh nháy mắt trống rỗng. Chu Lê vừa nhìn thấy phản ứng này của Vương Trung Đỉnh, trong lòng liền minh bạch đại khái rồi. Âm thầm phỉ báng nói: khi nào gọi đến không được? Cố tình lại...

Bất quá suy xét đến sứ mệnh vĩ đại "Trả thù Phùng Mục Chi", Chu Lê không thể không đứng lên nói: "Nếu Vương tổng có việc cần vội, tôi xin về trước."

Chu Lê đi rồi, Nhị Lôi thăm dò hỏi "Người này còn tính lưu lại sao?"

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh không tốt.

Y lúc ban đầu đưa Chu Lê về công ty, chính là muốn dấy lên lửa tình cho nàng cùng Thái Bằng, từ đó đạt được mục đích tiêu diệt tình địch, kiềm chế đối thủ. Không ngờ Thái Bằng đại sắc lang này lại có thể chơi nổi một bộ "Thủ thân Như Ngọc", đối mặt món ngon như thế vẫn lù lù bất động, toàn tâm toàn ý coi trọng cái tên nhị hàng kia.

"Hắn được người hiếm lạ đến như vậy sao?" Vương Trung Đỉnh nhịn không được lên tiếng phun tào.

Nhị Lôi không cẩn thận lại nói đại ra lời thật lòng.

"Hắn được người hiếm lạ bao nhiêu, chính trong lòng ngài còn không rõ sao?"

Ánh mắt sắc bén của Vương Trung Đỉnh quả nhiên quét tới. (chuyên hỏi ngu Lôi ca xong lại quay sang lườm người =))

"Ai hiếm lạ hắn?"

"Ách..." Nhị Lôi nghẹn lời, "Tôi... tôi hiếm lạ hắn..."

Thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh không thích hợp vội vàng sửa miệng, "Không phải, không phải, không ai hiếm lạ hắn..."

Thấy sắc mặt lại không đúng lại tiếp tục sửa miệng, "Vẫn không phải... Cái kia..."

Hung hăng tự cho mình một tát, ta không đâu tự nhiên lắm mồm làm gì đây?

Vương Trung Đỉnh hất cằm, "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi."

"Chu Lê bên kia anh tính toán..."

"Hết thảy giao cho Phùng Tuấn lo liệu, tôi không muốn tiếp tục nghe đến cái tên này."

Nhị Lôi truy vấn: "Phía Hàn Đông thì sao?"

"Tôi đều có định đoạt."

Nhị Lôi đi rồi, người vừa xưng "Đều có định đoạt" kia nháy mắt thần tình buồn rầu. Nếu ngay sau đó có người tiến vào, tuyệt đối không tin trước mắt mình chính là Vương tổng.

Trên thực tế, hai ngày sau khi phát tiết Vương Trung Đỉnh liền đã hối hận, khi vừa nghe nói Du Minh bị đánh, trong lúc mơ hồ đã ngửi được mùi âm mưu. Nhưng lúc ấy y vẫn chấp nhất cho rằng Hàn Đông nếu tư tâm vô tạp niệm, sẽ không bị người dùng loại phương pháp này đối phó.

Hiện tại lại nghĩ đến thời điểm cường bạo Hàn Đông, hắn nói câu "Cho anh một ngày đau lòng" kia, trong lòng không khỏi cảm khái: Hàn Đại Tiên Nhi quả nhiên liệu sự như thần....

Giờ này khắc này, Hàn Đông vừa tới bệnh viện không bao lâu.

Du Minh biết được kết quả cũng không có bao nhiêu cảm giác vui mừng, ngược lại thở dài: "Tôi còn hi vọng là Phùng Mục Chi đó."

Hàn Đông cũng thừa nhận, "Chu Lê này có chút gai nhọn đều lộ ở bên ngoài, thực dễ dàng đối phó, Phùng Mục Chi lại lúc mềm lúc cứng, không biết khi nào thì bất ngờ đâm xuống."

"Bất quá bởi vậy, hiểu lầm của cậu cùng Vương tổng có thể thanh toán xong rồi." Du Minh vẫn là rất cao hứng, "Đúng rồi, cậu đã nói việc này cho Vương tổng chưa?"

"Tôi nói cho y biết làm gì? Y thích hiểu lầm thì hiểu lầm đi, lão tử không cần."

"Không lẽ việc này cứ thế chỉ hai người chúng ta biết?"

"Còn có một."

"Ai?"

