Phong Lưu

Chương 227: Huyết chiến

Thời điểm Tần Thiên Bảo phóng ra mũi tên, tuấn mã đã lao ra ngoài vòng vây, Đường Tiểu Đông ở giữa bắn phá một vòng, lại có mấy người kêu thảm ngả xuống đất.

Sa thương phải nhét hỏa dược vào rất phiền phức, Tần nhị bá đã sớm thu hồi súng, trong tay một nhuyễn tiên u ám phóng ra, như độc xà quấn lên người một cao thủ Bắc Cung thế gia, cổ tay bỗng rung lên, tên cao thủ kia bị đánh bay đi, ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, lúc rơi xuống đất đã gãy xương cốt chết tốt.

Mắt thấy ba người sẽ lao ra vòng vây, người của Bắc Cung thế gia kinh hãi sực tỉnh, người thanh niên cầm cường cung lúc nãy phản ứng không chậm, nâng cung nhắm vào Đường Tiểu Đông, bắt ra một tiễn "vèo". Hơn nữa tiễn thứ hai thứ ba đang trên đường kéo nỏ, tốc độ bắn ra có chút dọa người, dùng phương pháp bắn dồn dập.

Đang lao ra, chiến mã đột nhiên hí lên một tiếng bi thảm thê lương, ngã ầm xuống.

Đường Tiểu Đông cưỡi ở trên lưng ngựa bất ngờ không phòng bị, chỉ thấy sau lưng chấn động, trọng tâm đột nhiên mất, theo đó ngã xuống, sắc mặt Tần nhị bá khẽ

biến, trường tiên trong tay vung ra đúng lúc, quấn lấy phần eo Đường Tiểu Đông, để hắn lên lưng ngựa của mình.

Ba tiễn liên tiếp vừa nãy, hai tiễn bắn về ngựa, tiễn thứ ba bắn chính là người, kình tiễn bắn nhanh trúng ngay giữa lưng Đường Tiểu Đông, phát sinh một tiếng trầm muộn, lệch qua một bên.

Trước khi mai phục, người của Bắc Cung thế gia đã sớm tính toán qua, để ổn thỏa, bắn chiến mã trước, cho người vây khốn quần ẩu, hành động này phi thường chính xác.

Bất quá sau khi người thanh niên bắn ra ba tiễn liên tục, liền ngây người ngơ ngẩn ra.

Kình tiễn rõ ràng đã bắn trúng giữa lưng địch nhân, lại bị văng ra, nói ra địch nhân mặc các loại đồ áo giáp phòng ngự.

- Gia chủ đã chết…

Có người bi phẫn rống lên:

- Nhất định phải giết bọn họ báo thù cho gia chủ.

Tất cả đệ tử của Bắc Cung thế gia đều bi phẫn không gì sánh bằng, điền cuồng hết lên nhào tới, những cao thủ Cao Lệ kia càng xung phong liều mạng phấn đấu qu tiến lên, dù sao, mối hận diệt bang làm cho bọn họ đã sớm phẫn nộ phát cuồng rồi.

Lúc này chính là cơ hội báo thù tốt nhất mà bọn họ có thể có được, bỏ lỡ sẽ không có nữa.

Chiến mã mang Tần nhị bá cùng Đường Tiểu Đông xông ra ngoài vòng vây, mắt thấy sẽ lao ra khỏi vòng vây, chiến mã đột nhiên hí một tiếng thê thảm, ngã ầm ầm xuống.

Tần nhị bá kêu to không ổn, mang Đường Tiểu Đông bay vọt lên, giữa không trung, trường tiên trong tay rung lên, thẳng tắp như cương thương, đâm và yết hầu địch nhân phóng ra ám khí bắn chết chiến mã.

Một cỗ máu tươi từ yết hầu phún ra, tên cao thủ của Bắc Cung thế gia kia ngửa mặt rồi ngã xuống, thân thể còn đang co giật.

Tần Thiên Bảo đã phá vòng vây thầm kêu không ổn, quay đầu ngựa xông trở về, cung nỏ cỡ nhỏ phóng ra, đánh gục một cao thủ, không còn cơ hội nhét tên vào nữa.

Hắn vung cung nỏ đi, rút ra trường kiếm giắt ở bên cạnh yên ngựa, rống giận nhảy vào bầy địch.

Tần Thiên Bảo giục ngựa nhảy vào trong lòng địch, trường kiếm trong tay một trận cuồng chém lung tung, tiếng mãnh liệt của binh khí tạo ra một trận bạo tạc đinh đang, đinh tai nhức óc.

