Phong Lưu

Chương 26: Tâm ý mỹ nữ

Đường Tiểu Đông đã hiểu được ý của nàng, ha hả cười nói:

- Nếu Thư tiểu thư đã khẳng khái như vậy, ta nhất định sẽ ghi nhận ân tình của nàng…

Con ngươi của Thư Tiệp vừa chuyển:

- Vạn nhất ngươi...

Đường Tiểu Đông vội nói.

- Chỉ cần nàng giúp đỡ ta diện kiến lệnh tôn, mặc kệ là có thành hay không, ta nhất định sẽ nói cho nàng bí mật này.

- Được, vậy ta sẽ vỗ tay hoan nghênh ngươi đến phủ.

Hai người cùng vui vẻ, nhưng Lôi Mị ở một bên hừ lạnh một tiếng.

Thư Tiệp đắc

cười nhẹ một tiếng, mắt long lanh đầy tình cảm, quay gót dời đi, lúc này Đường Tiểu Đông mới thở phào nhẹ nhóm.

Ngày đầu mới khai trương mà đã hốt không ít bạc, giờ này mỗi vũ công mỗi người tiếp một người, cho tới khi sắc trời dần dần sáng bảnh hắn thì mới kết thúc công việc, các màn múa tươi mát được các cô nương thay nhau múa trên sân khấu, nhưng ai đó cũng đều rất mệt mỏi mồ hôi không ngừng rơi, hơi thở cực kỳ nặng nhọc. Hai ban nhạc thay phiên nhau tấu nhạc, tới lúc mệt mỏi mới giải tán, may là lão bản trả tiền công rất khá, cũng coi như một ngày một đêm làm việc bằng cả sáu ngày vất vả.

Hiệu quả như vậy, Đường Tiểu Đông đương nhiên rất hài lòng, nhưng cũng phát hiện ra có mấy việc cũng khá nghiêm trọng, ở đại sảnh này là một nquan trọng, vừa rồi không có điều hòa, thấy chỗ đó rất oi bức, cái này cần phải lập tức giải quyết ngay.

Đường Tiểu Đông không có thiết bị tăng âm hay thu âm gì cả, hoàn toàn dựa vào hai đội nhạc thay phiên nhau tấu lên, hai đội nhạc làm việc rất nghiêm túc nhưng như thế e chừng quá tải, phải tuyển thêm năm đội nhạc ở sảnh ngoài, chí ít cũng phải an bài hai đội nhạc hòa tấu, đại sảnh thì cho ba đội thay phiên nhau tấu để nghỉ ngơi.

Cơm nước no nê, Đường Tiểu Đông kéo Như Yên sang phòng bên.

- Như Yên, nàng đi theo Cửu phu nhân thấy nàng ta nói gì?

Như Yên cười một tiếng:

- Không phải công tử là coi trọng Cửu phu nhân đấy chứ?

Đường Tiểu Đông ho vội một tiếng:

- Như Yến, cái này là tội rơi đầu, không đùa được!

Như Yến lè lưỡi, câu nói vui đùa có lẽ hơi quá... Lý Lâm Phủ là tể tướng đương triều, Đường Huyền Tông coi trọng hắn, nữ nhân của hắn ai dám chọc vào? Hắng giọng một cái, nàng thấp giọng nói:

- Cửu phu nhân hỏi một việc...

Đường Tiểu Đông biết chắc là rất nhanh sẽ biết đáp án, trong lòng không khỏi trộn rộn lên, hai tay xoa xoa vào nhau, vì sao ta lại phải lưu ý đến cảm nhận của nàng ta?

- Cứ theo nguyên văn mà nói, đừng có thêm mắm thêm muối!

Thần tình Như Yên có phần cổ quái nhìn Đường Tiểu Đông vài lần, lập tức nghĩ thông suốt, Cửu phu nhân về nhà thăm mẹ đẻ, không biết có bao nhiêu quan to đăng môn tặng lễ, thừa dịp vuột mông ngựa, nói như vậy hẳn là Đường Tiểu Đông cũng là quan tâm lấy lòng Cửu phu nhân.

Nàng từ đầu đến cuối kể lại những lời Cửu phu nhân đã nói, Đường Tiểu Đông thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cửu phu nhân hỏi dò Như Yên, lão bản của Di Tình Viện là ai? Màn mua tươi mát kia là do ai nghĩ ra? Các nàng bán mình vào thành lâu này là do tự nguyện hay là do ép buộc?

