Phong Lưu

Chương 339: Không chấp nhận khiêu chiến

Có nên diệt tên gia hỏa này hay không?

Đang lúc trầm ngâm, An Lộc Sơn cười ha ha nói:

- Đường đại nhân có phải vì chuyện thê thiếp trong nhà hợp bầy mà phiền não hay không?

Trong đầu của mọi người, không quản ngươi có bản lĩnh thế nào, bảy tám lão bà lớn, tranh đoạt người tình nhất định là khó tránh, là chuyện làm nam nhân đau đầu nhất.

Lời này dẫn tới tràng cười của quần thần, mọi người có mặt ở đây, ai mà chẳng tam thê lục thiếp? Mây con hổ cái trong nhà tranh đoạt người tình, đó là chuyện đau đầu muốn chết, trong nhất thời đều nhìn Đường Tiểu Đông đầy ý vị sâu xa, tỏ vẻ vô cùng đồng cảm.

Đường Tiểu Đông ha ha cười, nâng chén uống rượu, An Lộc Sơn thăng chức, chẳng mấy chốc dời đi lực chú ý của đám người.

Đang lúc uống rượu, Vương Ngạo Phong mặt mày hớn hở tiến vào, ngồi xuống một bàn đối diện với Đường Tiểu Đông.

An Lộc Sơn cười to nói:

- Vương đại nhân vừa mới kết hôn, ta còn tưởng rằng tân nương tử không chịu thả người, ha ha.

Vương Ngạo Phong mỉm cười ôm quyền nói:

- An đại nhân mở tiệc chiêu đãi, Ngạo Phong sao dám không nể tình, Ngạo Phong đến muộn, tự phạt ba chén.

Mọi người cười vang nâng chén, càng trở nên náo nhiệt, đương nhiên, trong đại sảnh cũng càng thêm ám muội, tận tình phóng túng.

Một đại thần chán nản đi vào, biểu tình xấu hổ, hắc hắc cười gượng vài tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu uống rượu.

Mọi người đều hiểu rõ, cười vang không thôi.

Toàn bộ mọi người ở đây, ngoại trừ An Lộc Sơn, Đường Tiểu Đông, Vương Ngạo Phong mới đến ra, tất cả đều va vào vách tường của

An Lộc Sơn lấy tay ôm lấy kỹ nữ cúi đầu bồi rượu bên cạnh, chỉ vào mọi người đang ngồi, cười ha ha nói:

- Đường đại nhân, Vương đại nhân, nếu hai vị có thể mời được vị Duẫn nhi tiểu thư kia đến hiến nghệ, bọn họ sẽ luân phiên mời khách ở Xuân Phong Như Ý lâu, ha ha, thế nào, có hứng thú hay không?

Vương Ngạo Phong mỉm cười, nhìn về phía Đường Tiểu Đông.

Đối với ánh mắt khiêu chiến của Vương Ngạo Phong, Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, cũng không biết là tiếp nhận khiêu chiến hay không có hứng thú.

Vương Ngạo Phong và hắn là đối thủ một mất một còn trời sinh, giữa hai người có một loại tâm ý tương thông kỳ lạ, hắn hiểu được ý tứ của Đường Tiểu Đông, đối với chuyện này không có hứng thú, biểu tình thất vọng không khỏi hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Nói thật, trên tình trường, hắn liên tiếp thua trên tay của Đường Tiểu Đông, bại đến thảm hại, trong lòng không nuốt nổi cơn tức này.

Hiện tại, cha đã chết, hắn chưởng quản toàn bộ đại quyền của Vương gia, không ai có thể quản chế hắn, có dịp sẽ so tài với Đường Tiểu Đông một lần nữa, lúc này đây, hắn tất dốc hết toàn lực, đáng tiếc Đường Tiểu Đông không chấp nhận khiêu chiến, điều này khiến hắn vô cùng thất vọng.

Đường Tiểu Đông bí hiểm cười cười, cùng Địch Diễm, Dương Quốc Trung cụng chén uống rượu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lúc trước vừa mới bước vào cái xã hội này, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để vượt trội, làm thế nào để cưa được mỹ nữ, hiện tại, rất ít mỹ nữ có thể làm hắn rung động, hơn nữa đã đáp ứng Nhu biểu muội, không hái hoa ngắt cỏ nữa, chuyện đến đây lần này, hắn còn đang đau đầu không biết giải thích thế nào với chúng nữ nữa đây.

Hiện tại, đối với mỹ nữ, đã có lực miễn dịch cường đại.

Mọi người đều ồn ào, kêu la thúc dục hai người xuất mã.