Hắn giục ngựa xông trở về, chiến mã điên cuồng tạo ra một trận hỗn loạn không nhỏ, những cao thủ Bắc Cung thế gia này vừa phải tránh né chiến mã đạp trúng, lại phải đề phòng trường kiếm của hắn loạn chém lung tung, luống cuống tay chân, đều lui ra phía sau né tránh.

Tần nhị bá ôm Đường Tiểu Đông nhảy cao lên, người còn đang giữa không trung, phía dưới đã có vài thanh trường kiếm chờ hai người hạ xuống.

Nhuyễn tiên của hắn vung, roi quấn lấy một cây đại thụ, mượn lực nhảy tới trên cây.

Hai tiếng trầm bổng, trên mặt đất đột nhiên có hai người nhào lên, một thanh kiếm dài bảy thước và một trường kiếm đánh tới, cứng rắn như quỷ đầu đao bổ về phía nhuyễn tiên.

Tần nhị bá thở một hơi mạnh mẽ, thân thể kịch liệt trầm xuống, nhuyễn tiên bay ngược lại, không chút ngờ trước chuẩn bị công kích địch nhân ở phía dưới.

Nhảy lên nhảy xuống, thân thể không còn cân bằng nữa, Đường Tiểu Đông căn bản không cách nào nổ súng, lúc này hắn không có một chút võ công, thật sự là một trói buộc rất lớn.

Tần nhị bá bất ngờ dừng loạn tiên lại, hai địch nhân ở dưới oa oa kêu loạn, dính phải hai lằn máu, hoảng sợ lui nhanh về phía sau.

Cước mhạm đất, lập tức có mấy thanh trường kiếm đồng loạt kéo tới.

Tần nhị bá điên cuồng hét một tiếng, nhuyễn tiên trong tay đột nhiên thẳng tắp lại, cứng rắn như thép, trở thành trường côn xoay tròn quét ngang.

Tiếng bạo tạc đương đương liên tiếp vang lên, thân thể khô gầy của Tần nhị bá lay động, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đột nhiên đỏ sẫm như say rượu.

Đường Tiểu Đông bị hắn ôm quá chặt, cấp tốc dạo qua một vòng, nhất thời mắt hoa cả lên, trời đất giống như xoay tròn.

Mẹ ơi, thêm một vòng nữa là thảm rồi.

Đầu óc Đường Tiểu Đông nhanh chóng chuyển động, cuối cùng ngón trỏ cũng đặt lên cò súng, chỉ là còn chưa kịp giơ súng lên, Tần nhị bá đột nhiên phát ra tiếng rống trầm, chấn đến hai tai hắn ông ông lên.

- Thiên Bảo.

Tần nhị bá hét lớn một tiếng, vung tay phóng Đường Tiểu Đông ra, dựa theo nhuyễn tiên vũ động, lần nữa đánh lùi địch nhân, phóng tới Tần Thiên Bảo.

Tần Thiên Bảo cưỡi trên lưng ngựa huy động trường kiếm chém một trận điên cuồng, bức lui địch nhân, sau đó duỗi cánh tay lên, muốn đón Đường Tiểu Đông đang bay tới.

Giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng rít chói tai, ba đạo hàn mang gào thét bắn nhanh đến.

- Đại ca cẩn thận.

Sắc mặt Tần Thiên Bảo đại biến, không kịp suy nghĩ nhiều, đánh trường kiếm trong tay ra.

Một tiếng "đinh" vang lên, trường kiếm từ tay bắn ra đánh bay một tiễn hướng về gáy của Đường Tiểu Đông, ngực hắn khẽ chấn động, thân thể bỗng lung lay, thiếu chút nữa rớt ngã xuống ngựa.

Đường Tiểu Đông đang ở giữa không trung, tai nghe thấy tiếng rít cắt xé không khí phi hành nhanh chóng của tiễn, hoảng sợ biến sắc, theo bản năng rụt thân lại.

Sau lưng hắn kịch chấn, giống như chuông to bị tầng tầng điệp điệp gõ vang, chấn hắn khí huyết nhộn nhạo không ngừng, cổ họng có vị ngọt, giống như muốn phun ra dịch thể.

Một mũi kình tiễn này là một kích tất sát của tên xạ thủ trẻ kia, lực lượng so với hai tiễn bắn trước còn mạnh hơn gấp bội.

Bởi vì lực lượng hung ác độc địa của một tiễn kia, làm hắn bay tiếp về trước, bay vọt khỏi đầu Tần Thiên Bảo.

Tần Thiên Bảo một tay vồ không khí, hoảng sợ biến sắc, thân hình nhảy lên, muốn ôm Đường Tiểu Đông

Cùng lúc đó, hai cao thủ của Bắc Cung thế gia từ dưới mặt đất nhảy lên, một đao một kiếm, phân ra chém cánh tay cùng vai hắn.

