Hơn phân nửa quan chức của Hán Châu đều có ý nghĩ này, nếu Đường Tiểu Đông biết được suy nghĩ trong đầu bọn hắn, không cười đến rụng răng mới lạ.
Những Mai Hoa nội vệ này sở dĩ xuất hiện ở Hán Châu, là bởi vì Dương quý phi lo lắng an nguy của hắn, mới bảo Hổ bí trung lang tướng Vệ Vô Thương tỉ mỉ chọn lựa một số cao thủ võ công lợi hại làm vệ đội của Đường Tiểu Đông, luôn luôn bảo vệ sự an nguy của hắn.
Tuy rằng Mai Hoa nội vệ do Đường Huyền Tông tự mình quản lý, bất quá Đại Đường thịnh thế, quốc thái dân an, còn có người tạo phản sao?
Đường Huyền Tông mỗi ngày hưởng lạc, tựa hồ quên luôn cả Mai Hoa nội vệ, trái lại Dương quý phi nhàn rỗi nhàm chán, thường dùng Mai Hoa nội vệ giúp nàng xử lý một ít chuyện riêng, có Mai Hoa nội vệ ra mặt, ai dám không nể tình?
Lời nói của quý phi nương nương chính là ý chỉ của hoàng thượng, Tống Kim tự nhiên vâng theo, luôn luôn bảo vệ sự an nguy của Đường đại nhân.
Bất quá hai nữ nhân bên cạnh Đường đại nhân, còn có Đường Mộc, sáu lãnh huyết cận vệ đều lợi hại đến nỗi hắn vô cùng thán phục.
Khi đuổi giết Lan Đình, hắn cũng tham dự, cho dù không giao thủ với Lan Đình, nhưng cũng biết rõ sự lợi hại của Lan Đình.
Võ công của Vệ Vô Thương đã sâu không lường được, nhưng khi giao thủ với Lan Đình, tựa hồ rơi vào thế hạ phong.
Thời gian rảnh rỗi, Lan Đình từng cùng Đường Sương ở trong phủ thái thủ luận bàn võ nghệ, thân thủ của Đường Sương cũng không dưới Lan Đình, là một cao thủ trẻ tuổi phi thường lợi hại.
Hai nàng trẻ tuổi như thế, đã có tu vi khiến người ta sợ hãi, sao không làm hắn thán phục và hâm mộ?
Bên người Đường đại nhân có những người này bảo vệ, căn bản không cần đến Mai Hoa nội vệ bọn hắn, bất quá Đường Tiểu Đông đối với bọn họ cực kỳ khách khí, ít nhiều khiến bọn Tống Kim an tâm.
Dù sao trước khi đi, quý phi nương nương và Vệ Vô Thương đại nhân nhiều lần dặn dò, định phải nghe theo vô điều kiện của Đường đại nhân, đảm bảo chắc chắn an toàn của Đường đại nhân, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tự mình cắt cổ đi, không cần trở về phục mệnh, miễn cho liên lụy người nhà.
Dù sao Đường đại nhân phân phó chuyện gì, hắn cũng đều tận tâm chấp hành.
Bốn phía nha môn ầm ĩ, dân chúng vây xem đều đang nhỏ giọng nghị luận, có người bất mãn, cũng có người đồng ý, tóm lại biểu tình khác nhau.
Đại đội binh lính áp giải Mã Thiên Nguyên về tử lao, nghiêm ngặt trông coi, không có thông hành lệnh bài đặc biệt của các vị đại nhân, ai cũng không cho đi vào thăm hỏi Mã Thiên Nguyên. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Hứa Nguyệt Ảnh còn quỳ trên mặt đất, Tống Kim phất tay nói:
- Hứa cô nương, ngươi về trước đi, tùy thời chờ đợi gọi đến công đường.
- Dạ, dân nữ tạ ơn chư vị đại nhân.
Hứa Nguyệt Ảnh dập đầu một lần nữa, dưới sự vây quanh của đám hương thân rời đi.
Hôm nay không chém đầu, dân chúng vây xem cũng sôi nổi tán đi.
Tống Kim đứng lên, chắp tay nói với đám quan chức:
- Bản quan mới đến, thiết yến ở trong phủ thái thú, rất hân hạnh được đón tiếp chư vị đại nhân đến dự tiệc.
Đổ mồ hôi, bất kể là hồng môn yến hay cái gì yến, mặt mũi ai dám không cho?
Người đắc tội Mai Hoa nội vệ, xác định không có quả ngon để ăn, những quan chức Hán Châu này có lẽ dám cự tuyệt tiệc chiêu đãi của Đường Tiểu Đông, nhưng tuyệt đối không ai có can đảm dám cự tuyệt yến tiệc của Tống Kim.
