- Đi, chuẩn bị cho ta một vài con chuột, con sâu bọ, càng ghê tởm càng tốt, đúng rồi, mấy con đỉa nữa.
Huynh đệ thủ hạ cảm thấy ngạc nhiên, không rõ lão đại muốn làm gì, bất quá mệnh lệnh của lão đại đương nhiên phải nhất nhất chấp hành.
Nghe hắn nói đến sâu bọ, Đường Sương nhíu mày, kéo Lan Đình bỏ đi.
Đường Điềm và Lý Đằng Giao thì cười hì hì tỏ vẻ hưng phấn và tò mò.
Nghe thấy tên thôi đã ghê tởm, nữ nhân nhìn thấy đều sợ tới mức hét ầm lên, còn hai nàng thì lại rất thích thú, đổ mồ hôi.
Chuẩn bị xong xuôi hết những thứ này thì tù binh vừa lúc giải đến.
Đường Tiểu Đông cùng Lý Hưng Chu ngồi ngay ngắn trong cái lều dựng tạm, đứng hai bên là cận vệ của hai người.
Quan quân dẫn đội vui rạo rực bước vào, khom mình hành lễ, rồi bẩm báo quá trình chiến đấu.
Lý Hưng Chu khen ngợi vài câu, Đường Tiểu Đông đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ cổ vũ.
Quan dẫn đội hưng phấn ưỡn thẳng ngực.
Trên bãi cỏ được xếp năm băng ghế dài, Đường Tiểu Đông dạo quanh những tù binh Uy khấu này một vòng, đứng ở bên cạnh Uy khấu hàng thứ nhất bên phải.
Gia hỏa này dáng người thấp bé, bộ dáng thấp hèn đáng khinh, làm người ta phi thường phản cảm.
Nhìn thấy đã khiến người ta khó chịu, thẩm vấn cũng không hứng thú.
Đường Tiểu Đông hất đầu:
- Ném ra chém.
Gia hỏa kia nhìn thấy hai binh lính như lang như hổ bước tới, một trái một phải kẹp lấy hắn thì lập tức cảm thấy không ổn, liều mạng giãy dụa, phun ra một đống điểu ngữ.
Cho rằng làm tù binh, chỉ cần thành thật khai báo, có lẽ còn có cơ hội giữ mạng, không ngờ đại quan này ngay cả hỏi cũng không, trực tiếp hạ lệnh chém đầu, khiến hắn sợ gần chết.
Phiên dịch đứng ở bên vội vàng giải thích:
- Đại nhân, hắn đang xin khoan dung, nguyện ý cung khai...
Đường Tiểu Đông nói với phiên dịch:
- Ngươi nói cho hắn biết, sở dĩ chém hắn, là do dung mạo của hắn.
Đổ mồ hôi, đây là lý do gì chứ? Bộ dạng hèn mọn thì chém đầu?oàn bộ tù binh Uy khấu này sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả người run rẩy, mấy gia hỏa có tướng mạo hèn mọn tương tự cũng sợ tới mức té xuống đất.
Nguyện ý cung khai cũng không được, còn phải xem tâm tình của đại quan này, xem ra gặp phải người tàn nhẫn...
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chăm chú vào trên mặt Uy khấu thứ hai, Đường Tiểu Đông cười tà:
- Có thể nói Hán ngữ hay không?
Gia hỏa kia sợ hãi và mờ mịt, rõ ràng cho thấy không biết nói Hán ngữ, đương nhiên cũng bị ném ra chém đầu.
Người thứ ba biết nói Hán ngữ, bất quá dường như có chút ngoan cố, chỉ trợn mắt với Đường Tiểu Đông.
- Có khí khái!
Đường Tiểu Đông giơ ngón tay cái lên.
- Hừ!
Uy khấu kia phát ra một tiếng hừ lạnh.
Đường Tiểu Đông uể oải nói:
- Trói hắn vào ghế đẩu.
Hai binh lính tiến tới dùng dây thừng trói gô lại, cố định chặt trên ghế đẩu.
Đường Tiểu Đông nhìn thoáng qua đường nhỏ mật ong hắn đã bôi trước đó đến băng ghế, đàn kiến đông nghìn nghịt đang liên tục di chuyển, phủ kín một mảng lớn, làm người ta nhìn thấy sợ hãi không thôi.
Nhìn thấy lão đại mở nắp bình mật ong ra, thủ hạ đã hiểu được, cởi một chiếc giầy của tên Uy khấu kia.
Nhỏ mật lên mu bàn chân của Uy khấu, Đường Tiểu Đông cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Là hán tử nhất định có thể chịu được, ta tin tưởng ngươi.