Hàn Đông nín nửa ngày mới mở miệng: "Tiểu Lương." =))) anh không tự nói. Anh chỉ giao trách nhiệm cho bên loa phát thanh thôi.

Du Minh hì hì vui lên, "Còn nói không muốn cho Vương tổng biết? Cậu nói cho tiểu Lương không phải ngang với chiêu cáo thiên hạ sao?"

"Không hẳn, có người cậu ta muốn chuyển cáo cũng không nổi."

"Ai?"

"Hạ Hoằng Uy."

Nụ cười trên mặt Du Minh dần dần bị gỡ xuống.

Cậu hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Hạ Hoằng Uy có biết hay không thì thế nào? Anh ta tự thân đã khó bảo toàn, tôi còn trông cậy anh ta xuất đầu cho mình sao?"

"Xuất đầu hay không xuất đầu chưa nói, ít nhất để cho hắn đau lòng chút đi?"

Du Minh nói: "Tình hình của anh ấy so với tôi cũng chưa chắc khá hơn bao nhiêu."

Hàn Đông thực khẳng định nói, "Cậu yên tâm, bọn họ cái loại người này đều vô cùng bao che gia tộc, tuyệt đối sẽ không có hại đến người trong nhà."

Du Minh không nói gì.

"Cậu thật sự không có còn đường nào liên hệ?" Hàn Đông không cam lòng hỏi.

Du Minh lắc lắc đầu.

Hàn Đông cắn răng, "Đây là tiết tấu muốn bức tôi đến cầu tình ân nhân sao?"

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên.

Hàn Đông mở cửa liền ngây ngẩn, "Sao anh lại tới đây?"

Vương Trung Đỉnh dẫn theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn nóng hổi đứng ở cửa, biểu tình trên mặt có chút không được tự nhiên.

Hàn Đông vừa nhìn bộ dạng này của Vương Trung Đỉnh, chỉ biết trong lòng y đã suy nghĩ, vì thế cố ý khêu khích: "Ai bảo anh tới?"

Vương Trung Đỉnh trực tiếp vòng qua hắn đi đến chỗ Du Minh.

"Khỏe hơn chút nào chưa?"

"Khỏe hơn rồi, Vương tổng."

Hàn Đông không nhẹ không nặng "thiết" một tiếng, sau đó tiếp tục đứng ngoài cửa giả bộ cao lãnh.Vương Trung Đỉnh đặt đồ vật xuống liền tính toán rời đi, trước khi đi quét mắt qua Hàn Đông một cái, sau lại dời ánh mắt về phía khác, cái gì cũng không nói, lập tức đi ra ngoài.

Du Minh lúc này mới gọi Hàn Đông, "Thừa dịp còn nóng mau ăn đi."

"Đồ thăm hỏi của cậu tôi ăn cái gì mà ăn?" Hàn Đông cố ý so đo.

Du Minh nghiêng qua liếc hắn một cái, "Thiếu giả bộ, tôi khi nào thì có khẩu vị nặng như vậy?"

Hàn Đông liếc mắt vừa nhìn một cái, hoa bầu dục xào, đậu hũ chiên hương thung, cá om quế... Đều là món hắn thích nhất, nháy mắt chà xát tay vươn tới.

(hoa bầu dục là thận heo, bò...)

Du Minh ở một bên nhìn Hàn Đông ăn, trêu chọc: "Cậu nói, Vương tổng đến khách sạn chọn nhiều đồ ăn nhiều hương vị nặng như vậy, người phục vụ sẽ nghĩ thế nào?"

"Đây không phải là mua." Hàn Đông nói.

"Chẳng lẽ là dì trong nhà làm? Tay nghề của dì kia thật không tồi, món ăn đặc sản gì cũng có thể làm, cá om quế chính là đặc sản của Huy Châu đó."

Không ngờ, Hàn Đông lại nói: "Là tự anh ta làm."

"Tự làm? Cậu nói đây là Vương tổng làm?" Du Minh bình sinh lần đầu tiên lộ ra biểu tình khoa trương như thế.

Bởi vì ở trong lòng cậu, Vương Trung Đỉnh chính là loại người không ăn khói lửa nhân gian, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hoàn toàn không thích hợp với việc nấu cơm.

Hàn Đông cũng rất bình thường trần thuật: "Anh ta ở nhà thường xuyên nấu cơm, trước kia lúc làm không thể ăn nổi, nói là mua ở tiệm cơm bên ngoài."