Tần Thiên Bảo bất đắc dĩ rút tay về, hít một hơi mạnh, thân thể kịch liệt trầm xuống, người còn chưa rơi xuống đất, hai Phân Thủy Thứ đã xuất hiện trong lòng bàn tay, phân ra phóng về địch nhân.

Đúng lúc này, Tần nhị bá muốn xông tới bị năm tên cường địch liều mạng ngăn cản, vướng thành một đoàn.

Người Đường Tiểu Đông còn đang ở giữa không trung, đã có bốn địch nhân huy kiếm đánh tới, không chút suy nghĩ, ngón trỏ theo bản năng bóp vào cò súng.

- Đùng đùng đùng...

Súng tự động quàng trên cánh tay rống giận phun ra từng ngọn lửa, trong lúc nhất thời hoa máu loạn bay, đạn bắn trúng người, phát sinh tiếng vang bụp bụp kỳ quái.

Ba cao thủ của Bắc Cung thế gia kêu thảm ngã xuống, người còn lại mặt không chút máu.

Vũ khí lợi hại kinh hãi thế tục như vậy, lần đầu trông thấy, hù dọa hắn sợ choáng váng.

Thời gian rơi xuống đất, chân Đường Tiểu Đông bỗng nhiên búng lên, mượn lực lăn tròn, tiêu trừ hơn phân nửa lực lượng rơi xuống.

Thân vừa từ trên mặt đất bắn dậy, lập tức xoay người.

Hai cao thủ Cao Lệ xông lên trước tiên thấy họng súng đen ngòm còn lờ mờ khói đen chỉ về bọn họ, sợ đến vội vàng né qua hai bên trái phải.

Bọn họ không biết vũ khí quàng trên vai của Đường Tiểu Đông là cái dạng quái vật gì, bất quá chỉ cần vang lên tiếng sét, tất cả có người kêu thảm ngã xuống, quả nhiên là lợi hại đến nỗi người ta dựng đứng tóc gáy.

Vội vàng giữ mạng, ai dám đón đỡ chứ?

Đúng lúc này, Tần nhị bá cùng Tần Thiên Bảo đã phân ra trúng sự dây dưa của cường địch, rơi vào khổ chiến, nhất thời không thể đột phá. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Đại ca chạy mau.

Tần Thiên Bảo rơi vào khổ chiến gấp giọng nói to, vừa hơi phân thần, liền bị địch nhân chém một đao ở trên lưng.

Bất quá trước sau lưng hắn đều có thiết bản bảo hộ, làm phát sinh một tiếng "đang" vang lên.

Tuy không thụ thương, nhưng lực đạo đả kích vô cùng hung ác vẫn làm khí huyết của hắn trào lên, phún ra một ngụm máu tươi.

Tần nhị bá cũng rơi vào khổ chiến, nhuyễn tiên trong tay hắn đã đứt đi một đoạn dài, chỉ có thể dùng thành nhuyễn kiếm, tiếp theo, cánh tay trái cũng bị thương, toàn thân máu chảy đầm đìa.

Không ai dám đối mặt với họng súng đen ngòm kia, Đường Tiểu Đông cảm thấy áp lực có chút nhẹ bớt, không khỏi thở hổn hển vài ngụm khí lớn, thấy Tần nhị bá cùng Tần Thiên Bảo bị vây lấy, trong lòng quýnh lên, súng trong tay tỉa ra vài phát, làm bị thương hoặc đánh gục vài địch nhân vây khốn hai người bọn họ, cũng có bắn vào khoảng không.

Dù sao đi nữa hiện tại giữ mạng là quan trọng nhất, đạn có trân quý cũng không có cách nào khác.

Tiếng vang liên tiếp, làm khiếp sợ đến cao thủ của Bắc Cung thế gia và cao thủ Cao Lệ, thừa dịp bọn họ thất thần trong sát na, Tần nhị bá và Tần Thiên Bảo đồng thời đột phá vòng vây, giết đến bên cạnh hắn.

Tần nhị bá tức giận ném đoạn tiên trong tay xuống, nhặt một thanh quỷ đầu đại đao lên, cuồng rống một tiếng, dẫn đầu xông vào, quỷ đầu đại đao điên cuồng bổ về địch nhân ngăn cản phía trước.

Tên cao thủ Cao Lệ loa giơ kiếm cứng rắn ngăn cản, chưởng phải bổ ra.

Một tiếng "keng" vang lên, trường kiếm gãy ngang, người cũng bị phân thành hai.

Tần nhị bá giết đến điên cuồng, hắn điên cuồng quát to:

- Chạy mau.

Quỷ đầu đại đao trong tay chém ngang, bức lui địch nhân hai bên.