Tâm cơ Như Yên linh hoạt, mặc dù không hiểu Cửu phu nhân hỏi mấy cái vấn đề này nhằm mục đích gì? Nhưng cẩn cẩn thận thận trả lời, việc bán mình vào trong thanh lâu, đêm đêm đều phải tiếp khách, đều là các nàng bị ép buộc cả, tất cả là bất đắc dĩ, ai đấy đều có nỗi khổ riêng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Sau đó Đường Tiểu Đông tới, tiến hành một loạt cải cách, các nàng ở đây có thể múa thoát y, thù lao so với lúc tiếp khách có phần cao hơn nhiều, mặc dù gia hạn kế ước cũng là tự do bán hay không là tùy ở mình, đây chỉ là bán nghệ chứ không bán thân.

Với những câu hỏi của Cửu phu nhân, Đường Tiểu Đông cũng cảm thấy kỳ quái, nhất thời cũng không hiểu mục đích của nàng là gì? Bất quá Như Yến đã trả lời như vậy làm hắn phi thường hài lòng, thật muốn tán dương nàng một phen.

Vào đêm, khi mọi người trong thanh lâu đều mệt mỏi đi vào giấc mộng đẹp, phòng của Kha Vân Tiên vẫn còn sáng đèn, trên bàn được của nàng được chất lên không ít bạc.

Ngoại trừ Cửu phu nhân và Đường Cương tặng hồng bao là ba trăm lạng bạc, khấu trừ tiền công và các loại chi phí, tính ra lợi nhuận cũng phải hơn ba trăm lượng, Kha Vân Tiên hăm hở nhìn đống bạc cười đến sái quai hàm.

Nàng cười tủm tỉm trông đống bạc ở trên bàn, nhìn Đường Tiểu Đông ngồi ở phía đối diện, đội măt đẹp lộ ra mấy phần khẩn chương.

Đường Tiểu Đông vươn tay, vuôi ve những thỏi bạc trắng, số tiền này xem như là vốn làm ăn đi, cũng là bước đầu phát triển cho một ngành thương nghiệp khổng lồ của đế quốc.

Hắn không chỉ đút ba mươi lạng bạc vụn vào trong túi, thản nhiên nói:

- Cất kỹ số bạc này, đây chính là vốn để khởi động sinh ý thứ hai của chúng ta.

Kha Vân Tiên mừng rỡ như điên, gật đầu liên tục, nhu tình trong đôi mắt đều dong đưa trên người Đường Tiểu Đông.

Đường Tiểu Đông chỉ lấy một ít bạc vụn để tiêu vặt, số còn lại đưa nàng bảo quản dùm, chứng tỏ trong lòng hắn cũng có chút tự kiềm chế được bản thân, tâm tình bỗng dưng khoan khoái bay lên tận mây xanh?

Nàng có chút hiểu được thân phận của mình, mình không phải là khuê nữ đài các, lại không có gia thế gì, làm sao mà tranh dành được với Lôi Mị, chỉ cần hắn cho mình một danh phận cũng đã quá đủ rồi.

Xuần tình nhộn nhạo nàng nhào vào lòng Đường Tiểu Đông, thầm lấy chân tình để giữ chân hắn, ôn nhu nói:

- Đêm nay công tử hay ở lại chỗ này đi.

Đường Tiểu Đông nhìn vào bộ ngực cao vun vút của nàng, bàn tay đưa lên, sờ soạn...

Kha Vân Tiên thở dài một tiếng, đôi măt u oán nhìn Đường Tiểu Đông.

Toàn bộ Di Tình Viên đều biết Đường Tiểu Đông với lão bản có quan hệ mập mờ, hai người đã ăn nằm với nhau, chỉ có điều là không công khai mà thôi. Nàng không phải sợ Lôi Mị, chỉ là Đường Tiểu Đông không nguyện ý công khai chuyện đó, nàng cũng không muốn làm cho hắn mất hứng, bất đắc dĩ nghe theo.

Nhìn những sự lo lắng trong mắt nàng, Đường Tiểu Đông ôm nàng, an ủi:

- Thế nào? không còn lòng tin vào ta nữa sao?

- Yên tâm đi, chờ sự nghiệp của ta vững vàng, dù nàng không muốn ta cũng sẽ cướp nàng về.

Hắn nói những lời này cũng xuât phát từ nội tâm của hắn, dù trên phương diên nào Kha Vân Tiên cũng rất cố gắng, tương lai nếu hắn mở một tập đoàn thì nàng chính là hợp với chân kế toán.

Đạt được những lời hứa hẹn của hắn, Kha Vân Tiên mới có thể nở nụ cười.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ kiều đồn của nàng mấy cái rồi ra hiệu cho nàng ngồi xuống:

- Chúng ta cùng thương lượng một chút về chuyện trang phục.