"Vậy còn cậu? Cậu biết không phải mua thì lại làm gì?"

"Tôi làm như không biết."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì như vậy tôi sẽ có thể mắng mấy đồ kia không ngon."

Du Minh xấu hổ, "Vương tổng như thế nào gặp phải tên quái đản như cậu đây?"

"Có phê bình mới có tiến bộ a." Hàn Đông cười hắc hắc.

Du Minh yên lặng nhìn Hàn Đông ăn như hổ đói.

"Cậu nói, Vương tổng ở thời điểm nấu mấy thứ nặng mùi này, trong lòng có bao nhiêu chán ghét..."

Hàn Đông chỉ lo ăn không nói lời nào, chờ ăn sắp no mới cảm giác không khí có chút chút không đúng.

Ngẩng đầu, giật mình thấy Du Minh đang trố mắt nhìn chính mình, trong mắt tràn đầy đều là hâm mộ.

Hàn Đông đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.

Vẻ mặt này của Du Minh, tựa như chính mình lúc nhỏ nhìn thấy nhi đồng nhà khác ăn hương uống lạt, cái loại cảm giác từ lâu này đã ăn sâu vào trong người của hắn, thấu hiểu rất rõ.

(ăn hương uống lạt: được vô cùng chiều chuộng)

Sau đó khi Du Minh đang ngủ, Hàn Đông chăm chú ngắm người trên giường một trận, mới kéo chăn cho cậu, một mình đi ra bên ngoài hút thuốc.Hiện tại đã là đầu đông, ban đêm rất lạnh, Hàn Đông mới vừa hút được nửa điếu ngón tay đã lạnh đến phát cương, vì thế nhấc chân đi đến cửa thang máy.

Lúc này, một thân ảnh đột nhiên hơi ngừng lại bên cạnh hắn.

Hoa Tử kinh ngạc, Hàn Đông như thế nào lại ở đây?

Hàn Đông hoàn toàn không biết Hoa Tử, lại ở thời điểm Hoa Tử nhìn qua ánh mắt vụt sáng một chút.

Loại cảm giác này tựa như ngày đó thấy xe của Hạ Hoằng Uy.

Dù chưa gặp qua lại có loại cảm giác giống như đã biết.

Sau khi Hàn Đông vào thang máy không bao lâu, Hoa Tử cũng đi theo, theo dõi hắn đi vào phòng bệnh. Sau đó đến chỗ bác sĩ nghe ngóng, mới biết được người nằm bên trong chính là Du Minh.

Hoa Tử vội vàng nói chuyện này cho Hạ mẫu.

Hạ mẫu kinh ngạc, "Hắn cũng bị bệnh?"

"Ân, bị người đánh gãy xương hai chỗ."

Sắc mặt Hạ mẫu đổi đổi, nhỏ giọng hỏi Hoa Tử: "Hoằng Uy biết chuyện này chưa?"

"Cậu ấy nếu biết còn có thể ngồi được ở đây sao?"

Hạ mẫu vẻ mặt lo âu, "Quả thật... Việc này ngàn vạn lần không thể để cho nó biết."

"Dì yên tâm đi, tôi sẽ xử lý ngay."

Hạ mẫu vẫn là không yên lòng, "Cậu định xử lý như thế nào? Là chúng ta tự mình đi hay ép hắn đi?"

"Đương nhiên là ép hắn đi rồi, chúng ta bỗng dưng chuyển viện, Hạ thiếu chắc chắn sẽ sinh nghi."

Hạ mẫu ngẫm lại, "Vậy đuổi bọn họ đi, thật sự là âm hồn bất tán mà."

...

Nửa đêm, Du Minh bị một trận tiếng bước chân Shasha đánh thức, mở mắt ra thấy Hàn Đông đang ở một bên lén lút lật tới lật lui cái gì trong ngăn kéo.

"Cậu làm gì đây?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông lúng túng nói: "Giấu đồ vật."

Du Minh vừa nghe cái khẩu khí này liền biết hắn đang mộng du, vì thế cũng không quản hắn, trở mình lại tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hộ sĩ liền đến gõ cửa.

"Du tiên sinh, ngài có thể xuất viện."

"Ra viện?" Hàn Đông kinh ngạc, "Mặt còn chưa có tiêu sưng đã ra viện?"

"Có thể trở về nhà nghỉ ngơi." Hộ sĩ nói.

Hàn Đông còn muốn nói gì, Du Minh trực tiếp ngắt lời hắn.