Lời châm chọc khiến Đường Điềm và Lý Đằng Giao cười ôm bụng, binh lính bốn phía cũng cười vang.
Hàng ngàn con kiến bò theo đường mật ong đánh tới, hình thành một hàng dài đông nghìn nghịt.
Chớ xem thường những con kiến nho nhỏ này, cho bọn chúng gặm một hồi, đảm bảo ngươi chỉ còn một khung xương.
Tên Uy khấu kia đã biết lợi hại, sợ tới mức oa oa kêu lên, liều mạng giãy dụa nhảy lên, hai binh lính giơ chân lên, một trái một phải đạp vào hai đầu băng ghế, cố định người lại.
- Đại nhân tha mạng a, ta nguyện cung khai...
Tên Uy khấu kia sợ tới mức kêu thảm thiết, trơ mắt nhìn đàn kiến đông nghìn nghịt leo lên chân lên lưng của hắn.
- Không nên gấp, từ từ sẽ đến, ngươi không phải vừa còn anh hùng hảo hắn lắm sao?
Hiện tại cho ngươi cơ hội biểu hiện, đợi lát nữa rồi nói sau.
Đàn kiến trên mu bàn chân ăn hết mật, rất nhanh liền rỉa thịt, thêm lát nữa sẽ chết người...
Tên Uy khấu kia sợ hãi tới mức nhắm mắt hôn mê.
Ngoài hắn ra, tất cả Uy khấu sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, tất cả đều quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Kế tiếp không biết tướng quân Đại Đường này còn có thể dùng khổ hình âm độc đáng sợ gì nữa, trước mặt bọn hắn được bày đặt mấy lòng sâu bọ làm người ta ghê tởm sợ hãi, nhất định là dùng để đối phó với bọn hắn, ai còn dám làm anh hùng?
- Huynh đệ, thật có bản lĩnh.
Lý Hưng Chu cao hứng cười ha hả.
Thoáng cái làm đám gia hỏa này sợ tới mức gần chết, nguyện ý cung khai, muốn người ta không phục cũng không được.
Mẹ, không ngờ không có đến một hán tử không sợ chết?
Mụ nội nó, còn chưa chơi đủ mà.
Đường Tiểu Đông cảm thấy không thú vị, khoát tay chặn lại, để cho binh lính tách người ra thẩm vấn, đợi lát nữa đối chiếu lời khai, ai dám khai man, trước cắt đầu lưỡi, khoét mắt, chặt tai, gọt sạch tứ chi biến thành nhân côn.
Kỳ thật không cần hắn uy hiếp, đám Uy khấu sớm bị khổ hình vừa rồi dọa sợ gần chết, ai dám nói dối?
Còn tên Uy khấu nổi máu hảo hán kia, mu bàn chân bị đàn kiến rỉa thủng một lỗ to, máu chảy đầm đìa, mơ hồ nhìn thấy xương trắng, hù chết người.
Căn cứ khẩu cung những hải tặc này đối chiến với hải đồ, xác nhận ở quần đảo Sa Lâm tổng cộng có bốn nhóm Uy khấu, một nhóm hải tặc.
Phát hiện một nhóm tiêu diệt một nhóm, những Uy khấu hải tặc này rất đáng hận, giết một tên, trên đời này liền ít đi một tên, quyết không dung tình.
Cùng ngày tại trong phủ thái thú tổ chức hội nghị quân sự trọng yếu, đến dự có Trần Huyền Lễ, sáu sĩ quan cao cấp của quân Hán Châu, Lý Hưng Chu cùng đệ nhất mãnh tướng dưới tay hắn Điển Mãnh.
Dáng người Điển Mãnh này cao lớn cường tráng dị thường, mặt để râu quai nón, tướng mạo cực kỳ uy mãnh cho người ta ấn tượng trầm ổn lãnh khốc.
Hắn khổ luyện công phu ngoại môn kim chung tráo, đao thương bất nhập, sử dụng cự phủ nặng một trăm sáu mươi cân, có sức mạnh địch vạn người.
Ngay ngày hôm ấy thỏa thuận xong kế hoạch tác chiến, các tướng lãnh trở về bố trí, chuẩn bị ngày mai xuất phát.
Nửa đêm, Trần Huyền Lễ dẫn sáu nghìn quân Hán Châu lặng lẽ ra khỏi thành, chiến hạm của Lý Hưng Chu đã sớm đợi ở bờ sông, đại quân lên thuyền, chiến hạm lặng yên rời khỏi cảng, biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ngay hôm đó khi mặt trời còn chưa mọc, hai mươi chiếc chiến hạm ngũ nha, sáu mươi chiếc chiến hạm hải cốt loại nhỏ đã ở trong biển rộng mênh mông vô bờ.