Bất chợt trong đại sảnh vang lên tiếng đàn tưng tưng, âm thanh êm tai dễ nghe tựa như âm thanh của thiên nhiên.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức khuôn mặt lộ vẻ kinh hỷ, cả đám buông kỹ nữ trong lòng ra, chỉnh quần áo ngồi ngay ngắn.

Ta kháo, lũ háo sắc này thật đúng là biết giả bộ.

Đường Tiểu Đông nhìn thấy mà thiếu chút nữa cười ra tiếng, lắc đầu, cùng Địch Diễm cụng chén uống rượu.

Tiếng tranh tranh truyền ra từ sau tấm bình phong, vị Duẫn nhi tiểu thư mà mọi người trông ngóng không thôi đang ngồi ngay ngắn đánh đàn phía sau.

Khúc nhạc của thời này, Đường Tiểu Đông chẳng biết gì, ngươi đàn cứ đàn, ta uống cứ uống, chẳng liên quan đến nhau.

Trong những đại thần này, có rất nhiều người xuất thân đại học sĩ, kinh luân đầy bụng, tài trí hơn người, cả đám nhắm mắt lắng nghe, có người thì kích động rung đùi gật gù, nhón tay nhẹ gõ lên mặt bàn hòa theo tiếng nhạc.

Mặc dù Đường Tiểu Đông không biết Duẫn nhi đang đàn bài gì, tuy nhiên khúc nhạc quả thật rất dễ nghe và êm tai, cầm kỹ tựa hồ tương đương với Nhu biểu muội, thế nhưng bài Tiếu ngạo giang hồ mà Nhu nhi biểu muội cùng Hoắc Hàn Yên cầm tiêu hợp tấu mới là bài hắn thích nghe nhất.

Lâu rồi không nghe hai nàng hợp tấu, ai, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào Hàn Yên mới có thể chính thức đi ra?

Trong khi mọi người còn đang say mê trong tiếng nhạc du dương êm tai thì tiếng đàn chợt tắt, thanh âm nũng nịu từ phía sau bình phong truyền đến:

- Khúc nhạc này của thiếp thân, là vì cảm tạ Dương thị ngự sử đại nhân mà đàn tấu.

Chúng nhân ồ lên, sôi nổi dựng ngón cái với Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung thì mừng rỡ đến mặt mày hớn hở, đổ cục lần này, hắn thắng, nhiều đại thần luân phiên mời

khách ở Xuân Phong Như Ý lâu như vậy, một người bao một ngày, luân phiên một tháng cũng không hết, thật sướng muốn chết.

Càng sướng hơn nữa là một câu kia vì Dương thị ngự sử đại nhân mà đàn tấu, khiến hắn mở mày mở mặt trước các đại thần.

Trong thiên hạ còn có cái gì có thể khiến nam nhân kiêu ngạo so với việc chiến thắng được địch thủ đây?

Hai thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn triệt hạ bình phong, lộ ra Duẫn nhi tiểu thư đang ngồi ngay ngắn trên nệm cẩm.

Lông mày như trăng rằm, mắt như nước mùa thu, má ngọc lúng liếng đồng tiền làm say đắm lòng người, nụ cười trong trẻo, nét nhu mị hiển hiện ra câu hồn đoạt phách.

Quả thật là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, toàn bộ đại thần đều nhìn thẳng, ra vẻ nhã nhân, hoặc cúi đầu uống rượu, ché giấu vẻ mặt háo sắc của mình.

Đường Tiểu Đông cũng giống như đa số đại thần, mắt nhìn thẳng.

Trong mắt đám đại thần lộ vẻ kinh diễm, tán thưởng, tham lam, cực kỳ rõ ràng, nếu ánh mắt cũng có thể cưỡng hiếp, chỉ s cô gái này đã bị đám sắc lang này cưỡng hiếp không biết bao nhiêu lần.

Thần tình trong con mắt của Đường Tiểu Đông có chút khác thường, lúc bắt đầu là kinh diễm cùng tán thưởng, lúc sau trở nên có chút nghi hoặc.

Duẫn nhi tiểu thư là dạng mỹ nhân đầy đặn, bộ dạng giống như Lôi Mị cũng là nhu mị mê người, chỉ bất quá còn có thể một loại khí chất kỳ quái mà Lôi Mị không có, vẻ quyến rũ lẳng lơ thấm tận xương cốt, rất hấp dẫn hồn phách của nam nhân.

Loại khí chất này, rất dễ dàng khiến nữ nhân liên tưởng đến hồ ly tinh, tóm lại đối với nam nhân có lực sát tương phi thường lớn.