"Có thể ra viện rất tốt, tôi đã sớm ở đây đến ngán rồi ở, ước gì được sớm ra ngoài một chút."

Hàn Đông không lay chuyển được cậu, đành phải hỏi hộ sĩ: "Lo liệu thủ tục xuất viện ở đâu?"

"Chúng tôi đã làm xong hết cho ngài, chỉ là ngài ra viện sau cần dùng thuốc, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong."

Hàn Đông kinh ngạc, như thế nào đột nhiên hiệu suất cao như vậy?

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, Hàn Đông vẫn giúp Du Minh thu dọn xong đồ đạc, phụ cậu xuất viện.

Giờ này khắc này, Hạ Hoằng Uy đang muốn đi ra ngoài hút thuốc.

Hoa Tử luôn luôn phái người theo dõi tình hình bên kia, vừa nghe nói Hạ Hoằng Uy muốn đi ra ngoài, bật người tiến lên ngăn cản.

"Tạm thời vẫn là đừng nên đi đi?"

Hạ Hoằng Uy giận, lão tử hút điếu thuốc các ngươi cũng quản?

Hoa Tử vội vàng giải thích, "Trong chốc lát bác sĩ sẽ đến đây kiểm tra, phu nhân thấy cậu đi vắng sẽ lo sợ, chờ kiểm tra xong rồi cậu lại đi hút đi."

Ánh mắt Hạ Hoằng Uy tối sầm, cuối cùng vẫn ở lại.

Kết quả, Hàn Đông lái xe khỏi bệnh viện không bao lâu, Du Minh liền phát hiện thiếu mấy thứ đồ.

"Hộ chiếu của tôi như thế nào không thấy?"

Hàn Đông nhíu mày, "Hộ chiếu? Ai động tới vật kia của cậu? Cậu tìm kỹ lại xem."

"Tìm đã nửa ngày, vẫn không có."

"Có khi nào để lại ở phòng bệnh rồi không?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh nói: "Cũng có thể, nếu không trở lại tìm xem?"

Vì thế, hướng xe thay đổi, lại trở về bệnh viện.

"Cậu ngồi ở trong xe chờ tôi, tôi đi tìm là được." Hàn Đông nói với Du Minh.

Du Minh ừ một tiếng.

Kết quả, Hàn Đông trở về phòng bệnh tìm nửa ngày cũng không thấy hộ chiếc của Du Minh, lại hỏi hộ sĩ trực ban, cũng nói không thấy.

Thật lạ, thứ này còn có người trộm?

Hoa Tử trở về Lúc phòng bệnh, Hạ mẫu vừa mới kiểm tra xong.

"Đi rồi sao?" Hạ mẫu nhỏ giọng hỏi Hoa Tử.

Hoa Tử gật gật đầu.

Hạ mẫu rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Hoằng Uy, con đỡ mẹ ra ngoài hít thở không khí."

Hạ Hoằng Uy không nói hai lời, dìu Hạ mẫu lên liền đi ra ngoài.

Đồng chí Hàn Đông vốn đã lề mề, phen này giằng co mười mấy phút đồng hồ cũng không thấy bóng dáng.

Du Minh đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nửa đêm hôm qua Hàn Đông lén lút lật ngăn kéo.

Vì thế vội gọi điện thoại cho Hàn Đông.

Kết quả chuông di động vang lên ở trong xe.

Trợ lý đã ngồi ở một chiếc xe khác rồi, hiện tại trong xe chỉ có một mình Du Minh, Du Minh do dự lát, vẫn là cố sức chống tay xuống xe.

Hạ mẫu vừa đi vửa lải nhải với Hạ Hoằng Uy.

"Hoằng Uy a, con đừng bận rộn mà bỏ mặc mẹ. Mẹ hiện tại đi đường hai cái chân đều mềm nhũn, bên cạnh không có người thật không được."

"Con biết, mẹ."

"Trước kia lúc mẹ còn trẻ, muốn sau này già đi ai cũng không cần trông cậy, một mình tự du sơn ngoạn thủy, an dưỡng tuổi thọ. Hiện tại già rồi, ý tưởng hoàn toàn không giống với lúc trước nữa, mẹ hiện tại chỉ muốn các con đều... Ôi chao? Làm sao con không đi?"

Hạ Hoằng Uy thấy một thân ảnh cách đó không xa, chỉ một thoáng thân thể cứng lại như sắt, rốt cuộc không thể mảy may nhúc nhích nữa.