Ngay cả Bình Uy Đại Tướng Quân, trung lang tướng Lý đại nhân thống lĩnh thủy sư Hán Giang, đều phi thường khách khí đối với Tống Kim, cũng biết người của Mai Hoa nội vệ đắc tội không nổi, ai dám không nể tình?
Tàn cuộc, không có gì hay để xem, một đám quan chức tựa hồ là bị binh lính áp giải vào phủ thái thủ, muốn nửa đường chuồn đi xử lý việc riêng cũng không có cơ hội.
Dù sao bữa tiệc này, hơn phân nửa quan chức đều lo sợ bất an, đứng ngồi không yên, trái lại Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu uống đến rất vui vẻ, Tống Kim cũng liên tiếp mời rượu, tựa hồ chỉ là uống rượu, không có ý tứ gì khác.
Trong bữa tiệc, thỉnh thoảng có quan quân cấp dưới của Mai Hoa nội vệ đi vào, thấp giọng thì thầm gì đó với Tống Kim, đám quan chức đều liều mạng vểnh tai lên, đáng tiếc bọn họ nó chuyện quá bé, nghe không rõ.
Kể từ đó, quan chức trong lòng có càng trở nên khẩn trương bất an.
Thời này, có ai làm quan mà không tham? Thu tiền đen là chuyện thường ngày ở huyện, chẳng lẽ hoàng thượng muốn đả kích tham quan?
Ai, cho dù không phải, tóm lại tiền này cầm rất phỏng tay a. Sớm biết thế thà làm quan thanh liêm còn hơn đỡ phải lo lắng đề phòng như vậy.
Mấy quan quân cấp dưới của Mai Hoa nội vệ cứ vào vào ra ra, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, tựa hồ đang bận rộn, có đôi khi Tống Kim còn đứng dậy rời đi, không lâu sau lại trở về, hiển nhiên đang bí mật an bài chuyện gì đó.
Giữa bữa tiệc, Đường Tiểu Đông có việc cáo lui, Tống Kim vẫn tiếp tục nhiệt tình mời rượu.
Khi uống đến ngà ngà, hắn đột nhiên đứng lên, cười nói:
- Bản quan vừa an bài một vở kịch hay, không biết chư vị đại nhân có hứng thú xem hay không?
Vở kịch hay?
Trong lòng quan chức thanh liêm tự nhiên rất tò mò, người trong lòng có quỷ thì hai chân nhũn ra, không quả có hứng thú hay không, ai dám nói không chứ?
Tống Kim cười ha ha nói:
- Nếu tất cả mọi người đã tán thành, vậy bắt đầu đi, chư vị đại nhân trước tiên xin mời thay quần áo.
Hắn vỗ tay một cái, có binh lính nâng đến mấy rương quần áo của đào kép diễn kịch, còn có mặt nạ, đều là hình đầu trâu mặt ngựa linh tinh trong địa phủ.
Mặc quần áo tử tế, đội mặt nạ quỷ, có người phụ trách kiểm tra qua một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới lui ra ngoài.
Hóa trang thành như vậy, rốt cuộc đây là loại kịch hay gì?
Trong lòng chúng quan viên có quỷ lo sợ bất an, vẻ mặt khẩn trương vạn phần, bất quá đeo mặt nạ cho nên không thấy được biểu tình của nhau.
Tống Kim vỗ vỗ tay, nói:
- Chư vị đại nhân làm người bàng quan, không được lên tiếng nói chuyện hoặc có động tác nhỏ nào, vì để kịch hay thuận lợi diễn xong, phải chế ngự huyệt vị kinh mạch của chư vị đại
nhân, các vị đại nhân không có ý kiến gì chứ?
Đổ mồ hôi, có ý kiến thì thế nào?
Mười mấy Mai Hoa nội vệ đứng ở bốn phía như lang như hổ, vẻ mặt người nào người nấy lạnh lùng, ánh mắt âm hàn nhiếp người, dám phản đối sao?
Tựa hồ là bị Mai Hoa nội vệ áp giải vào một gian đại phòng, bên trong bố trí rất quỷ dị, tượng phật lò hương sắp đầy, ngay cả góc tường còn có mạng nhện, hoàn toàn giống một tòa miếu hoang không ai ở, chỉ là ở một bên có sắp một đài xử án như trong công đường, còn có mấy chiếc ghế dựa.
Vừa chứng kiến bày biện quỷ dị trong phòng, Dương Thành Hải tức thì hồn bay phách tán, té trên mặt đất.