Vòng vây bị quỷ đầu đại đao của hắn cứng rắn chém ra một lổ thủng, Đường Tiểu Đông dẫn đầu lao đi, Tần Thiên Bảo theo sau.

Địch nhân hùng dũng tiến đến, Tần nhị bá điên cuồng rống lên một tiếng, giết ngược trở lại, quỷ đầu đại đao đại khai sát giới, hoàn toàn giống như một người điên hung hăng liều mạng.

Quỷ đầu đại đao của hắn một trận cuồng chém cuồng chặt, địch nhân muốn xông qua mặt hắn đều bị ngăn cản lại.

Đã qua không được, một số địch nhân không thể làm gì khác hơn là ôm lấy hắn, rồi lao thẳng tới Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo.

Tần Thiên Bảo mới kéo Đường Tiểu Đông chạy được một chút, liền bị địch nhân đuổi theo, liền rời vao trong khổ chiến.

Lợi khí giết người trong tay của Đường Tiểu Đông dọa địch nhân khiếp sợ đến hồn phi phách tán, không ai dám ép sát quá mức.

Có vài người muốn lấy ra ám khí, lại bị hắn dùng đồ chơi nhỏ do iểu Suất chế tạo bắn trúng, ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

Đồ chơi nhỏ này là dùng cơ quan bắn ra, bắn ở cự ly gần, uy lực không gì sánh nổi, hơn nữa Đường Điềm còn gia tăng thêm kịch độc Đường Môn lên toàn bộ thiết châm, giết người không thấy máu, ai bị bắn trúng phải chịu thống khổ vằn vặt vô cùng mới mất mạng.

- Cùng tiến lên, giết hắn, báo thù cho gia chủ cùng các huynh đệ.

Những cao thủ Cao Lệ này sợ chết không dám tiến lên, nhưng mà người của Bắc Cung thế gia bi phẫn mất cả lí trí, bọn họ vòng qua Tần nhị bá, rồi điên cuồng phóng tới.

Muốn liều mạng? Vẫn là không dễ đâu.

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông lộ sự hung tợn, cầm súng tự động quay về đoàn người bắn một trận.

Tiếng đạn gào rít xé rách thịt người thành từng mảnh, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thê lương không dứt bên tai.

Những cao thủ Cao Lệ sợ hãi tới mức mặt cắt không còn hột máu, ai cũng không dám xông lên trước, chỉ dám vây lấy Tần Thiên Bảo.

Ca ca...

Tiếng súng không còn, chỉ còn tiếng va chạm của kim châm.

Hết đạn rồi?

Đường Tiểu Đông cả kinh.

Hàn mang chợt hiện, một thanh khai sơn đao sắc bén vô cùng mang theo kình phong hung hăng bổ tới.

Đường Tiểu Đông không kịp tháo băng đạn ra coi, một thanh khai sơn đại đao đã chém tới đầu, hiện như lưu tinh, nhanh như thiểm điện, kình phong vô cùng sắc bén áp đến làm hắn tựa hồ không thở nổi.

Theo bản năng né tránh như con mèo, khai sơn đại đao rít một tiếng, bổ vào vị trí hắn vừa đứng thẳng.

Người cầm đao là một đại hán thân thình vạm vỡ mạnh mẽ thần tình hung hãn, hai tay cầm ác đao, cổ tay khẽ chuyển, khai sơn đại đao nặng nề không gì sánh nổi rít một tiếng chém ngang.

Nếu bị một đảo này chém trúng, tuyệt đối là đứt ngang, một chia thành hai.

Trong nguy cấp, thân thể Đường Tiểu Đông ngửa về phía sau, một tiếng rít, khai sơn đại đao hung hiểm xẹt qua chóp mũi hắn không tới ba cm, kình phong vô cùng sắc bén quất qua khuôn mặt Đường Tiểu Đông làm hắn đau nhức âm ỉ.

Lại lăn như chó một vòng, hắn tách khoảng cách khỏi đối phương, từ trên mặt đất nhảy lên, nhanh chân bỏ chạy.

Không phải là hắn không có nghĩa khí, nhưng mà mục tiêu giết trọng tâm của địch nhân là hắn, hắn thoát đi đồng thời cũng hấp dẫn rất nhiều địch nhân, giảm bớt áp lực cho Tần Thiên Bảo cùng Tần nhị bá, hắn lại không võ công, lưu lại chỉ trở thành trói buộc mà thôi.

Lần chạy này của hắn, làm cao thủ Bắc Cung thế gia đều bám theo, mấy người cao thủ Cao Lệ kia thấy hắn không nổ súng nữa, dũng khí đại tăng, cũng buông tha Tần Thiên Bảo đuổi theo.

Mọi người, đều lấy giết hắn làm mục tiêu.